CỰ LONG THỨC TỈNH


Nhìn mọi người vui mừng như vậy, Lục Hi nở nụ cười.

Trong số những người này, có người là chiến hữu, là bạn bè, là đàn em, nhưng bất kể là quan hệ như thế nào thì Lục Hi vẫn cảm thấy vô cùng thành tựu khi có thể tạo ra cho bọn họ một môi trường sống tốt đẹp.

Qua một lúc lâu sau, Lục Hi ho khan một cái, kéo mọi người tỉnh táo lại từ trong sự vui sướng.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hi, mọi người biết anh có chuyện muốn nói cho nên yên tĩnh chờ đợi.

Lục Hi chậm rãi nói.

“Toàn bộ Nam Hồ này đã bị tôi dùng pháp trận phong tỏa rồi, ngoài mọi người ra thì sau này sẽ không có ai tự vào đây được hết.

Vườn hoa này là tôi lấy từ động phủ của một tiên nhân ở Miêu Cương, đều là linh hoa tiên thảo, đừng tùy ý ngắt, vì tác dụng nó rất lớn”.

Mọi người cũng biết vườn hoa này kỳ diệu, nghe Lục Hi nói vậy thì đều gật đầu thận trọng.

Sau đó, Lục Hi nói: “Sau này mọi người có thể ở lại đây, dù sao khách sạn cũng nhiều phòng, cứ ở thoải mái, nhưng phải giữ bí mật về mọi thứ ở đây, không để cho ai biết”.

Mọi người lại tiếp tục gật đầu.

Bấy giờ, Lục Hi mỉm cười: “Sau này, linh khí nơi đây sẽ ngày càng nồng đậm, tu luyện ở đây sẽ khiến mọi người tăng cấp thần tốc, tôi nghĩ mọi người sẽ rất thích”.


Đám người vui thích vô cùng, chỉ có Hoắc Tư Duệ là không hiểu: “Tu luyện? Tu luyện là gì?”
Lục Hi mỉm cười, ngưng thần một chút, đặt công pháp tu luyện mình đã sớm chuẩn bị vào trong đầu Hoắc Tư Duệ.

Hoắc Tư Duệ lập tức ngớ người, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, không dám tin: “Thực sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?”
Lục Hi truyền cho cô một loại công pháp tên là “Thiên Cơ Quyết”, không quá thâm sâu, chỉ chú trọng dưỡng khí tu thân, rất dễ nhập môn.

Nhưng dù là thế thì Hoắc Tư Duệ cũng đã bị khiếp sợ bởi tin tức trong đầu.

Cô không thể tin rằng trên đời này thật sự có chuyện tu tiên, mà lại còn nảy sinh trên người cô.

Lúc này, Lục Hi lại truyền cho Tần Lam một bộ võ kỹ tên là “Huyền Võ Thập Lục Thức”.

Đây là tiên võ hạch tâm của một đại tông môn trong tu chân giới, vô cùng bá đạo, cực kỳ hợp với tính cách nóng nảy mạnh bạo của Tần Lam.

Sau đó, anh lại truyền cho Phù Đồ một bộ đao pháp tên là “Chiến Thiên Đao Quyết”, cũng là tiên võ, uy lực vô song.

Rồi anh nói với Hoắc Tư Duệ: “Cô ngồi xếp bằng đi”.

Hoắc Tư Duệ nghe lời ngồi xuống, Lục Hi đặt tay sau lưng cô, giúp cô dẫn khí nhập thể, vượt qua cửa đầu tiên.

Một tiếng sau, Lục Hi mới buông lỏng hai tay, mà Hoắc Tư Duệ còn đang chìm đắm trong nhập định.

Lúc này, Lục Hi nói: “Được rồi, mọi người sắp xếp thời gian mà làm đi, tôi đi ngủ đây”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Chỉ nghe Tần Lam la lên: “Vậy tôi phải tu luyện thế nào đây?”
Thấy Lục Hi giúp Hoắc Tư Duệ mà không giúp mình, Tần Lam nóng nảy hỏi.

“Tự tu luyện đi, lại còn cần tôi giúp à?”, Lục Hi lườm cô ta một cái rồi đi về phòng ngủ.

Tần Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng Lục Hi mà mắng anh là cái đồ trọng sắc khinh bạn.

...!
Lúc này, An Trung đã đáp xuống sân bay Tây Kinh, nhàn nhã tản bộ ngắm phong cảnh, chậm rãi vào nội thành.


Đi gần hai tiếng mới đến tiệm tạp hóa Vong Ưu ở hẻm Triều Văn phố Đông.

Chỉ thấy hai cánh cửa gỗ rộng mở, An Trung cũng chẳng ngại ngần gì mà bước vào.

Đi vào trong lại thấy không một bóng người, gã đánh giá cái tiệm cũ nát này một hồi, lắc đầu mỉm cười rồi ngồi lên ghế sô pha, tiện tay cầm cái bình gốm trên bàn lên ngắm.

Gã cũng không vội vàng, mãi lúc sau vẫn chưa ra khỏi tiệm.

An Trung tự cho mình cái quyền nghỉ ngơi, mang tâm thế du ngoạn Tây Kinh, còn Lục Hi thì chẳng đáng để gã phải quan tâm.

Một nơi nho nhỏ thế thì thì ra được người bản lĩnh cỡ nào chứ? Mà tiên thiên sơ kỳ chắc cũng đã là thế lực cao cấp ở Tây Kinh không chừng, không cần để ý.

Mà Lục Hi ngủ dậy vào lúc bốn giờ chiều hơn, anh ngáp một cái, duỗi eo, lẩm bẩm: “Xem ra có người đến tìm mình, phải về tiệm tạp hóa thôi”.

Lục Hi dậy tắm rửa một phen, ra ngoài ăn cơm rồi lái xe về tiệm.

Nửa tiếng sau, Lục Hi xuất hiện ở cửa tiệm tạp hóa.

Anh hơi mỉm cười, sải bước vào trong.

Chỉ thấy An Trung đang buồn chán nằm trên sô pha, tay cầm cái bình gốm, mắt nhìn lên trần nhà như đang nghĩ cái gì.

“Anh gì ơi, cẩn thận, cái bình gốm đó đắt lắm”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Mà An Trung cũng không ngừng lại động tác trong tay, chỉ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng nói: “Cậu là chủ tiệm này à?”
Lục Hi lạnh nhạt nói: “Tôi đây”.


Nói xong, anh ngồi xuống, đối diện với An Trung.

Lúc này, An Trung ném bình gốm lên nhưng không bắt lấy.

“Choang” một tiếng, cái bình vỡ tan thành từng mảnh,
“Xin lỗi, tôi không bắt được”, An Trung mỉm cười.

Lục Hi nhướng mày nói: “Không sao, đền tôi năm trăm triệu là xong”.

“Hahaha”, An Trung cười lớn, nói: “Cậu là người ra tay với con trai của Diệp thần y à?”
Gã chỉ coi năm trăm triệu kia là chuyện cười.

“Diệp Trạch Vinh kiêu căng ngạo mạn, nên nhận chút dạy dỗ”, Lục Hi lạnh nhạt đáp.

Lúc này, An Trung ngồi dậy, nói: “Ngu si đần độn, không biết trời cao đất dày”.

Nói xong, An Trung vung chưởng đao về phía Lục Hi.

Trên nắm tay của gã có một cương khí lạnh thấu xương, phát ra uy thế bức người, nhìn thì giống là một đao tùy tiện, nhưng lại có chân khí thâm hậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi