CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Đúng vậy! Cho nên nữa tháng nay mới lạnh nhạt với Vương phi, sau buổi thượng triều của Hoàng thượng ngày hôm nay, cố ý để nô tài đến mời Trác vương phi cùng nhau dùng cơm trưa.”

Hắn dùng từ rất chính xác.

Không phải là “triệu”.

Mà là dùng từ “mời”.

Có lẽ là Hoàng thượng đã căn dặn nhiều lần, không được miễn cưỡng Như Ý.

Chỉ là đến để thăm dò cô, nếu như cô từ chối an bài thì thôi.

Đại khái đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng đế không chịu tự mình đến.

Nếu như sau này ở hoàng cung, đường đường là một Hoàng đế lại bị một phi tần nho nhỏ cự tuyệt, thì còn mặt mũi nào mà tồn tại.

Như Ý cười yếu ớt: “Công công, ông trở về nói với Hoàng đế, chỗ này của ta đang bận! Chỉ sợ không có thời gian cùng ngài ấy dùng bữa cơm.”

Thật ra Như Ý cũng có chút buồn bực.

Cách làm người của Hoàng thượng, cô so với ai khác đều hiểu rõ ràng.

Thứ hắn muốn có, nhất định phải đạt được!

Cho dù phải dùng trăm phương ngàn kế, phí hết tâm tư, dùng hết tất cả các thủ đoạn cũng phải đạt được!

Hơn nữa cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng cho phép người khác phản đối và không tuân lời!

Tại sao thái độ bây giờ lại thay đổi một trăm độ như vậy!

Điểm này cũng thật là kỳ quái nha!

Chẳng lẽ bởi vì kiêng kỵ hài tử?

Lý Liên Khang có chút lúng túng: “Nương nương! Có thể nghe lão nô nói một câu không?”

Như Ý nói: “Ông nói đi! Có đều phải nói nhanh lên một chút, ta thật sự rất vội vàng đó!”

Lý Liên Khang lần trước thiếu chút nữa bị Như Ý đánh cho nhừ đòn, hiện tại đối với Như Ý cô vẫn có chút sợ hãi!

Hơn nữa Hoàng thượng lại cực kỳ nhường nhịn và kiêng kỵ Như Ý!

Lý Liên Khang rất trung thành với Hoàng thượng.

Mặc dù trong lòng hắn có chút hiềm nghi với Như Ý.

Nhưng hắn biết trong lòng Hoàng thượng cực kỳ sủng ái vị Trác vương phi này.

Vì vậy, hắn chỉ mong Như Ý có thể đối tốt với Hoàng đế một chút.

Nào đâu nhớ đến điểm ủy khuất nhỏ của mình?

“Nương nương. Thật sự mấy ngày gần đây Hoàng thượng vẫn luôn luôn xử lý chuyện của Trác vương phủ và gia tộc Đường Bắc! Lão nô cho rằng nương nương nhất định sẽ có hứng thú nghe Hoàng thượng nói về vấn đề an bài người ở Trác vương phủ.”

Cái lão thái giám này thật là thông minh.

Biết rõ Như Ý quan tâm Trác vương phủ, cố ý dùng Trác vương phủ để dụ dỗ cô.

Như Ý có chút suy nghĩ, nói: “Được! Vậy ông dẫn đường đi!”

Lý Liên Khang vui mừng: “Lão nô tuân chỉ! Mời nương nương!”

Trác Thanh Di tranh thủ thời gian chạy đến ngăn cản: “Tiểu muội! Muội...muội thật sự muốn đi sao?”

Như Ý: “Tứ tỷ, tỷ không cần lo lắng. Tỷ cùng với phu nhân cứ ở lại Thanh Nhã các đi. Đừng để thừa dịp có người đến quấy rối lúc muội không có ở đây! Muội đi một chút liền trở về!”

Tiêu phu nhân là một người từng trải, ngược lại có chút xúc động nói: “Hoàng thượng triệu người mà thôi, để cô ấy đi đi. Hiện tại cô ấy đang mang cốt nhục của Hoàng thượng, nhất định sẽ không có nguy hiểm gì!”

Trác Thanh Di nghĩ như vậy cũng có chút đạo lý, liền không nói thêm gì nữa.

Hình như tẩm cung của Bạo quân vừa được sửa chữa lần nữa.

Cũng không xa hoa lãng phí, lộng lẫy như trước kia.

Ngược lại rất trang nghiêm, lộ ra phong cách cổ xưa.

Như Ý nhìn thấy Bạo quân ra lệnh cho một đám thái giám và cung nữ bưng lên mấy món điểm tâm, cười nói: “Không ngờ rằng phẩm vị bây giờ của ngài lại tốt như vậy!”

Bạo quân nhìn thấy Như Ý, đáy mắt lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Trẫm còn tưởng rằng nàng sẽ không đến!”

“Không đến à! Vậy ngài chuẩn bị nhiều món ăn như vậy là để làm gì?”

“Cái này...”

“Ngài đã đoán rằng tôi sẽ muốn biết chuyện của Trác vương phủ, cho nên mới cố ý dụ dỗ tôi đến, ngài cũng đừng có làm bộ!”

Như Ý đi thẳng vào vấn đề một cách dứt khoát.

Sắc mặt Bạo quân có chút sững sờ, lập tức phất phất tay, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn một đám hạ nhân.

Bọn hạ nhân đều sợ hãi lui ra ngoài.

Lý Liên Khang cuối cùng cũng lui ra, tiện thể đóng lại cửa cho thật kỹ.

Bạo quân hỏi: “Nữa tháng qua nàng sống tốt chứ?”

Như Ý nói: “Trong hoàng cung làm sao có thể sống tốt hay không tốt?”

“Nghe nói gần đây nàng đang làm một chút chuyện ly kỳ cổ quái.”

“Đúng!”

“Vì sao trong đầu của nàng luôn có những thứ kỳ quái không giống với người khác?”

“Này cũng không thể trách tôi nha! Ngài cũng đã phái người giám sát hậu cung, chắc chắn cũng phải biết là tôi bị Thái hậu ép buộc!”

“Thái hậu thật sự có chút dọa người! Nàng đang mang long thai của trẫm, người lại còn dám đối phó với nàng như vậy!”

Đáy mắt của Bạo quân hiện lên một tia âm u bất mãn.

Như Ý có chút tò mò hỏi: “Không phải là ngài cùng Thái hậu ở cùng một phe sao?”

Bạo quân cười lạnh: “Bà ấy cũng không phải mẹ ruột của trẫm? Sau có thể sẽ đứng một phe với trẫm?”

Như Ý có chút ảm đạm gật đầu, chợt phát hiện cái vị Hoàng thượng này cũng thật đáng thương!

Thật sự chính là một người cô đơn!

Ngay cả Thái hậu cũng không hướng về hắn!

Người trong cả thiên hạ đều nghĩ đến âm mưu làm như thế nào để cướp đoạt giang sơn của hắn!

Thế lực của Hoàng tộc lại xuống dốc.

Không đủ để chống lại Tam đại thế gia.

Kể từ đó, hắn cũng chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình, bảo vệ giang sơn này, diệt trừ Tam đại thế gia.

Mặc dù trong lòng Như Ý hận hắn...

Nhưng ít nhiều cũng có thể lý giải được tình cảnh của hắn.

Bạo quân lạnh lùng cả giận nói: “Mặc dù Thái hậu đã tiến cung được mấy chục năm, nhưng bà ấy vẫn một lòng hướng về Bạch gia. Chỉ là trẫm không có chứng cớ gì, đợi đến lúc trẫm tìm được chứng cứ chứng minh bà ta mưu đồ bất chính, hừ!

Như Ý kinh ngạc hỏi: “Bước tiếp theo ngài muốn đối phó với Bạch gia sao?”

Tam đại thế gia, đã có hai trong ba bị tiêu diệt rồi!

Bạo quân muốn giang sơn vững chắc.

Đương nhiên kế tiếp sẽ đến lượt Bạch gia!

Chỉ là Như Ý không ngờ rằng Bạo quân chỉ vì cái trước mắt như vậy.

Thế lực của Bạch gia cũng không thể so sánh được với Trác vương phủ và gia tộc Đường Bắc.

Luận về tài phú, vẫn kém gia tộc Đường Bắc.

Luận về binh lực thì kém Trác vương phủ.

Nhưng Bạch gia ở Giang Nam xa xôi...

Hơn nữa mấy trăm năm qua kinh doanh miệt mài, sự cai trị của Giang Nam vững như Thái Sơn, ăn sâu vào lòng dân!

Bạo quân muốn tiêu diệt Bạch gia, cách duy nhất chính là chỉ huy quân về phía Nam...

Nhưng làm thế nào mới có thể giành chiến thắng khi tấn công bằng cách dựa vào vũ lực?

Sau khi chiến thắng, lại phải làm thế nào để an bài cho những người dân ở Giang Nam?

Trong lòng của bọn họ vẫn luôn chấp nhận sự thống trị của Bạch gia!

Như Ý nói: “Hẳn là ngài định tiến công Bạch gia?”

Bạo quân nói: “Sao lại không?”

Như Ý: “Ngài đã diệt trừ được hai tai họa lớn trong kinh thành! Đối với Bạch gia, thật ra cũng không cần quá gấp!”

Bạo quân hỏi: “Vì sao?”

Như Ý nói: “Thế lực triều đình và Bạch gia cách nhau quá xa. Điều đó chắc chắn sẽ là một sự thiệt thòi khi phải di chuyển quá nhiều!”

Bạo quân nói: “Nàng hãy giải thích tường tận hơn ý kiến của nàng xem!”

Như Ý nói: “Đầu tiên, Bạch gia chắc chắn sẽ không tùy tiện làm ra chuyện gì để đối đầu với triều đình!”

“Triều đình đã hợp nhất tài phú và quân đội của Trác vương phủ cùng gia tộc Đường Bắc, đã có thể đứng đầu thiên hạ!”

“Chỉ cần trải qua hai ba năm nữa, không, nhiều nhất là hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức, khuyến khích giai cấp công nông sản xuất, tăng cường năng suất xã hội và sự giàu có lớn mạnh...”

“Mà trong hai năm này, huấn luyện quân đội, sẵn sàng ra trận!”

“Hai năm sau chỉ huy thiên quân vạn mã hướng về phía Nam, nhất định có thể thuận lợi diệt trừ Bạch gia!”

“Cái định trong mắt cuối cùng trong tam đại thế gia.”

“Vì sao ngài lại luôn nóng lòng như vậy?”

“Chỉ cứ chăm chăm vào cái lợi trước mắt, sẽ chỉ làm cho ngài tẩu hỏa nhập ma!”

“Lúc trước diệt trừ phủ thừa tướng cũng là một nước cờ rất nguy hiểm!”

“Nếu lúc ấy Đường Bắc Khôi và Đường Bắc Cương đều ở trong phủ thừa tướng...”

“Kế hoạch đánh lén phủ thừa tướng của ngài nhất định sẽ thất bại!”

“Đúng lúc nhóm người của phủ thừa tướng như rắn mất đầu, gặp cuộc tập kích bất ngờ, cho nên ngài nên biết rằng thắng là do may mắn!”

“May mắn?”

“Nàng cho rằng là ta may mắn sao?”

Bạo quân lạnh lùng cười một tiếng, mang chút tự tin xấu xa trong đáy mắt.

Như Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ, hỏi: “Hóa ra là ngài đã sớm sắp xếp người ở phủ thừa tướng. Cho nên ngài đã biết đúng lúc Đường Bắc Khôi và Đường Bắc Cương đều không có ở trong phủ, mới cố ý chọn thời cơ đó mà động thủ!”

Bạo quân cười lạnh lùng không nói.

Như Ý nói: “Ngài thật sự là đáng sợ!”

Trong lòng Như Ý âm thầm ngạc nhiên.

Vị hoàng đế này rõ ràng chỉ là người bình thường của thế giới này.

Vậy tại sao hắn rất giỏi tính toán chiến lược?

Giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!

Bất cứ chuyện gì đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn.

Đây giống như là một kỹ năng mà chỉ có đặc công mới có?

Nếu như là người ở thế kỷ hai mươi mốt, chắc chắn là người thâm trầm đáng sợ nhất...

Nếu thật sự có bạo quân tồn tại!

E rằng sẽ không có vị Bin Laden!

Bạo quân bỗng nhiên thần bí cười một tiếng: “Chắc chắn bây giờ nàng cũng đã biết ta đối phó với Trác vương phủ như thế nào a?”

Sắc mặt Như Ý cứng đờ.

Sau đó cô nhẹ gật đầu.

Bạo quân nói: “Thật ra lúc nàng giật dây cho Trác Thanh Di ra khỏi cung, trẫm đã biết!”

Như Ý nói: “Cái gì? Lúc ấy ngài đã biết sao? Vì sao lúc đó ngài không trực tiếp vạch trần chúng tôi?”

Bạo quân nói: “Thật ra...lúc ấy trẫm đã cố ý để bọn họ đào tẩu. Trong hoàng cung này, sẽ trói chặt hạnh phúc cả đời của một người! Căn bản trẫm cũng không thích tỷ tỷ của nàng, nàng ấy cũng đã tìm được người mình yêu, ta cần gì phải làm khó dễ nàng ấy?”

Như Ý tò mò hỏi: “Ngài thật sự nghĩ như vậy sao?”

Gương mặt Bạo quân hờ hững cùng thái độ thờ ơ: “Chắc chắn là nàng không tin trẫm, nhưng tùy nàng tin hay không.”

Như Ý tiếp tục hỏi: “Ngài đã sớm biết từ trước, tại sao lại không bỏ qua cho tứ tỷ, sao lại muốn phái người đi bắt bọn họ?”

Bạo quân nói: “Vì để đối phó với Trác vương phủ.”

Như Ý: “Ngài đã biết rõ hai người bọn họ thật lòng yêu nhau, muốn thoát đi nơi hỗn loạn này, vì sao ngài còn muốn đem bọn họ trở về? Thật ra gia gia nói rất đúng, ngài muốn tìm một cái cớ để đối phó với Trác vương phủ mà thôi, ngài có thể tìm được vô số cớ, thậm chí ngài cũng có thể tự mình bịa ra mấy cái cớ.”

Bạo quân mỉm cười gật gật đầu: “Nàng nói đúng! Trẫm cũng đã tìm xong mấy cái cớ phòng hờ rồi.”

Như Ý nói: “Vậy tại sao ngài phải kéo bọn họ liên lụy vào? Điều này căn bản không cần thiết, tại sao ngài lại muốn phá hư hạnh phúc của bọn họ? Cứ để bọn họ đi như thế không phải là tốt sao?”

Một đám mây đen đột nhiên xuất hiện trên mặt bạo quân, lạnh nhạt nói: “Hừ! Trẫm không có được hạnh phúc, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào được hạnh phúc!”

“Ngài...”

“Ngài...thật sự...”

Như Ý nói không ra hơi.

Nàng chỉ là không hiểu tại sao mình lại thích một tên nam nhân phức tạp, đen tối, méo mó như vậy...

Bạo quân nói: “Diệt phủ thừa tướng, đối phó với Trác vương phủ đều là những quân cờ mà trẫm đã từng bước một tỉ mỉ bày ra! Mà mục đích cuối cùng nhất của trẫm là...thống nhất thiên hạ!”

Như Ý cười lạnh nói: “Tôi không biết phải nói ngài như thế nào!”

“Ngài thật may mắn.”

“Ngài cũng thật sự rất tinh thông tính toán.”

“Bất cứ chuyện gì, trong bất cứ hoàn cảnh nào, vào trong tay ngài đều có thể chuyển thành ưu thế!”

“Ngài có thể kết hôn với một người phụ nữ mà ngài chưa từng gặp vì để ổn định biên cương...”

“Ngài có thể vì tiêu diệt Trác vương phủ mà không tiếc hủy hoại đi hạnh phúc của hai người trẻ tuổi!”

“Ngài thậm chí...”

“Thậm chí có thể vì cứu tôi mà hy sinh tính mạng của chính mình, nhưng tôi lại không cảm thấy được bất cứ quan tâm nào từ ngài dành cho tôi.”

“Quan tâm, là để ở trong lòng!”

“Chỉ cần yên lặng mà làm.”

“Mà không cần nói ra.”

Bạo quân đột nhiên có chút bất đắc dĩ xen lẫn ôn nhu mà nói.

Như Ý thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thôi bỏ đi! Bữa cơm này chỉ sợ là ăn không vô! Dù sao tôi cũng không thấy ngon miệng!”

Nói xong, cô đứng lên muốn đi.

“Đợi đã.”

Bạo quân bỗng nhiên giữ tay nàng lại...

Như Ý dùng sức muốn tránh thoát, thế nhưng lại tự làm đau cổ tay của mình!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi