CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Kim Ưng: "Không cần! Chị sẽ không nói dối trước mặt lão phu, lão phu cũng nhìn ra!"

Như Ý: "Đúng! Cho nên cậu nên biết tôi nói là sự thật! Chuyện thứ ba này, tôi cũng không có cách nào đồng ý với cậu. Trừ khi cậu chặt ngón tay của tôi!"

Kim Ưng lạnh lùng nói: "Không cần! Chuyện thứ ba đó, xem như vô hiệu!"

"Vô hiệu?"

"Đúng!"

"Vậy được. Câu này không phải tôi nói. Mà là tự cậu nói. Hai chuyện trước tôi đều có thể đồng ý với cậu, hiện tại, cậu nên cho tôi biết làm sao để trở về thế kỳ 21 chứ?"

"Nếu cho chị biết bây giờ, chị vẫn sẽ thực hiện lời hứa chứ?"

"Cậu muốn đổi ý?"

"Không! Một tháng sau, lão phu tự nhiên sẽ tìm chị! Chị đến đây cũng đã lâu rồi, chẳng lẽ không lưu luyến gì sao? Chị có thể dùng một thàng cuối cùng này để từ biệt thế giới này..."

"Một tháng?"

"Đúng! Sau một tháng, lão phu tự nhiên sẽ đến tìm chị!"

"Được! Vậy quyết định vậy!"

"Một lời đã định! Ám Băng, trong một tháng này, con phụ trách bảo vệ Trác vương phi! Nhiệm vụ khác con không cần quản nữa!"

Kim Ưng nhìn Ám Băng có chút quái dị, không biết sắp xếp thế này là trừng phạt hay châm chọc đối với cô ấy.

"Dạ! Sư phụ."

Ám Băng không nghĩ nhiều, chỉ là rất cung kính phục tùng mệnh lệnh của sư phụ!

Sư phụ là đại ân nhân đối với hai chị em họ, có dù muốn cô chết, cô cũng sẽ không nhíu mày.

Như Ý: "Không cần! Thái hậu phái Ám Tinh giám thị tôi mỗi ngày, cậu cũng phái Ám Băng giám thị tôi mỗi ngày, có còn muốn tôi sống không? Ngược lại cậu cũng tinh thông quảng đại như vậy, không cần phái người bên người giám thị tôi, cũng biết hành tung của tôi."

Kim Ưng nghĩ nghĩ: "Được! Chị đã muốn quay về thế kỷ 21, nên cũng sẽ không dùng chiêu trò gì, lão phu tin chị là được rồi!"

Như Ý: "Vậy không có chuyện của tôi nữa rồi? Tôi đi đây!"

Kim Ưng: "Về từ mật đạo!"

Như Ý: "Mật đạo không phải bị phong tỏa rồi sao?"

Kim Ưng: "Tin rằng hoàng đế sẽ phái người đào mở mật đạo, đến lúc đó chị và thái hậu có thể quay về! Còn ở đây, lão phu sẽ phái người lấp lối vào mật đạo, ai cũng không thể lại vào đây!"

"Tùy tiện đi."

Như Ý vốn muốn điều tra một chút ở đâu cuối cùng là nơi nào, rõ ràng ý đồ này đã bị Kim Ưng nhìn thấu, muốn cô quay về từ mật đạo cũ.

"Vậy tôi đi trước! Thái hậu, các người đi sau nhé!"

Như Ý biết Kim Ưng còn muốn "giáo huấn" thái hậu, nên rất tự nhiên đi vào mật đạo trước...

"Đợi chút!"

Kim Ưng gọi cô lại.

Như Ý: "Còn có chuyện gì?"

Kim Ưng: "Chị đã mở được hộp đặc công, vậy tặng chị trái trứng đá đó!"

Như Ý cười mờ ám: "Trứng đá? Sư đệ, cậu lừa họ thì được, nhưng muốn lừa tôi không dễ. Cái đó sao lại là trứng đá? Rõ ràng là trứng hóa thạch mấy chục triệu năm lịch sử! Mà động vậy có thể sinh được trái trứng lớn như vậy vào mấy chục triệu năm trước, e là chỉ có khủng long thôi!"

Kim Ưng cười quái gở: "Chỉ cho rằng nó là trứng khủng long?"

Như Ý: "Chẳng lẽ không phải?"

"Tóm lại là tặng cho chị! Đem đi đi!"

Kim Ưng đóng hộp thần, sau đó vứt cho Như Ý cả hộp đăc công.

"Vậy từ chối không bằng tuân mệnh!"

Như Ý tiếp nhận hộp thần, cười một tiếng, tiến vào mật đạo, lập tức biến mất...

Thái hậu đợi người, lúc này mới hoang mang quỳ xuống...

Kim Ưng tức giận lạnh lùng: "Hừ! Bà thật sự vô dụng! Lão phu bồi dưỡng bà nhiều năm như vậy, bà một thái hậu mà ngay cả một đứa trẻ cũng không đối phó được!"

Thái hậu sợ hãi: "Chủ nhân! Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi vô dụng, nhưng Trác Như Ý này thực sự rất gian xảo!"

Kim Ưng cười lạnh: "Trác Như Ý? Dựa vào bà cũng có thể là đối thủ của đặc công thiên tài? Cô ta không đùa chết bà, chỉ là chứng minh cô ta nhân từ với bà, hoặc là bà không đủ tư cách làm kẻ thù của cô ta! Cho dù cô ta mất nội lực, cũng có thể nắm giữ đại cục, đảo bại thành thắng, đây chính là thực lực của đặc công thiên tài! Lão phu không hy vọng bà có thể đối phó Trác Như Ý, chỉ cần bà có thể tạo ra một uy hiếp nho nhỏ với cô ta cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ rồi!"

Thái hậu kinh ngạc: "Người chủ nhân nói...là một người khác?"

Kim Ưng: "Hoàng đế!"

Thái hậu: "Thì ra là...hoàng thượng!"

Kim Ưng: "Bà làm thái hậu nhiều năm như vậy, mà ngay cả một đứa trẻ cũng không giải quyết được, hiện tại lại làm cho hắn thuận lợi trở thành một cao thủ tầng thứ chín, sau này...hừ! Bà tự mình nhìn rối làm đi!"

Thái Hậu sợ hãi: "Dạ! Chủ nhân! Tôi hiểu rồi! Sau này tôi sẽ cản trở hoàng thượng ở hậu cung! Nhưng mà, tôi có một chuyện không rõ!"

Kim Ưng: "Hỏi đi!"

Thái hậu: "Chủ nhân...trong hộp thần thứ hai, tại sao lại là một viên trứng đá? Hơn nữa, chủ nhân sao lại đem trứng đá tặng cho Trác vương phi?"

Kim Ưng: "Trái trứng đó...chỉ có gặp được duyên phận mới sẽ nở!"

"Người có duyên? Chẳng lẽ...Trác vương phi chính là người có duyên?"

"Không biết. Dù gì người có duyên cũng không phải lão phu, hơn nữa trứng đá ở trong tay lão phu mấy chục năm, cũng không có cách nào nở ra. Có lẽ Trác vương phi có cách làm cho trứng đá nở ra..."

"Chủ nhân. Vậy rốt cuộc là trứng gì? Cái gì sẽ nở ra?"

"Đây là điều ngươi nên hỏi sao?"

Hễ nhắc tới thứ bên trong trứng đá, Kim Ưng lại phẫn nộ.

"Vụt..."

Bóng dáng của hắn đột nhiên biến thành một luồng kim quang, trong chớp mắt đã biến mất...

Đột nhiên, Kim Ưng đi như vậy.

Thậm chí, ngay cả một câu cũng không để lại.

Mà Ám Băng và thái hậu, đều có nghi vấn trong lòng...

Thái hậu vốn muốn hỏi tại sao nhiều năm như vậy chủ nhân Kim Ưng cũng không bằng lòng nói cho bà ta biết phương pháp làm đẹp...

Ám Băng muốn xin chỉ thị của sư phụ làm sao để đòi lại công đạo cho Ám Tinh...

Nhưng Kim Ưng xuất quỷ nhập thần, giống như hoàn toàn không để ý chuyện này, chớp mắt một cái đã biến thành một luồng kim quang bay đi rồi!

Khinh công vừa nhanh vừa quỷ dị, thế gian hiếm thấy!

Như Ý hiện tại cuối cùng cũng biết, tại sao võ công của Ám Tinh là quỷ dị đặc biệt như vậy!

Thì ra sư phụ của hai chị em họ lại là đặc công tương lai!

Lúc đầu Như Ý còn hoài nghi đặc công tương lai có thể là thân phận thần bí, lý lịch càng thần bí, tác phong và tính cách cũng thần bí, mộ dung tinh thần càng thâm sâu khó lường...

Nhưng mà, Kim Ưng này...

Mười mấy năm trước đã xuất hiện, nhưng võ công dạy cho hai chị em Ám Băng...

Dù cho lúc đó cậu ta chỉ hai mươi tuổi, hiện tại ít nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi!

Cho nên, người này không thể là mộ dung tinh thần...

Cô ôm hộp thần thứ hai, đi trong mật đạo tối tăm...

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân phía sau...

Con đường tối tăm này rất dài rất dài...hơn nữa chín quẹo mười rẽ, đường thông quanh co...

Nếu bị chặt đứt...

Thực sư không ai biết được mật đạo sẽ thông đi đâu.

Kim Ưng này...

Là một nhân vật thâm sâu khó lường!

Hôm nay, cuộc gặp mặt cực kỳ ngắn ngủi, lại làm Như Ý có cảm giác như lâm vào đại địch!

Cô trước nay chưa từng căng thẳng và nghiêm túc đối đãi với kẻ địch như vậy!

Thậm chí có thể nói, từ khi cô bắt đầu quen thuộc với thế giới này, gặp phải nguy hiểm và tình cảnh nhiều vô số kể, nhưng kẻ địch thực sự làm cô căng thẳng và nghiêm túc, đây là người đầu tiên!

Gặp được đặc công tương lai...

Nghi vấn trong lòng cô đã được giải đáp rất nhiều.

Ít nhất, giải đáp được ý nghĩa của tứ tinh bí cung, đạp ưng đằng không.

Ít nhất, biết được tứ tinh bí cung ở lòng bàn chân cô thì ra có thể mở hộp thần thứ hai...

Nhưng Như Ý vẫn cò một số nghi hoặc mới.

Tại sao trong hộp thần thứ hai là một quả trứng đá kỳ quái?

Cái này chắc chắn là quả trứng hóa thạch khủng long trước lịch sử.

Nhưng mà, trứng hóa thạch ở thế giới này không có giá trị.

Tại sao đặc công tương lai lại xem trọng một quả trứng đá như vậy?

Lại đem quả trứng đá đặt trong hộp đặc công quan trọng như thế?

Đã quan trọng, sao lại vô duyên vô cớ tặng cô?

Cậu ta cuối cùng đang chơi trò gì?

Trứng đá à!

Trứng đá!

Chẳng lẽ cậu ta cũng giấu diếm một số bí mật?

"Cậu không có tác dụng gì với bổn cô nương."

"Nhưng mà, cậu muốn tặng tôi, không thể không cần."

"Vừa hay có thể tặng cho Tiểu Bạch làm đồ chơi!"

"Lâu như vậy không gặp mình, Tiểu Bạch nhất định buồn bực lắm đi!"

"Nhanh chóng giải quyết việc trong hoàng cung, xuất cung tìm Tiểu Bạch đi chơi!"

"Qua tháng nữa là về thế kỷ 21 rồi, đến lúc đó nhất định dắt Tiểu Bạch cùng về!"

"Đúng rồi..."

"Hắn..."

Như Ý đột nhiên nhớ tới bạo quân.

Thật sự có thể không có chút lưu luyến nào sao?

Hễ nhớ tới bạo quân, Như Ý vốn bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu phức tạp...

Người đàn ông này, giống như hoa anh túc, có độc.

Không thể chạm vào.

Làm người ta nghiện.

Nhưng mà, cuối cùng sẽ bị thương rất nặng.

"Không nhớ tới hắn!"

Như Ý ép tỉnh đầu óc mình, không cho mình rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Một mình cô đi về phía trước, đi rất lâu, cuối cùng nhìn thấy lối đi phía trước bị chặn rồi!

Đã tới nơi thái hậu phá hủy mật đạo rồi đi!

Kim Ưng nói, bạo quân sẽ phát hiện mật đạo, hơn nữa sẽ phái người đào thông mật đạo bị chặn, là thật sao?

"Nhanh chút! Động tác nhanh lên một chút!"

Đối diện truyền tới một chút tiếng quát chói tai!

"Là hắn ta?"

Như Ý vừa nghe đã biết là tiếng của bạo quân...

Hắn thật sự ra lệnh cho người ta đào thông mật đạo?

Như Ý bắt đầu lắng tai nghe cẩn thận.

Giọng của bạo quân, giống như rất tức giận.

Không ngừng quát mắng thái giám Hà thị vệ đang đào mật đạo...

Trừ giọng quát mắng, chỉ còn tiếng thái giám và thị vệ đào mật đạo...

Giọng nói càng ngày càng rõ ràng...

Như Ý biết mật đạo sắp được đào thông rồi.

Cô vốn muốn nói cho bạo quân biết, cô ở đối diện trong mật đạo...

Nhưng, cô đột nhiên nghe được giọng của cô gái tóc bạc...

"Hoàng thượng. Cô ấy hiện tại đã chết rồi. Ngài làm tất cả những điều này đều là vô ích."

"Hừ! Cô cho rằng trẫm là vì tìm người phụ nữ đó sao? Trẫm chỉ là lo lắng cho thai nhi trong bụng cô ta mà thôi..." Trên mặt bạo quân, xẹt qua một sự vô tình lạnh lùng.

Ngân Sương có chút kinh ngạc: "Người thật sự nghĩ như vậy?"

Bạo quân tức giận: "Trẫm vốn là vua của một nước! Thiếu một người phụ nữ, đối với trẫm chỉ giống như vứt bỏ một cọng cỏ mà thôi."

Ngân Sương cười lạnh: "Người phụ nữ khác có lẽ là vậy, nhưng đây là Trác vương phi...Hoàng thượng trong lòng rất rõ ràng! Lần trước vì Trác vương phi này, ngài đã nhiều lần chống lại mệnh lệnh của sư phụ!"

Bạo quân giận dữ: "Cô chỉ là sự tỷ của trẫm! Không phải sự phụ của trẫm! Cô không có tư cách ra lệnh cho trẫm!"

Ngân Sương: "Tôi chỉ là truyền đạt lại mệnh lệnh của sư phụ mà thôi! Nếu cậu lại vì Trác vương phi đó mà chậm trễ đại sự của sư phụ và giang sơn của mình, sư phụ nhất định sẽ..."

"Câm miệng! Trẫm đã nói rồi! Trẫm đã không còn tình cảm gì với người phụ nữ đó, điều duy nhất trẫm để ý bây giờ là đứa nhỏ trong bụng cô ta! Đợi ngày cô ta sinh đứa trẻ, trẫm sẽ tự tay giết cô ta!"

Bạo quân giống như muốn chứng minh, biểu cảm phẫn nộ và lạnh lùng, có chút cứng ngắc khoa trương.

Ngân Sương lạnh lùng cười một tiếng, không phản bác.

"Hồi bẩm hoàng thượng! Đã mở mật rồi!"

Một thị vệ đất cát đầy mặt đến báo!

Bạo quân nhìn phía trước một cái, nói: "Dọn dẹp mật đạo! Trẫm muốn tự mình truy bắt kẻ đã giữ thái hậu và Trác vương phi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi