CÙNG BOSS MẠNH NHẤT YÊU ĐƯƠNG



Đồng tử Mã Thành Công đột nhiên co rụt lại, hai tay không tự nhiên nắm chặt, nắm thành quyền.

Đại não Hồ Binh rất rõ ràng, hắn tiếp tục, "Kết hợp với tai nạn hôm qua, tôi có một ý nghĩ táo bạo."
Đoàn người Kim Hồng nín thở ngưng thần, hết sức chú ý nhìn chằm chằm hắn.
"Ăn thịt người, trong lịch sử có rất nhiều ghi chép, thậm chí có thể truy xuất ngược dòng đến nguồn bviễn cổ, bất luận ở triều đại nào, một khi náo loạn nạn đói, vì ăn mà chết, hiện tượng ăn thịt người sẽ xuất hiện không ngừng!" Hắn dừng một chút, "Tôi dám chắc chắn, mười sáu năm trước, ở trong thôn này, cũng chính là lúc náo nạn đói đã từng xuất hiện hiện tượng ăn thịt người.


Mọi người hít hà một hơi khí lạnh, im lặng như ve sầu mùa đông.
Ngay cả Mã Hàng cũng nhịn không được che miệng mũi mình, vẻ mặt kinh hãi quay đầu lại, nhịn không được nhìn về phía anh trai mình.
Mã Thành Công mặt như tro tàn, trầm tư hai giây, tự giễu nhếch khóe miệng, "Đúng vậy, suy đoán của cậu đều đúng! ”
Tiếu Trần không lên tiếng, tựa như một người ngoài đứng xem, lạnh lùng nhìn Mã Thành Công.
Hồ Binh giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hơi hơi nhíu mày, "Mấy người, đều là nhận được thư mới trở về nhỉ?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, gật gật đầu.

Hồ Binh lấy giấy thư ra khỏi túi, "Thật kỳ lạ, làm sao bọn họ biết được chỗ ở của chúng ta!"
Mã Thành Công nghe được câu nói này, cả người giật mình một cái.
Đúng vậy.
Thật kỳ lạ!
Hắn căn bản không tin vào thôn trưởng bình thường trong thôn làng hẻo lánh như vậy, có thể tra được chỗ ở của nhiều người như vậy.
Mã Thành Công thở ra một hơi thật sâu, tay có chút run rẩy.
Thậm chí kẹp hình ảnh ăn thịt người của hắn nhiều năm trước đây! Làm cho hắn căn bản không cách nào cự tuyệt! Không thể không trở về!
Khoảnh khắc hắn trọng sinh liền hiểu được, tất cả những chuyện này bất quá đều là cạm bẫy của Đàm Quân mà thôi!
Mã Thành Công muốn nói ra chân tướng, nhưng những lời đó giống như bị kẹt trong cổ họng, giống như đờm, muốn ho nhưng không ho ra được, hắn mở miệng, lại ngậm lại.
Hắn có thể nói cái gì?
Nói với bọn họ rằng bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với cái chết, ngôi làng này đã bị nguyền rủa, có quỷ tìm đến cửa để đòi mạng? Nói với bọn họ rằng chính mình là trọng sinh? Vì vậy mới biết sự thật?
Hắn nói không nên lời, cũng không thể nói.
Mã Thành Công liếc mắt nhìn Tiếu Trần, đáy lòng có chút run rẩy.

Hắn không xác định, Tiếu Trần rốt cuộc có biết hay không, năm đó sự thật là mình hại cậu.
Nếu như cậu biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình!!
Về phần Trương Hiểu Quận...
Mã Thành Công cắn chặt răng.
Cũng chết không oan uổng.
Mã Thành Công hai tay giao nhau, dùng phương thức mười ngón tay nắm chặt, khuỷu tay chống lên bàn ăn, trán tựa vào tay, một bộ dáng suy nghĩ, nhìn kỹ, mới có thể phát hiện ngón tay của hắn đều run rẩy.
- Mã gia tiểu tử, ít nhiều đều nhờ cháu, đây là phần thưởng cho cháu! Người đàn ông từ trong nồi lấy ra một khối thịt tanh, đĩa cũng không lấy, trực tiếp cầm dao cắt xuống, đưa cho nam sinh.
Tay nam sinh đều run rẩy, hai mắt giống như mù lòa, chớp cũng không chớp, cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Hai tay hắn ngơ ngác như gà gỗ bắt lấy thịt sống mà người đàn ông đưa tới.
Thịt này rất tươi, trên miếng thịt còn có máu, nam sinh hai tay cầm, máu trực tiếp chảy xuống cổ tay hắn, thậm chí nhỏ giọt lên giày của hắn.
Người đàn ông thấy bộ dáng này của hắn, cũng không có bất mãn, nói, "Còn không cầm khối thịt này, cùng em trai của cháu ăn, hai người các cháu không phải cũng đói rất lâu sao?".

Nam sinh giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, cả người giật mình, ánh mắt có chút chua xót, sau đó hai mắt trái phải nhìn xung quanh, trong tay giống như cầm một bảo bối, gắt chóc ôm vào trong ngực, sợ bị người ta cướp đi.

Hắn nhanh chóng đi về phía cửa, có thể là đáy lòng có chút chột dạ, "Phồng" một tiếng, trực tiếp đối mặt với người khác đâm vào nhau, cũng đơn giản khiến Mã Thành Công ôm chặt thịt, không để cho thịt bay ra ngoài.
Mã Thành Công ngẩng đầu lên, định tình nhìn một cái.
Đó là một nữ sinh.
Nữ sinh này thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, nhưng ăn mặc quần áo không phù hợp với mình, lộ ra đùi và eo của mình, thậm chí còn vẽ lớp trang điểm dày, giống như chạy ra khỏi lò nung, nhưng không thể không thừa nhận, bộ dáng của cô quả thật sinh ra xinh đẹp.

Nữ sinh từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nhìn Mã Thành Công một cái, lắc lắc tóc mình, phong tao xoay eo tiếp tục đi vào trong cửa, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của Mã Thành Công.
Mã thành công đứng lên, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía sau cửa thăm dò, mà hắn đứng từ xa đều có thể nghe thấy nữ sinh sau khi vào cửa, cùng người đàn ông hôn môi.
Mã Thành Công biết cô gái này, trong trấn nhỏ này nổi tiếng là hoa giao tiếp, chỉ cần có thức ăn, có thể ngủ với cô một đêm.
Trong những năm này, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ về loại thủ đoạn này.
Con người tồn tại, cũng không phải là vì lấy một miếng cơm ăn sao?
Ồ, phải, hắn nhớ, cô gái này tên là Trương Hiểu Quận.

Ánh mắt Hồ Binh thăm dò rơi xuống trên người Tiếu Trần, hai mắt từ trên xuống dưới quét trên người cậu, đánh giá, "Cậu có bệnh kén ăn đúng không?"
Khuôn mặt vốn gợn sóng không sợ hãi của Tiếu Trần thoáng xuất hiện vết nứt, cậu ngẩng đầu, đối đầu với Hồ Binh.
Ánh mắt Hồ Binh không né tránh, ngược lại nghiêm túc thật sự nhìn cậu, "Tôi quan sát qua, hai ngày nay cậu cơ bản chưa từng ăn gì, thậm chí sáng sớm hôm nay tôi đã thấy cậu đang cố gắng phun."
- Là bởi vì sống ở cái thôn này lưu lại di chứng đi! Hồ Binh một châm thấy máu, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Tiếu Trần.
Ngón tay Tiếu Trần nắm mặt dây chuyền đeo trên cổ, khi nghe được ba chữ di chứng, ngón trỏ siết chặt, sắc mặt thoáng chốc vô cùng tái nhợt.
Hồ Binh híp mắt lại, ánh mắt từ trên người Tiếu Trần dời về, "Trong thôn này lộ ra cảm giác quỷ dị nồng đậm! Mấy người không thấy sao? Người già nơi này tuy rằng không khác gì người già bình thường, nhưng tay chân bọn họ lại linh hoạt kỳ lạ, thôn trưởng chúng ta gặp vào ngày đầu tiên, cùng với ông lão ngày hôm qua không giải thích được, năng lực đi lại của bọn họ, thậm chí khí lực cũng không kém người trẻ tuổi."
Kim Hồng gật đầu, chớp chớp mắt, có chút khẩn trương nắm chặt ống tay áo của mình, giống như nghĩ đến cái gì đó, mím môi, lo lắng nói, "Mấy người nói, thanh niên trong thôn có phải đều bị những người già này ăn hay không? Vì vậy, chúng ta không thể nhìn thấy bất cứ ai còn trẻ tuổi ngay từ khi chúng ta bước vào thôn."
Một câu đánh thức người tỉnh mộng.
Mã Hàng hít một hơi khí lạnh, mặt Hoàng Kha trực tiếp sợ tới mức mất đi huyết sắc.
Sắc mặt Mã Thành Công cũng không thay đổi nhiều, hai tay nắm chặt.

Hồ Binh gật gật đầu, "Tôi cảm thấy vậy." Hắn suy ngẫm một lúc, nói, Nói ngắn gọn, chúng ta quyết không thể ngồi chờ chết, chúng ta phải tìm ra bí mật của thôn làng này!"
Tiếu Trần dùng cổ áo áo len cổ cao che miệng mũi mình, ánh mắt nhàn nhạt.
Quy luật tự nhiên, nhân quả báo ứng, như bóng với hình, không thoải mái chút nào.
Ai có thể đổ lỗi được đâu? Những ông già này?
Là vhính họ đã tự hại mình!

"Ở đâu ra?" Tiếu Trần có chút kinh ngạc, chỉ chỉ không biết cái gì bị giấu trong hành lý của mình.

Đàm Quân chớp chớp mắt, hai tay chống cằm mình, cả người ngoan ngoãn ngồi trên ghế, có chút ngốc nghếch nói, "Em ăn đi, khi còn bé không phải em thích ăn ngọt nhất sao?"
Tiếu Trần có chút không biết nói gì, đầu mũi có chút chua xót, yên lặng từ một bên mang ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêm túc thật sự nhìn rõ mặt hắn.
Đây giống như một giấc mơ.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp lại Đàm Quân.
Loại cảm giác vi diệu này khiến cậu cảm thấy có chút không chân thật, thậm chí mấy ngày nay cậu ngủ tỉnh lại, đều sẽ nghĩ, Đàm Quân xuất hiện có phải là một giấc mơ đẹp của cậu hay không, hoặc là cậu bị chứng suy đoán gì đó.

Tiếu Trần nhìn đến mê mẩn, ánh mắt thâm tình lại nhu hoà, trong mắt giống như có sao trời, lấp lánh sáng lên.
Đàm Quân bị nhìn đến mặt có chút nóng lên, đương nhiên, hắn vốn sẽ không có loại cảm giác này, nhưng khi ánh mắt Tiếu Trần rơi vào trên người hắn, cậu cùng viên thuốc giống nhau, đại não rơi vào một loại sung sướng khó có thể diễn tả được.
Hắn nhẹ nhàng dựa đầu vào đùi Tiếu Trần, thoạt nhìn vô cùng nghe lời, tựa như một chú cho Nhật, chờ chủ nhân vuốt ve.
Tiếu Trần sửng sốt.

Đây là tư thế bọn họ thường dùng nhất khi còn bé.
Ánh mắt Tiếu Trần hơi nóng, thở ra một hơi, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh như dỗ dành đứa bé, đây là một cảm giác rất kỳ quái.

Thực thể Đàm Quân ngưng tụ chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy, cũng chỉ có cậu có thể chạm vào, giọng nói của Tiếu Trần có chút nghẹn ngào, "Sao anh còn giống như khi còn bé."
Đàm Quân ngước mắt lên, đối diện với Tiếu Trần đang cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Ở trước mặt em, anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi.


Ta đã nói từng điều tương tự..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi