CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 389

Thức ăn đã được bày sẵn trên chiếc bàn dài, tôm hùm Úc, hashima hầm đu đủ, sashimi bào ngư, vi cá mập…rực rỡ đủ loại la liệt trước mắt, hương thơm của các món ăn bay khắp không gian khiến người ta thèm thuồng.

Hai bên chiếc bàn dài có rất nhiều người đang ngồi, ai cũng tỏ ra hồi hộp và đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, giống như đang chờ đợi một người khách quý.

“Sao cậu Lâm vẫn chưa tới?”

Đồn trưởng đồn Hoa Đông, Thẩm Hoài Xuân nhìn đồng hồ, trong ánh mắt tỏ rõ sự sốt ruột.

Thẩm Hoài Xuân năm nay năm mươi tuổi, nhưng mấy năm nay vất vả đêm ngày quản lý ở đồn Hoa Đông khiến mái tóc của ông ta bạc trắng, nhìn có vẻ như một ông già hơn sáu mươi tuổi.

Tuy rằng như vậy nhưng nhìn ông ta vẫn mang đầy vẻ uy nghiêm, khiến những người khác không dám thở mạnh. Đó là phong độ chỉ có ở người đã đứng trên vị trí cao trong thời gian dài.

Kẹt…

Lúc này, cửa lớn của phòng Ngoạ Long bị đẩy ra, một người trẻ tuổi mang vẻ tự nhiên, ung dung bước vào.

“Cậu Lâm!”

Hai mắt Thẩm Hoài Xuân phát sáng, ông ta lập tức đứng lên, sắc mặt tỏ ra cung kính, khom lưng chào.

“Cậu Lâm!”

“Cậu Lâm!”

“Cậu Lâm!”

Hai hàng người ngồi hai bên bàn cũng đứng hết lên, khom lưng chào Lâm Hàn.

“Xin lỗi, tôi tới muộn rồi”.

Lâm Hàn nhìn mọi người, mỉm cười.

“Không sao, không sao, hôm nay cậu Lâm chiếu cố đến đã là nể mặt đồn Hoa Đông chúng tôi lắm rồi. Vốn dĩ tôi còn chưa thể tin là có thể mời được cậu Lâm ghé qua đây!”

Thẩm Hoài Xuân cười nói, Lâm Hàn tỏ thái độ như thế cũng khiến ông ta cảm thấy có không ít ấn tượng tốt.

Cậu Lâm, thật sự là giản dị dễ gần mà!

“Cậu Lâm, cậu ngồi vào ghế chủ toạ này, sau đó chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi!”, Thẩm Hoài Xuân cung kính nói.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, đi tới ngồi vào bàn ăn.

“Đồn trưởng, cô chủ vẫn chưa tới”, đang ăn cơm thì thư ký của Thẩm Hoài Xuân tiến lại gần nhẹ giọng nói vào tai ông ta.

“Con bé này, thế mà vẫn chưa đến! Không phải tôi đã bảo nó đến sớm để tiếp đón cậu Lâm hay sao! Nếu để xảy ra sơ suất gì thì để xem tôi xử lý nó thế nào!”

Thẩm Hoài Xuân nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.

Thư ký bị doạ sợ lui sang ngồi một bên, không dám nói thêm gì nữa.

Thẩm Hoài Xuân cũng chỉ tỏ ra tươi cười trước mặt cậu Lâm, còn trước mặt những người khác thì đều mang bộ dáng uy nghiêm, thâm trầm. Nhất là khi ông ta tức giận sẽ khiến người khác tim đập chân run.

Kẹt…

Lúc này, cửa phòng Ngoạ Long lại bị đẩy ra một lần nữa và một cô gái bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi