CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 416

“Ừ, là tôi, huấn luyện thế nào rồi?”, trong điện thoại truyền ra giọng nói mang chút lười biếng của Lục Hi.

Nghe thấy giọng Lục Hi, mọi người liền kích động. Dương Quân lại trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó mới nói: “Lòng nhiệt tình của mọi người rất cao, chúng tôi vẫn đang nghiên cứu thuật cận chiến anh dạy cho”.

“Ừ, rất tốt, có một người tên là Xích Thủy, nói là đội viên dự bị của mấy người, anh biết người này không?”, Lục Hi vào chủ đề chính.

Dương Quân sửng sốt: “Biết chứ giáo quan, một thành viên của Viêm Long, ở chỗ tôi đều có danh sách và tài liệu chi tiết, bao gồm cả đội viên dự bị”.

Nói xong, Dương Quân lại cẩn thận hỏi: “Giáo quan Lục, không phải tên nhãi này chọc vào anh đấy chứ?”

“Vừa mới đánh một trận”, Lục Hi thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Dương Quân nghe xong, lập tức nổi giận.

“Giáo quan Lục, các anh ở đâu, bây giờ tôi đi máy bay trực thăng qua liền, cho tên nhãi kia nhớ lâu một chút”.

Đám người bên cạnh vừa nghe thấy Xích Thủy dám động tay với giáo quan Lục, từng người nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo, hận không thể qua đó ngay bây giờ để dạy dỗ cái tên nhãi không biết trời cao đất dày kia một trận.

Dám động tay với giáo quan Lục, quả thật là chán sống rồi.

“Không cần, tôi đã trừng trị anh ta một trận rồi, gọi điện thoại cho anh là để anh cảnh cáo anh ta, quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân”.

Lúc này, ở bên này đầu dây điện thoại Lục Hi đưa điện thoại di động đến trước mắt Xích Thủy, anh thản nhiên nói: “Nhận điện thoại đi”.

Xích Thủy nghi ngờ nhận lấy, anh ta liền hoảng sợ khi nhìn thấy hai chữ Dương Quân trên màn hình.

Nhất thời trong lòng anh ta kinh hãi.

Dương Quân là cháu trai của chiến thần, đội trưởng Viêm Long, thần tượng của Xích Thủy, sắp tới sẽ thành cấp trên trực thuộc của anh ta.

Còn chưa chờ anh ta nghĩa nhiều, trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Dương Quân.

“Xích Thủy, cái tên khốn kiếp này, anh không muốn sống nữa hả, lại còn dám trêu chọc giáo quan Lục?”

Giáo quan Lục?

Nghe thấy câu này, trong lòng Xích Thủy lại kinh hãi một lần nữa.

Chẳng lẽ Lục Hi này chính là giáo quan của Viêm Long sao?

Lần này Xích Thủy hoàn toàn hoảng sợ, chỉ nghe thấy anh ta thận trọng nói: “Đội trưởng Dương, giáo quan mà anh nói tên là Lục Hi?”

“Mẹ nó chứ, tên của giáo quan Lục để cho anh có thể gọi à? Mẹ kiếp, ông đây nói cho anh biết, mặc kệ anh đã làm gì, lập tức xin giáo quan Lục tha thứ và chịu trách nhiệm đi. Đừng nhắc vào Viêm Long nữa, ông đây cho anh đi nuôi lợn ngay”.

Xích Thủy nghe xong, sắc mặt liền trắng nhợt.

Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Lục Hi lại có thể là giáo quan của Viêm Long.

Viêm Long là nơi nào chứ? Đó là nơi cao nhất trong số tất cả quân đội ở Hoa Hạ, trực thuộc quân đội chỉ huy, một đội nhỏ chưa tới trăm người, nhưng là đơn vị thuộc cấp quân đội.

Một cao thủ tiên thiên đỉnh phong của nhà họ Vương đồng ý giúp hắn ta, nhưng ông ta đòi thù lao ba chục triệu.

Mặc dù nhiều năm nay Triệu Hoàng kiếm không ít tiền, nhưng hắn ta phải nuôi nhiều thuộc hạ, bản thân cũng không giữ lại được bao nhiêu. Hắn ta chỉ đành nâng cao tiền bảo kê vì nhu cầu cần thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi