CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 868

Trương Hà ngoài miệng than phiền chua xót nhưng trên mặt lại tràn đầy nét kiêu ngạo không thể che giấu.

Bà ta là nhân viên của Cục tài chính thành phố, còn chồng là nhân vật có tiếng trong cục, hai người họ trước mặt người thân của mình, bất kể tới nơi đâu cũng khoác trên mình bộ dáng cao hơn người khác một bậc.

“Em gái à, điểm bài thi viết của Cốc Tuyết tốt như vậy, không lẽ thật sự không có hy vọng sao? Nếu cần tiền để lo liệu, em cứ nói với chị, mấy năm qua chị với anh rể cũng tích lũy được một ít”.

Mẹ của Cốc Tuyết nhìn em gái với ánh mắt van nài khổ sở mà nói.

Trương Hà thấy vậy thì quay sang nhìn chồng, mà chồng của bà ta là Tiền Phàm thì sóng yên biển lặng ngồi đó với gương mặt uy nghiêm không nói một lời, tràn đầy tác phong quan liêu.

“Đúng vậy đều là người nhà, nếu giúp được thì dì cố hết sức giúp chúng tôi đi”, chồng của Trương Phương, Cốc Kiến Cương cũng góp lời.

Cốc Kiến Cương vừa nhìn đã biết là một người thành thực, quần áo trên người đều là kiểu dáng cũ đã tẩy giặt tới sờn trắng cũng không nỡ lòng đổi, xem ra gia cảnh cũng không tốt lắm.

Mà lúc này Trương Hà lại đáp: “Anh nói nghe nhẹ nhàng lắm, anh tưởng rằng là đang xin vào đơn vị xí nghiệp sao? Đó thế nhưng là phòng ban chính phủ, là nơi người người chen nhau vỡ đầu cũng muốn đặt chân vào đó”.

“Em gái, cái này chị biết do đó mới phải làm phiền em và Tiền Phàm, các em đều là người trong thành phố, Tiền Phàm còn là một lãnh đạo, không giống bọn chị chôn chân ở nơi nhỏ bé kia, đối với chuyện trong thành phố đều mờ mịt, căn bản không động tay tới được mà”, mẹ của Cốc Tuyết nói tiếp.

Mà Trương Hà nghe vậy chỉ bưng tách trà, lắc lư nước trà bên trong.

“Chị à, không phải em không giúp chị, chỉ là chúng em cũng rất khó khăn. Chị nghĩ lại xem, những họ hàng nghèo trong nhà chúng ta có ai mà chưa từng tới cầu xin chúng em, có thể giúp chúng em cũng đã tận sức giúp đỡ rồi, còn nợ một núi ơn tình của người khác kia, hơn nữa chuyện của chị còn không phải là chuyện nhỏ, nó thực sự rất khó thu xếp”.

Gương mặt Trương Hà hiện nét khó xử nhưng khoé miệng lại gợi lên ý cười thích thú.

Bà ta yêu thích cảnh người khác phải van xin mình, chỉ như vậy mới mang đến cho bà ta loại cảm giác ưu việt, sự hưởng thụ như thụ cưỡi mây lướt gió đó khiến bà ta vô cùng đắm say.

Mẹ của Cốc Tuyết nghe vậy thì nét mặt có hơi thay đổi nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ nụ cười trên môi, không còn cách nào khác, bà biết người em gái này của mình sau khi gả cho người trong thành phố vẫn luôn chí khí cao và coi thường bản thân, tuy nhiên có việc cầu người phải nhún nhường ba phần, mẹ của Cốc Tuyết không tức giận mà nói:

“Chị biết là rất khó để vào Cục Tài chính thành phố, nhưng Cốc Tuyết chỉ là muốn vào Cục Kiến trúc Cảnh quan, em xem thế nào, dù gì thì con bé cũng đứng thứ hai trong kỳ thi viết nên sẽ không quá khó đâu?”, mẹ của Cốc Tuyết đắn đo dùng từ nói với vẻ tươi cười,.

“Chị à, cái này chị không hiểu. Bây giờ khắp nơi trong thành phố đều được trang hoàng, Cục Kiến trúc Cảnh quan từ lâu đã không còn là nơi nha môn trong sạch nữa, mà là một phòng đơn vị giàu có, làm sao có thể vào dễ dàng như vậy?”, Trương Hà không hề khách sáo phản bác lại.

“Cái này chị biết một chút, nhưng trình độ chuyên môn của Cốc Tuyết cũng rất tốt, bài thi viết lại đứng hạng hai, nếu cứ từ bỏ như vậy thì thật đáng tiếc, em và Tiền Phàm hiện tại cũng là lãnh đạo trong đơn vị, mạng lưới quan hệ cũng rộng, việc này thực sự còn mong hai em nhọc lòng giúp đỡ”.

Mẹ của Cốc Tuyết tiếp tục cười nói.

“Giúp đỡ là việc nên làm, nhưng số lượng tuyển chọn của Cục Kiến trúc Cảnh quan lần này chỉ có bốn người, ngoại trừ vị trí thứ nhất trong bài kiểm tra viết, còn lại về cơ bản đều đã được chú ý tới rồi, em thấy Cốc Tuyết lần này cứ gác lại đi, dù sao cũng còn trẻ tuổi, trước tiên hãy tôi luyện ngoài xã hội một năm, năm sau lại tiếp tục thi vào, tranh giành lấy hạng đầu trong bài kiểm tra viết, như vậy chúng em cũng thu xếp dễ dàng hơn”.

Trương Hà nhàn nhạt đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi