CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 865

Lúc này Lục Hi đã thu lại long uy, chỉ thản nhiên nhìn Ảnh Sát.

Ảnh Sát thốt lên nói: “Làm thế nào mà anh phá được bí thuật của tôi?”

Bí thuật của hắn là tuyệt kỹ của một vị cao thủ ẩn hình nhà họ Ôn truyền cho hắn từ nhỏ, từ khi hắn luyện thành đến bây giờ, chưa từng thất bại, cho dù là tông sư cũng không làm gì được hắn. Hắn không hiểu, làm sao Lục Hi lại làm được, hơn nữa hư ảnh cự long và tiếng rồng gầm vừa nãy là thế nào.

Lúc này, Lục Hi cười lạnh lùng nói: “Chỉ là độn thuật nhỏ bé mà thôi, anh thực sự coi là tuyệt kỹ gì hả”.

Bí thuật mà Ảnh Sát tu luyện chỉ là một loại độn thuật cấp thấp nhất trong tu chân giới thôi, Lục Hi thi triển thủ đoạn thì đã khiến hắn lộ nguyên hình rồi.

Ảnh Sát vẫn nhìn Lục Hi với ánh mắt không thể tin nổi, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ trong nỗi kinh sợ.

Lúc này, Lục Hi nói: “Nhà họ Ôn có bí mật gì thì nói mau, đừng để tôi ra tay”.

Lúc này, cuối cùng Ảnh Sát lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Thực lực của anh đã thắng được lòng kính trọng của tôi, tôi có thể nói với anh mọi thứ của nhà họ Ôn”.

“Nói đi”, Lục Hi nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Lúc này, Lục Hi nói: “Sở dĩ nhà họ Ôn có thể truyền thừa hàng trăm năm, trường thịnh không suy yếu, đó là vì nhà họ Ôn có một vị lão tổ”.

“Lão tổ?”, Lục Hi cau mày.

“Đúng thế, ông ta đã là cường giả ‘Thánh Vực’, bí thuật mà tôi tu luyện là do ông ta truyền thụ”, Ảnh Sát nói.

“Thánh Vực là cái gì?”, Lục Hi hỏi.

Tuy ký ức trong đầu anh nhiều như sao sáng, nhưng lại không có ký ức cận đại, cho nên anh không biết những điều này.

Lúc này, Ảnh Sát nói: “Thánh Vực, đó là cao thủ vượt xa tông sư, thực lực của họ đã không thể đoán trước, không có gì là họ không biết, không gì là không thể, là thánh giả đương thời thực sự, người phàm như chúng tôi chỉ có thể ngưỡng vọng”.

Lục Hi nghe xong, cau mày nói: “Còn bí mật gì nữa không, nếu không có, tôi tiễn anh lên đường”.

Ảnh Sát vừa nghe, lập tức kinh hãi nói: “Tôi là người của nhà họ Ôn, anh cũng dám ra tay ư?”

“Có gì mà không dám chứ?”, Lục Hi thản nhiên nói.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói đến cách gọi ‘Thánh Vực’, hơn nữa nghe cách nói của Ảnh Sát, bất kể trong võ đạo, hay là về thuật pháp, cường giả Thánh Vực đều có cảnh giới mà võ giả hoặc chân nhân khó mà đạt tới, được tính là cường giả ẩn trốn thực sự.

Lục Hi suy đoán, có lẽ cường giả Thánh Vực có thể cùng cảnh giới với người mà tặng cho mình cây thương rồng.

Vì họ có năng lực hoàn toàn vượt xa tông sư, nếu ra tay, trong võ kỹ còn dung hợp thuật pháp, vô cùng khó đối phó, Lục Hi cũng không dám nói, anh có thể chiến thắng đối phương trăm phần trăm.

Cho nên, việc này khiến anh cảnh giác, không thể thả Ảnh Sát đi, bây giờ mình vẫn chưa đủ năng lực để lật bài ngửa với tất cả mọi người. Một khi bại lộ, mọi thứ anh có có thể lập tức trở thành lá bùa đòi mạng anh.

Ảnh Sát không thể tin nổi nói: “Nhà họ Ôn không những có tông sư, còn có Thánh Vực, anh giết tôi, nhà họ Ôn sẽ không bỏ qua”.

“Vậy sao? Nhưng tất cả đã không còn liên quan gì đến anh rồi”.

Lục Hi nói xong liền phun ra lửa rồng, Ảnh Sát bị cháy thành một làn khói xanh trong nháy mắt.

“Hơn nữa, thực lực của tôi không cần sự tôn trọng của anh”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi