CÙNG BOSS TRONG GAME THẦN QUÁI YÊU ĐƯƠNG


Xuyên Bách khó khăn thu thập xong một gian phòng trống, ngồi ở trên ghế thở hổn hển.

Nhiều năm không có trở về, nơi này hết thảy như cũ, không biết cư dân trong thôn hiện tại còn ở đây không?
Trong lòng cậu vừa động, quyết định vào trong thôn đi dạo.

Nghĩ đến đây, cậu đem chiếc nhẫn kia cất vào trong túi, dù sao cũng là đồ vật đáng giá, đặt ở nơi này cậu cũng không yên tâm, vẫn là mang theo bên người đi.

Sau khi cậu rời khỏi phòng, căn phòng lớn chỉ một thoáng đã không còn một bóng người, có chút trống trải đáng sợ.

Thương Lục đi theo phía sáu Xuyên Bách, khuôn mặt đáng sợ, trong lòng lại hưng phấn vô cùng.

Phong ấn đã hoàn toàn bị cởi bỏ, lại qua một thời gian, sức mạnh của chính mình sẽ hoàn toàn khôi phục, Tiểu Bách liền có thể nhìn chính mình!
Hắn cao hứng cực kỳ, ánh mắt càng thêm dính nhớp, hơi thở quanh thân phát ra càng thêm âm lãnh.

Hộp gỗ là phong ấn cuối cùng với hắn, năm đó Thương Lục hóa thành lệ quỷ, huyết tẩy Dụ Trấn, biện pháp duy nhất chính là bình ổn oán khí hắn, lại phong ấn hắn.

Nhưng oán khí hắn sao có thể dễ dàng được bình ổn? Nhiều năm trước tới nay thì phong ấn dần dần buông lỏng, trò chơi bút tiên chẳng qua là thứ ngụy trang mà thôi, chân chính đánh thức hắn chính là Xuyên Bách.

Xuyên Bách đánh cái rùng mình, trong lòng mạc danh có chút khủng hoảng, cậu chà xát cánh tay, một bên đánh giá phương tiện trong trấn.

Nhiều năm như vậy, kiến trúc trong trấn trên cơ bản không có biến hóa, chỉ là người trong trấn tựa hồ càng ngày càng ít.

Càng đi đi, kiến trúc xung quanh dần dần trở nên cổ xưa hoang vắng, như là kiến trúc thế kỷ trước, cũng phải, nơi này lịch sử đã lâu, có kiến trúc như vậy cũng rất bình thường.

Mà ánh mắt cậu lại bị một từ đường cỗ nát hấp dẫn.

Từ đường cũ nát, thả nhỏ hẹp, vách tường xung quanh che kín rậm rạp phù văn, Xuyên Bách chưa bao giờ gặp qua kiến trúc kỳ quái như vậy.

Không biết vì sao, cậu phảng phất bị mê hoặc, bước vào từ đường.

Bài vị trong từ đường đã che kín tro bụi, nhưng làm người kỳ quái chính là, cống phẩm lại rất mới mẻ.

Cậu đến gần, đánh giá những bài vị đó, đã nhìn không rõ tên, nhưng này hộ gia đình này hẳn không phải rất giàu có, bài vị là vật liệu gỗ bị ăn mòn tới lợi hại.

Cậu đem ánh mắt nhìn về phía thủ vị, lại sững sờ ngơ ngẩn, sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngăn được mà phát run.

Bài vị thủ vị tên là Thương Lục, mà bài vị bên cạnh đó!.

.

Chính là bài vị của cậu!
"Bài vị chồng Thương Lục vợ Xuyên Bách!.

.

"
Thanh âm cậu run rẩy, trong lòng lại nhấc lên sóng lớn.

Sao có thể? Chính mình năm nay bất quá mới 20, ngay cả đối tượng cũn không có, như thế nào sẽ là vợ người khác?
Cậu lùi ra sau hai bước, hết thảy xng quanh làm cậu kinh hồn táng đảm.

"Giả!.

.


Hẳn là giả danh!.

.

Mình phải đi!.

.

Mình phải đi! "
Cậu quay đầu lại chuẩn bị rời khỏi từ đường, lại không biết đâm vào ai.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"
Cậu xoa xoa cái trán, vội vàng hướng đối phương xin lỗi, nhưng đối phương một lúc lâu lạu không có động tĩnh.

Cậu vội vàng mở mắt ra, lại thấy được quần áo đối phương.

Mặt cậu tức khắc như màu đất, bởi vì quần áo người nọ mặc!.

.

Cùng nam nhân mặc trang phục biểu diễn đêm qua ở trong mơ giống nhau như đúc!
Cậu ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Tiểu Bách, không nhìn tôi sao?"
Nam nhân kia chậm rãi nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn một chút, Xuyên Bách chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của đối phương.

Ngón tay nam nhân thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ là móng tay cư nhiên là màu đen, làm nổi bật làn da trắng bệch, khiến người cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Nghe vậy, Xuyên Bách chỉ có thể run rẩy thân mình, chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên, đối phương chính là nam nhân mặc trang phục biểu diễn đêm qua.

Mặt anh ta tràn đầy vết máu, một đôi mắt đen tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt đối với cậu.

Xuyên Bách bị dọa đến hồn phi phách tán, hai mắt trừng lớn, nam nhân kia phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ, càng đến gần cậu, một bàn tay vòng lấy ôm eo cậu.

"Anh!.

.

Anh rốt cuộc là ai?"
Thanh âm Xuyên Bách run rẩy, run run rẩy rẩy mở miệng, nam nhân kia nghe vậy, khẽ cười một tiếng: "Tiểu Bách trí nhớ quá kém, đã quên tên phu quân của chính mình rồi sao?"
Phu quân? Có ý gì? Chẳng lẽ! ?
Ánh mắt cậu chuyển qua bài vị phía sau, nếu cậu không đoán sai, người nam nhân trước mặt này, hẳn chính là chủ nhân bài vị -- Thương Lục.

"Thương Lục! ?"
Thương Lục nghe được, mắt đen đựng đầy ý cười, ôm cậu càng chặt: "Tiểu Bách thật thông minh, là tôi!.

.

"
Anh dùng đầu nhẹ nhàng cọ cổ Xuyên Bách một chút, chọc đến Xuyên Bách nổi da gà.

"Tiểu Bách!.

.


Đi theo tôi đi?"
"Đi đâu?"
"Đi hoàn thành hôn lễ của chúng ta a.

"
Xuyên Bách hoàn toàn bị chấn kinh rồi, nam nhân trước mặt đã không phải nhân loại, rõ ràng là một lệ quỷ, hơn nữa cư nhiên muốn mang chính mình đi! Nếu đáp ứng, chính mình chẳng phải là cũng mất mạng hay không?
Hơn nữa trước đó ở trong mơ, người nam nhân này có người trong lòng, sợ không phải tìm lầm người đi? Nói không chừng chính mình cùng người nọ trùng tên trùng họ?
"Không!.

.

Không được!.

.

Anh khẳng định là nhận sai người, tôi không phải Xuyên Bách của anh, tôi năm nay mới hơn 20 tuổi, tuổi Xuyên Bách của anh lớn hơn tôi mất phần!.

.

Ưm!"
Lời còn chưa dứt, Thương Lục liền hôn lên, nụ hôn này kịch liệt vô cùng, Xuyên Bách bị hôn đến mắt đầy sao, chỉ có thể bị bắt tiếp thu.

Thời điểm Xuyên Bách cảm giác chính mình muốn tắt thở, Thương Lục rốt cuộc chịu buông tha cậu.

"Tôi như thế nào sẽ nhận sai? Tiểu Bách, em không biết mấy năm nay tôi nhớ em bao nhiêu đâu!.

.

"
Anh đột nhiên bế Xuyên Bách lên, Xuyên Bách sắc mặt ửng hồng, kịch liệt giãy giụa.

Người này căn bản chính là nói hươu nói vượn!
"Bỏ tôi xuống dưới! Thương Lục!"
Khóe mắt cậu đỏ lên, Thương Lục thấy được, ánh mắt càng thêm si mê, Xuyên Bách thấy có cơ hội, vội vàng giãy giụa, từ trong lòng ngực anh nhảy xuống, ngay sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi từ đường.

Mà Thương Lục lại ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh Xuyên Bách dần dần đi xa.

Tiểu Bách!.

.

Hình như rất sợ chính mình!
Mắt đen xẹt qua một tia bị thương, Tiểu Bách trước đó, không phải như thế.

Khi đó Tiểu Bách, sẽ mặt dày mày dạn quấn lấy anh, muốn hôn anh, muốn anh ôm.

Nhưng Tiểu Bách hiện giờ là làm sao vậy, thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt chính mình!
Thân ảnh lệ quỷ dần dần biến mất, hắn rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

****
Xuyên Bách chạy vội, sắc mặt tái mét, hắn thề, chính mình từ khi lớn lần đầu tiên gặp quỷ.


Hơn nữa con quỷ kia tựa hồ cũng không tính toán thiện bãi cam hưu ( từ bỏ)!
"Thiếu!.

.

Thiếu gia?"
Phía sau cậu truyền đến một giọng nam tang thương, cậu quay đầu lại, là mặt người già khuôn mặt thô kệch.

"Là gọi tôi sao?"
Lão giả thấy bộ dáng cậu, hai mắt trừng lớn, nhưng ngay sau đó hắn lắc đầu: "Nhìn ta này, tuổi lớn rồi hồ đồ, người trẻ tuổi, cậu ở đây làm cái gì? Này cũng không phải nơi cậu tùy tiện có thể vào.

"
Xuyên Bách sắc mặt rốt cuộc đẹp một chút: "Ngượng ngùng!.

.

Cháu cũng không biết, chỉ là vừa rồi vào một gian từ đường, bị đồ vật bên trong doạ.

"
"Từ đường?" Lão nhân nhíu nhíu mi: "Nơi này chưa bao giờ từng có cái gì gọi là từ đường, người trẻ tuổi, chắc là nhìn lầm rồi.

"
Nhưng ông lão tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên thanh âm trở nên lớn hơn: "Có phải hay không!.

.

Từ đường Thương thị?!"
Cậu bị ông lão làn hoảng sợ, vội vàng gật đầu.

Ông lão nghe vậy, tuyệt vọng nhắm lại mắt, thở dài.

Một trận gió âm thổi qua, đôi môi ông lão khẽ run lên.

"Thôi, cậu theo ta vào đi, có một số việc, cậu hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú.

"
Ông lão biểu tình hoảng hốt, chống quải trượng lung lay vào trong phòng, Xuyên Bách nhíu mày, cũng đi theo.

"Ngồi đi, ta cũng không thứ gì tốt có thể chiêu đãi cậu.

"
Xuyên Bách nghe vậy, co quắp ngồi xuống, trong lòng có chút bất an, cậu nhìn bốn phía, trong phòng bày biện bố trí rất đơn sơ, nhưng cậu phát hiện, trên tường thế nhưng dán không ít tranh dán tường quá khứ, trong tranh phần nhiều là về văn hoá hí khúc.

"Nói vậy cậu cũng thấy rồi, kỳ thật trong trấn chúng tôi, căn bản không có từ đường Thương thị này.

"
"Không có từ đường này, có ý tứ gì? Nhưng cháu vừa rồi!.

.

" Lời còn chưa dứt, Xuyên Bách sắc mặt thay đổi: "Ý ngài là!.

.

Từ đường kia! ?"
"Không tồi, kế tiếp ta sẽ kể cho cậu một chuyện xưa, khi câu chuyện kết thúc, ta nghĩ cậu hẳn cái gì cũng sẽ hiểu được.

"
Ông lão lo chính mình nói, bưng chén trà lên, nheo lại mắt, con ngươi vẩn đục, bắt đầu từ từ kể ra.

Năm ấy, chính ông bất quá mới mười tuổi, cha mẹ đều là nông dân bình thường, nhưng trong lòng ông lại có bí mật không thể cho ai biết.

Ông muốn trở thành một người hí khúc, hy vọng chính mình có thể trở thành giống như vị ở Hi Viên Lâu kia.


Vị ở Hi Viên Lâu kia, mọi người đều gọi hắn là Thương tiên sinh
Thương tiên sinh tên là Thương Lục, nghe nói xuất thân tiện tịch, tổ tiên là tội thần, nhưng hắn phong tư yểu điệu, tính cách lại quái gở lãnh ngạo, không biết có bao nhiêu người giàu có vung tiền như rác muốn thấy phong thái hắn, lại bị hắn từ chối từng người một, không chút lưu tình nào.

Mà tiên sinh, lại duy nhất động tám với vị tiểu thiếu gia bệnh tật ốm yếu ở trong trấn.

Hắn thân phận thấp kém, không xứng biết tên thật vị tiểu thiếu gia kia, lại cũng nghe nói qua, đối phương là con trai phú thương duy nhất trong trấn, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, đoán mệnh nói là thần tiên hạ phàm độ kiếp, cho nên cậu ta cũng không dễ dàng gặp người, trong nhà coi như minh châu mà sủng.

Một lần cơ duyên trừng hợp, vị tiểu thiếu gia này không biết từ nào thấy được bức hoạ Thương Lục, nháo ầm ĩ muốn gặp hắn, phú thương tức giận chết khiếp, cũng không biết là ai đưa bức họa kia cho tiểu thiếu gia, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện tiểu thiếu gia.

Thường xuyên qua lại, hai người thế nhưng thành tri kỷ, ông từng trộm liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia kia một cái, thật sự là thiên nhân chi tư.

Hơn nữa hai người bọn họ, cũng căn bản không phải tri kỷ.

Ngày đó, ông nhân lúc cha mẹ không ở nhà, trộm theo đám người trà trộn vào Hi Viên Lâu.

Nhưng Hi Viên Lâu quá lớn, ông căn bản không biết chính mình hiện tại ở nơi nào.

Ông oán giận, không nghĩ tới ngoài cửa truyền ra tiếng vang, không biết vì sao ông lại chột dạ không thôi, vội vàng tránh ở trong ngăn tủ.

Mà một màn trước mắt, làm ông sợ ngây người.

Ông tận mắt nhìn thấy, Thương tiên sinh luôn luôn cao ngạo, thế nhưng lôi kéo tiểu thiếu gia kia lên giường.

Tiểu thiếu gia bị tiên sinh làm đến khóe mắt đỏ lên, hô hấp dồn dập, mà gương mặt của tiên sinh luôn thanh lãnh, lúc này là loại tà tứ mà ông chưa bao giờ nhìn thấy.

Ông ở trong ngăn tủ trừng lớn hai mắt, lại không cẩn thận phát ra tiếng vang.

Tiểu thiếu gia nghe tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch, tiên sinh cau mày, thần sắc tối tăm, một tay đem tiểu thiếu gia bảo hộ ở sau người, đem ông từ trong ngăn tủ đá xuống.

Ông lúc ấy sợ tới mức run bần bật, không dám lên tiếng, tiên sinh lộ ra biểu tình đáng chưa bao giờ từng có, ông nằm ở trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám.

Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng túm túm tay áo tiên sinh, đối hắn lắc lắc đầu, tiên sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

"Ta thả ngươi đi, việc hôm nay nhìn thấy, không được nói cho bất luận kẻ nào.

"
Thanh âm tiên sinh lạnh băng, ông bị doạ sợ không nhẹ, té ngã lộn nhào trốn khỏi sương phòng.

Kia lúc sau, ông không còn gặp qua tiểu thiếu gia.

Lần cuối cùng gặp mặt là khi, tình huống tiểu thiếu gia đã rất không tốt, thần sắc có bệnh tiều tụy, nghe nói qua mấy ngày là hôn lễ cậu, tiểu thiếu gia khăng khăng muốn đem thứ gì cho ông.

Lúc này, Thương tiên sinh đã đi, bị phú thương mang đi, sống sờ sờ bị đánh chết.

Kỳ thật mọi người đều biết tiên sinh vì sao mà chết, chỉ là mọi người đều lựa chọn trầm mặc.

"Thời gian của ta không nhiều lắm, từ một lần kia gặp ngươi, ta liền biết ngươi là đứa nhỏ tâm địa thiện lương, phiền toái ngươi, đem cái này đưa cho Thương Lục, chẳng sợ!.

.

Chẳng sợ hắn đã đi! "
Tiểu thiếu gia chưa nói mấy câu liền thở hồng hộc, đem một khối ngọc bội nhét vào trong tay ông.

Ông tuy rằng cùng vị tiểu thiếu gia này không quen biết, chính là không biết vì sao, khi biết tình cảm tiểu thiếu gia cùng tiên sinh, trong lòng lại có chút mạc danh khổ sở.

"Thiếu gia, ngài yên tâm, ta nhất định tự mình đưa ngọc bội này đến trong tay tiên sinh.

"
Tiểu thiếu gia suy yếu cười, ngài ấy gật gật đầu, quấn chặt áo choàng, đi càng lúc càng xa!.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi