CÙNG BOSS MẠNH NHẤT YÊU ĐƯƠNG

"Cậu nói rằng cậu đã nhìn thấy được? Làm thế nào cậu thấy được? "Viên Trọng thật sự là nhịn không được tò mò, cảm giác nghe rợn cả người lại có chút khó tin.

Lương Kinh ngồi xổm trêи mặt đất, cả người thoạt nhìn tựa hồ sắp sụp đổ, hắn biết hắn căn bản cũng không phải nằm mơ nhìn thấy, mà là bởi vì hắn là trọng sinh!

Hắn vừa lấy lại tinh thần từ nỗi thống khổ của cái chết và trở về thời điểm trước khi chết.

Cái này bảo hắn như thế nào không sụp đổ?

Hắn thống khổ lắc đầu, đầu óc một mảnh hỗn độn, "Tôi không biết tôi không biết, các ngươi đừng hỏi! ”

Nhìn thấy mọi người tựa hồ đối với đáp án này một chút cũng không hài lòng, còn định hỏi cái gì, Tiếu Trần lập tức đi lên, nói, "Chúng ta trước nên báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này! Về chuyện của Lương Kinh, mọi người đừng nói ra! ”

Lương Kinh nghe vậy, cảm kϊƈɦ nhìn Tiếu Trần, có loại cảm giác không chân thật sau khi sống sót từ kiếp nạn.

Nhìn mọi người thở ra một hơi thật sâu, có chút sợ hãi thăm hỏi lẫn nhau, thậm chí hai nữ sinh duy nhất trong đội đều trắng mặt, Tiếu Trần lại nhíu nhíu mày, suy nghĩ cái gì đó sâu xa.

Mặt trời treo cao trêи bầu trời, mang theo một chút ánh sáng, chiếu thẳng vào tất cả mọi người.

Tiếu Trần trong lúc mọi người không chú ý, dùng ánh mắt quỷ bí quét một cái qua tất cả mọi người.

Không có tai nạn, không có sự trùng hợp ngẫu nhiên, không có nơi nào để trốn thoát!

Tất cả mọi người không thể lừa dối Tử Thần!

Tiếu Trần nhìn mọi người cảm thấy có chút không chân thật lại có chút nặng nề, nhắm mắt lại.

Tử thần sẽ cầm lưỡi hái giết chết những người lừa gạt Tử Thần, mỗi người đều không có nơi nào để trốn thoát.

Cái chết, sẽ tiếp tục xảy ra.

Tiếp theo, ai sẽ chết? A.

"Có biết sai chưa?" Nam nhân sờ sờ đầu Tiếu Trần, có chút sủng nịch đem cậu ôm vào trong ngực.

Tiếu Trần hừ lạnh một tiếng, dùng ngón trỏ không ngừng chọc mạnh vào lồng ngực nam nhân, "Ai bảo anh không nói cho em biết! Anh không nói rõ ràng! ”

Nam nhân cũng phải bị tiểu tổ tông này làm tức đến nở nụ cười, dùng bàn tay trực tiếp bao vây ngón trỏ của Tiếu Trần, thuận thế đem toàn bộ tay cậu che chở trong lòng bàn tay.

Tay nam nhân không phải nhiệt độ bình thường, chính xác mà nói, là không có nhiệt độ, không chỉ là tay hắn, mà cả người hắn đều không có nhiệt độ.

Tiếu Trần tựa đầu vào lồng ngực đối phương, ngoan ngoãn lắc lắc chân.

Ở trước mặt nam nhân, Tiếu Trần chính là làm nũng tinh, mà ở trước mặt người khác lại luôn đem mặt thành thục thể hiện ra, giống như là vỏ bọc bảo hộ của mình, làm người đối thế, đều có một bộ riêng.

Mà sự xuất hiện của nam nhân lại bù đắp cho bộ phận thiếu sót của cậu từ nhỏ, cũng khiến cậu cảm nhận được tình cảm vượt qua tất cả tình cảm trêи thế gian.

Tiếu Trần ỷ lại hắn, ngưỡng mộ hắn, yêu hắn sâu sắc.

"Bọn họ đều sẽ chết, phải không?" Tiếu Trần trừng bằng đôi mắt thụy phượng vô tội của cậu, nhìn nam nhân.

Nam nhân sờ sờ đầu anh ta, đem tư thế không trung thực của cậu dọn xong, "Đúng vậy. ”

Tiếu Trần gật gật đầu, "Ồ"

Cậu cũng không để ý đến những người khác ngoại trừ nam nhân ra, tính cách của cậu có khiếm khuyết, từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, bị người thân còn lại vứt đi, cuối cùng bị đưa đến trại trẻ mồ côi, hơn nữa đối với các loại uy hϊế͙p͙ tử vong ly kỳ, cậu so với các bạn cùng trang lứa càng thêm trưởng thành sớm hơn, thậm chí còn bị thiếu hụt tình cảm, chỉ có ở trước mặt nam nhân mới thể hiện ra bộ dáng nên có đúng tuổi này.

"Hôm nay anh không đi phải không?" Tiếu Trần giống như nghĩ đến cái gì đó, hưng phấn ngẩng đầu lên, hai tay từ trong ngực nam nhân rút ra, xoay người, mặt đối mặt nhìn nam nhân, hai tay nắm lấy bả vai nam nhân, "Hôm nay anh sẽ cùng em ngủ đúng không? ”

Nam nhân cảm thấy một chút buồn cười.

Đứa nhỏ này luôn quá mức thẳng thắng, nói là ngủ thật sự chỉ đơn thuần là ngủ chung một chút mà thôi, sẽ không mang theo chút sắc thái kiều diễm nào.

"Được."

Tiếu Trần giống như đứa nhỏ nhận được khen thưởng kẹo của người lớn, không ngừng lắc lắc bả vai nam nhân, "Em rất vui vẻ. ”

Lương Kinh thở ra một hơi thật sâu, một mình ngồi xổm trêи bậc thang nhỏ trước cửa nhà.

Sắc mặt hắn tiều tụy, cho dù nhìn thấy bạn gái Vương Tinh vừa mới gửi tin nhắn chia tay cũng chỉ thở dài, cả người giống như người mất hồn nhìn đám người đi tới đi qua lại phía trước.

Tôi vẫn còn sống...

Tôi còn có thể sống sót?

Lương Kinh có chút run rẩy, cảm giác cả người sắp khóc tới nơi, mà đồng hồ cơ giới trêи tay hắn cũng bất tri bất giác, kim giờ, kim phút cùng kim giây đều chỉ về phía vị trí số bốn, chậm rãi, sắp hợp lại với nhau.

"Nhấp! Nhấp! "Một âm thanh phát ra nhỏ đến không thể nghe thấy.

"Hớtttt!" Lương Kinh hít một hơi khí lạnh, vừa rồi hắn nghĩ quá nhập tâm, vẫn dùng tay chọc đá trêи mặt đất, ngón trỏ không có ý nghĩ lại trực tiếp bị mũi nhọn của cục đá đâm ra máu.

Cũng chính trong nháy mắt này, Lương Kinh giống như đã lấy lại tinh thần, cũng không quay đầu lại, đứng dậy đi vào trong cửa.

Cũng chính trong nháy mắt hắn đóng cửa, một chiếc xe đột nhiên mất khống chế đâm vào vị trí bậc thang, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn làm cho người qua đường trợn tròn mắt.

Nhưng đơn giản chính là, không ai bị thương.

Tiếu Trần vừa vào cửa, liền ngửi thấy bầu không khí rất quỷ dị của cả xã đoàn.

Xã đoàn này của bọn họ được gọi là Xã đoàn Thách thức khiêu chiến Cực hạn, rất thích chơi tất cả các loại môn thể thao mạo hiểm kϊƈɦ thích, nhảy bungee, trượt băng, nhảy lầu, trượt ván...

Cũng bởi vì lá gan của xã đoàn này quá lớn, cho nên mặc dù xã đoàn này mở cũng rất lâu rồi, thậm chí không cần xuất xã, còn có Lý Hải Ba coi tiền như rác vẫn luôn cho không tiền, vẫn không có mấy người nguyện ý đến, thêm Tiếu Trần cũng chỉ có sáu người.

Thấy người đến đông đủ, vẻ mặt Lý Hải Ba nghiêm túc nói với Vương Tinh, "Cô và Dương Mai Lệ xảy ra chuyện gì, đem mọi người hẹn lại đây, làm cho không khí ngưng trọng như vậy, không đợi người đến đủ không chịu nói. ”

Cả người Vương Tinh thoạt nhìn có chút buồn bực không phấn chấn, dưới ánh mắt có chút tím tái, thoạt nhìn bộ dáng đã mấy ngày rồi chưa ngủ, vốn làn da của cô không tồi, giờ lại lòi đâu ra mấy cục mụn trứng cá.

Dương Mai Lệ chỉ có hơn chứ không có kém, cả người thậm chí còn run rẩy, hai tay gắt gao nắm lấy cánh tay Vương Tinh, sợ có người tách hai người ra.

"Các ngươi không cảm thấy, bắt đầu từ ngày đó liền có chút không bình thường sao?" Rốt cuộc vẫn là Vương Tinh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị này.

"Cái gì?" Lương Kinh vốn ngồi bên cạnh vẫn trầm mặc rất nhanh liền có phản ứng.

"Không có gì kỳ quái sao? Kể từ ngày đó, tôi có thể gặp phải tất cả các loại tai nạn lớn và nhỏ mỗi ngày! Ban đầu là không cẩn thận bị dao cắt tay, thiếu chút nữa bị bóng rổ đập vỡ, nhưng sau đó chính là có mấy lần thiếu chút nữa bị xe tông, thậm chí tôi ngay cả ngồi thang máy cũng thiếu chút nữa khóa ở bên trong" Vương Tinh trừng mắt, có chút sợ hãi, "Vốn tôi cho rằng chỉ có tôi bị như vậy, kết quả hôm qua tôi cùng Dương Mai Lệ đi cùng một chỗ lại thiếu chút nữa bị chậu hoa trêи lầu đột nhiên rơi xuống đập vào, vừa hỏi cô ấy, mới biết gần đây cô ấy cũng gặp chuyện lạ liên tục! ”

Lương Kinh môi trắng bệt, không biết nghĩ đến cái gì, nói, "Gần đây tôi cũng vậy. ”

Viên Trọng và Lý Hải Ba không cho là đúng, Lý Hải Ba nở nụ cười, mang theo vài phần châm chọc, "Còn tưởng là cái gì, bao nhiêu chuyện chứ, nữ nhân chính là đánh rắm nhiều! Ngay cả bị chậu hoa đập cũng phải trách tội mấy cái gì linh dị! ”

Vương Tinh có chút thẹn quá hoá thành giận, "Sao lại không có khả năng, Lương Kinh không phải là đã có một giấc mộng dự đoán sao? ”

Bầu không khí đột nhiên đọng lại.

Chuyện này vốn đã nói xong không nhắc tới, bọn họ mỗi lần đều lựa chọn câm miệng không nói, tận lực vòng qua đề tài này, không nghĩ tới cô lại trực tiếp nói ra như vậy.

Sắc mặt cả người Lương Kinh liền thay đổi, không nói gì.

Vương Tinh cũng ý thức được không đúng, thanh âm lập tức nhỏ xuống, "Chuyện này, tôi thật sự cảm thấy cần phải cẩn thận, tôi cùng Dương Mai Lệ chính là muốn nhắc nhở mọi người một chút! Để mọi người để ý nhiều chút thôi! ”

Viên Trọng "Ừ" một tiếng, thoạt nhìn không có phản ứng gì, hẳn là không tin.

Lý Hải Ba tức giận cười, "Đi đi đi, tùy tiện mấy người nghĩ như thế nào, hôm nay tôi muốn xuống biển lặn! Mấy người có ai đi không!”

Vương Tinh nhịn không được trợn tròn mắt, Dương Mai Lệ càng không có tâm tình, Lương Kinh còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình không nói gì.

Lý Hải Ba nhìn Viên Trọng, người sau nhún vai, "Cậu biết đấy, tôi muốn làm việc! ”

Lý Hải Ba nhíu mày, nhìn về phía Tiếu Trần, Tiếu Trần duỗi tay trái lên cổ sau căng vai, "Không có thời gian, hôm nay tôi rất muốn ngủ. ”

Lý Hải Ba bĩu môi, "Được rồi, tôi tự mình đi! ”

Tiếu Trần lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn đi xa, tay dừng ở xương bả vai mình, một hình xăm hoa hồng như ẩn như hiện, cậu nhẹ nhàng nắm lấy khối thịt của mình, giảm bớt đau nhức.

Lần đầu tiên, có lẽ bạn có thể thoát khỏi sự trừng phạt của cái chết.

Nhưng bắt đầu từ thời điểm bạn may mắn sống sót!

Cái chết sẽ luôn luôn đến với bạn!

Bởi vì bất luận kẻ nào cũng không thể thoát khỏi cái chết.

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tặng mọi người một trái tim siêu lớn!

Hy vọng thế giới mới, tất cả mọi người cũng thích ah, có phải không!!! Yêu các bạn!!!

Cầu yêu thích cầu bình luận!!!

Rít một ngụm!

_________________________________________

BtNguytThng: bị lú đại từ nhân xưng rồi mọi ngừ(・∀・)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi