CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Mộ Dung Tinh Thần, là ngươi à?"

Như Ý hơi kinh ngạc.

Cái tên này lại đến sớm hơn cô một bước, rồi cướp cái chỗ cao cao này trước tiên!

Mộ Dung Tinh Thần nhìn thấy Như Ý, nhìn bộ dạng của cô rồi cười cười nói: "Cô lại hóa trang kiểu khác à? Nam hay nữ đây?"

Như Ý cột mái tóc đang xõa tung của mình lên rồi hóa trang thành đàn ông thêm lần nữa, cô đáp: "Mộ Dung Tinh Thần, thật không ngờ đi đâu cũng gặp ngươi! Nơi nào có ngươi là nơi đó gặp tai họa!"

Mộ Dung Tinh Thần mỉm cười: "Đáng lý ta phải gửi câu này cho cô mới đúng! Mỗi một nơi có tai họa chẳng phải đều có mặt cô ư? Tiện thể nói luôn rằng lúc ngươi mặc đồ nữ xinh đẹp động lòng người lắm đấy, mặc đồ nam xấu chết được!

Như Ý khinh bỉ nói: "Không phải ngươi nói ta phải thay đổi dung mạo để đi tham gia đại hội các bảo vật hay sao? Bây giờ còn nói ngược lại ta à?"

Mộ Dung Tinh Thần cười nói: "Chẳng qua đó là ý tốt của ta mà thôi, hy vọng cô nương có cơ hội biết đến những món bảo vật quý giá không gì bì được! Cô nương đi tham gia với nhan sắc này chỉ sợ đến bảo vật cũng bị nhan sắc mỹ miều của cô nương che khuất hết!"

Như Ý cười đáp: "Ngươi đều lừa gạt con gái nhà người ta thế đấy à?"

Mộ Dung Tinh Thần nghiêm túc bảo: "Làm gì có! Tại hạ vẫn luôn vất vả học thi thư trong thủy lao mười năm ròng rã, chưa từng hành tẩu giang hồ bao giờ, cơ hội gặp mặt cô nương vốn đã ít ỏi chứ đừng nói đến những cô gái đẹp tựa tiên nữ như cô nương đây!"

Như Ý đáp: "Ta thừa nhận ngươi rất biết cách dỗ dành người khác!"

Mộ Dung Tinh Thần cười nhạt, gương mặt anh tuấn trông có vẻ phóng khoáng mà lại đượm nét âu lo: "Tại hạ nguyện ý khen ngợi cô nương suốt cuộc đời này!"

Như Ý cười mắng: "Người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, lại thần bí, lúc nào cũng tỏa ra hương vị dã thú nguy hiểm như ngươi chắc chắn rất được lòng các cô gái! Có điều, ngươi dùng cách này không có ích gì với ta đâu!"

Mộ Dung Tinh Thần hỏi: "Tại vì sao?"

"Bởi vì ta là đàn ông!"

"Cô nương thật biết cách nói đùa!"

Như Ý biết rằng từ trước đến nay, bên dưới lớp vỏ ngoài tao nhã hoa lệ, tính cách Mộ Dung Tinh Thần rất đỗi sáng sủa cởi mở, nhưng sao cô cứ cảm thấy đêm nay trông hắn ta có vẻ đong đầy ưu thương.

"Mộ Dung Tinh Thần, ngươi có tâm sự ư? Có phải mấy chuyện xảy ra trong Tịch Mịch Yên Vũ lâu vướng tay vướng chân quá không? Nhiều người chết trong tửu lâu của ngươi như vậy, chắc là phải vất vả lắm mới khắc phục cho xong hậu quả nhỉ?"

"Chết người? Chẳng phải phủ thừa tướng còn chết nhiều người hơn ư?"

Dưới ánh lửa rừng rực, gương mặt nhợt nhạt của hắn ta thoắt đỏ thoắt trắng, kiên nghị mà ưu thương.

Như Ý nói: "Phủ thừa tướng xảy ra chuyện gì thế?"

Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu nói: "Ta cũng vừa mới đến đây! Lúc ta đến phủ thừa tướng đã bùng cháy, cung thủ áo đen cũng đã bao vây bên ngoài phủ thừa tướng rồi!"

Như Ý nói: "Hình như những tên cung thủ áo đen này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ công cao cường, có lẽ không phải là cung thủ bình thường đâu!"

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Hôm đó thừa tướng Đường Bắc sai khiến hàng trăm cung thủ dường như muốn tiêu diệt Tịch Mịch Yên Vũ lâu của ta, nay phủ thừa tướng của ông ta lại diệt vong dưới tay cung thủ, quả thật có báo ứng ư?"

Như Ý cả kinh!

"Mộ Dung Tinh Thần, sao ngươi biết kẻ đánh lén Tịch Mịch Yên Vũ Lâu đêm đó là thừa tướng?"

"Ta bắt được một tử sĩ chưa chết, gặng hỏi nhiều ngày liền cuối cùng cũng lần ra được manh mối, thế là hôm nay ta mới đến phủ thừa tướng..."

"Lửa là do ngươi đốt à?"

"Không phải! Lúc ta đến phủ thừa tướng thì lửa đã cháy rồi! Hơn nữa tại hạ chỉ đến đây để tìm hiểu sự thật mọi việc mà thôi chứ tuyệt đối không phải mượn công báo thù tư, giết hại sinh mạng!"

"Ngươi không muốn báo thù sao?"

"Không muốn!"

Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu nói: "Có thể bàn tay thừa tướng Đường Bắc nhuốm đầy máu tanh! Nhưng còn người già người trẻ phụ nữ trẻ con, gia đinh người làm thì sao đây? Cho dù chỉ là ngựa lừa bò heo, lẽ nào ai cũng có tội hay sao?"

Như Ý vỗ vai hắn ta rồi nói: "Ngươi không cần tiếc nuối thay cho bọn họ! Phủ thừa tướng! Vinh hoa phú quý hàng trăm năm liền cuối cùng cũng có ngày sụp đổ! Chỉ là ngày này đến nhanh quá! Nhanh đến mức khiến cho tất cả mọi người không ngờ nổi!"

Mộ Dung Tinh Thần hơi ngạc nhiên nhìn Như Ý: "Lẽ nào cô cảm thấy như vậy tàn nhẫn vô tình quá hay sao?"

Như Ý đáp: "Ta sẽ không thương xót sinh mạng! Nhưng ta sẽ quý trọng sinh mạng!"

Mộ Dung Tinh Thần đáp: "Cô nói vậy là ý gì?"

Như Ý đáp: "Ngươi nói đúng, có rất nhiều người trong phủ thừa tướng không đáng chết! Ít nhất ta biết có hai người trong phủ thừa tướng không phạm phải tội tày trời! Nhưng mà ngươi có cách gì cứu bọn họ không?"

"Số cung thủ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa rõ ràng có rất nhiều cao thủ mai phục trong đám người vây quanh nhìn ngó...Cho dù ngươi và ta liên thủ lại cũng sợ không cứu nổi người trong phủ thừa tướng, huống hồ lửa càng lúc càng cháy lan ra rồi, chỉ sợ phải cháy ba ngày ba đêm mới dập tắt hết!

Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu.

Như Ý nói: "Nếu ngươi đã biết rõ kết quả như vậy thì ngồi đây đau buồn thay bọn họ có ích gì?"

Mộ Dung Tinh Thần hỏi: "Vậy phải làm gì bây giờ? Chúng ta không cứu được bọn họ, cho dù chúng ta và bọn họ không có quan hệ gì với nhau, thậm chí họ còn là kẻ thù của chúng ta, nhưng nhìn thấy họ lâm vào hoàn cảnh thảm thương đến thế lòng ta vẫn khó chịu lắm!"

Như Ý nói: "Ngươi rất lương thiện! Bây giờ ta đã tin tưởng ngươi học hành mười năm trong thủy lao, chưa từng bước chân ra giang hồ rồi! Có điều ta muốn nói với ngươi rằng cho dù không cứu được bọn họ thì cũng không cần phải đau buồn vậy đâu! Bởi vì đau buồn nào có ích gì! Những lời thở than khấn nguyện ấy cứ để cho hòa thượng và đạo sĩ làm đi! Nếu ngươi thật sự muốn làm gì thì hãy đi điều tra xem kẻ nào đã sai khiến đám sát thủ thần bí, có võ công cao cường, được huấn luyện nghiêm chỉnh này! Không cứu được bọn họ ít nhất có thể cho bọn họ chết được nhắm mắt!"

Mộ Dung Tinh Thần cứ nghĩ Như Ý vốn tính lạnh lùng, lại hơi vô tình...

Thế giới này đã vô tình quá đỗi rồi...

Hắn không khinh bỉ Như Ý, nhưng trong lòng lại thấy đáng lý con người nên thông cảm và thương xót cho nhau mới phải!

Nhưng hắn ta sai rồi!

Những lời Như Ý nói nghe vẫn có vẻ tàn khốc gần như vô tình ấy...

Nhưng những gì cô nói lại có cái lý của nó!

Phải đấy!

Nếu có thể cứu thì đừng do dự mà hãy lao đi cứu người ngay!

Nếu không cứu được thì đừng thở vắn than dài làm chi, cố gắng làm hết sức mình là được rồi...

Mộ Dung Tinh Thần nghe Như Ý nói vậy, không biết vì sao mà nỗi áy náy quẩn quanh trong lòng hắt chợt biến mất...

Như Ý nhìn thấy nét mặt hắn ta giãn ra mới vỗ vai hắn cười cười: "Trái đất này nguy hiểm lắm, ngươi mau về sao hỏa đi!"

Mộ Dung Tinh Thần đáp: "Có thể ta chưa từng trải đời nhiều mới ấu trĩ buồn cười như vậy, chắc chắn cô thấy ta ngớ ngẩn lắm đúng không?"

Như Ý cười bảo: "Đó gọi là lương thiện! Hiện nay rất nhiều người đều không có thứ này nữa rồi! Có điều ngươi có nó, vậy là đáng quý lắm rồi!"

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Những tên cung thủ áo đen ấy tâm địa độc ác, dường như không muốn buông tha cho bất cứ người nào trong phủ thừa tướng, người đứng sau màn ắt là một kẻ có địa vị cực kỳ cao, có thể hô mưa gọi gió!"

Như Ý cười nói: "Ngươi thông minh lắm! Đoán không tệ đâu."

Mộ Dung Tinh Thần lại nói: "Vậy cô nghĩ người đó là ai?"

Như Ý ngẫm nghĩ một lát ròi nói: "Người kết thù sâu sắc nhất với phủ thừa tướng mà có thể diệt môn giết hạ toàn bộ người trong phủ ông ta chỉ có Trác vương phủ mà thôi!"

"Trác vương phủ, một trong tam đại thế gia đấy à?"

"Đúng vậy!"

"Cô cho rằng người của Trác vương phủ làm chuyện này hay sao?"

"Ta chỉ nói những người khác ắt sẽ hoài nghi Trác vương phủ, nhưng bản thân ta cho rằng người trong Trác vương phủ sẽ không làm ra những chuyện tàn ác như vậy! Hơn nữa nếu như Trác vương phủ làm thế thì đúng là ngu ngốc quá đỗi! Bởi vì đối tượng đầu tiên bị nghi ngờ tàn hại cả phủ thừa tướng sẽ là Trác vương phủ."

"Vậy kẻ nào mới có đủ năng lực và động cơ diệt trừ phủ thừa tướng chứ? Kẻ chiếm được lợi ích nhiều nhất là ai?"

"Không biết nữa, dù sao ta cũng chẳng ưa gì phủ thừa tướng, ta cũng muốn đốt quách nó cho rồi! Có điều giết hại nhiều người vô tội đến như vậy, thủ đoạn thật sự hơi tàn nhẫn..."

Như Ý thầm hy vọng trong đầu đừng là người trong Trác vương phủ làm!

Nếu thật sự là Trác vương phủ làm, cô thật sự không chấp nhận nổi.

Nếu Trác vương phủ có thể làm ra những chuyện mất hết nhân tính, máu lạnh vô tình như vậy thì có khác gì Đường Bắc Khôi và phủ thừa tướng không?

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Thế gian này lục đục tranh đấu nhiều quá, những ngày tháng giả vờ làm ăn mày ngêu ngao ca hát, thỏa thuê uống rượu, và lúc còn học hành trong thủy lao mới khôn buồn không lo làm sao! Nếu như Đường Bắc Khôi không mua chuộc tứ đại mạc khách đánh lén Tịch Mịch Yên Vũ lâu thì có lẽ cả đời này ta đều sẽ không vướng vào những mối phân trành này, ta có thể sống cả đời vui vẻ và thoải mái rồi, có rượu có sách là yên vui cả đời rồi!"

Như Ý phì cười: "Chào mừng đến trái đất! Con mọt sách ạ!

Đột nhiên cô cảm thấy cái tên Mộ Dung Tinh Thần này đơn thuần mà đáng yêu!

Cô nhớ đến cái lúc hắn ta còn giả dạng làm ăn mày, ca hát, uống rượu...

Nhớ đến lúc cùng hắn nướng ếch....

Nhớ đến vẻ tà mị và hào khí của người đó lúc hắn ta ngông nghênh đảm bảo cho tứ đại mạc khách trước mặt người trong thiên hạ...

Đó là người đàn ông phức tạp!

Hắn lại còn là chủ nhân của Tịch Mịch Yên Vũ lâu, tửu lâu thần bí nhất trong thiên hạ này ư?

Chủ nhân?

Bỗng dưng Như Ý nhớ đến một chuyện!

"Mộ Dung Công Tử!"

"Cô cứ gọi ta Tinh Thần là được rồi!"

"Ta cứ gọi ngươi là đồ mọt sách đi! Ha ha."

"Mọt sách cũng được."

"Mọt sách, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thật thà trả lời!"

"Cô nương cứ hỏi."

"Ngươi cũng đừng kêu ta là cô nương nữa! Trước giờ ta rất thích kết bạn với những người đơn thuần, giàu có, võ công lại cao cường như ngươi, sau này ngươi gọi ta là Như Ý là được rồi! Ta là người của Trác vương phủ, việc này chắc là ngươi biết rồi đúng không?"

"Ừ. Trác Như Ý. Ta biết từ lâu rồi!”

"Ngươi gọi ta Như Ý là được!"

Như Ý không biết vì sao bản thân cô không hề có chút ngăn cách nào với Mộ Dung Tinh Thần mà kể bí mật của mình ra cho hắn ta nghe.

Có thể vì hắn ta quá đỗi lương thiện, không có tâm cơ...

Bởi vì chắc cô không hề phòng bị hắn ta đâu nhỉ!

"Như Ý, cô muốn hỏi điều gì?"

"Ngươi biết gì về...Tứ Đại Mạc Khách?"

"Tứ đại mạc khách à?"

"Phải đấy!"

"Cô muốn biết cái gì?"

"Tất cả mọi thứ về bọn họ! Ngươi biết gì thì cứ nói với ta!"

"Được thôi. Chắc khoảng chừng tám năm trước...Tứ đại mạc khách đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu, lúc đó bọn họ vừa đến kinh thành, mới chỉ là mấy đứa trẻ mà thôi, nhưng võ công vượt qua người thường, thông minh và bình tĩnh! Kim lão bản biết bọn họ không có tiền trả mới giữ bọn họ ở lại làm việc, kết quả lại phát hiện ra thiên phú của bọn họ, thế là giữ bọn họ lại làm mạc khách trong Tịch Mịch Yên Vũ lâu!"

"Mấy năm nay ngươi chưa từng gặp gỡ bọn họ ư?"

"Không có! Mặc dù ta là chủ nhân của Tịch Mịch Yên Vũ lâu nhưng trước giờ chưa từng tham dự vào những chuyện kinh doanh của tửu lâu, chỉ khi xảy ra chuyện gì hệ trọng lắm Kim lão bản và thế thân của ta mới đến thủy lao xin chỉ thị của ta mà thôi!"

"Chắc hẳn phải xin chỉ thị của ngươi mới thu nhận tứ đại mạc khách nhỉ?"

"Đúng vậy! Lúc đó Kim lão bản nói với ta rằng võ công bốn người trẻ tuổi này không tệ, ta bèn âm thầm quan sát võ công của bọn họ, quả đúng là kỳ dị bất ngờ! Thế là ta dặn dò Kim lão bản phải đối xử tử tế với bọn họ, kể từ đó bọn họ cũng ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu. Mà nhiều năm trước ta cũng chỉ âm thầm quan sát võ công bọn họ chứ chưa gặp mặt bao giờ, hơn nữa lúc đó bọn họ chỉ là những đứa trẻ mà thôi!"

"Ngươi có biết gì về...Chủ nhân mà bọn họ tìm kiếm không?"

"Ta chẳng biết gì cả! Chỉ biết bốn người họ đến kinh thành để tìm kiếm chủ nhân. Còn lại hoàn toàn không hay biết tí gì, có thể Kim lão bản biết đấy, nhưng chuyện này không liên quan gì đến chuyện kinh doanh ở tửu lâu nên ông ấy không nói năng gì với ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi