CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Tay trái của Như Ý nhanh chóng đưa về phía trước.

Tay của tiểu Hổ Tử cứng đờ, ánh mắt rất kinh ngạc, “a” đồng thời có một thứ gì đó rơi xuống đất.

Quản gia đi qua, nhìn tiểu Hổ Tử, trừng mắt nhìn: “Chuyện gì thế?”

Tiểu Hổ Tử bị ánh mắt kia dọa sợ: “Quản gia tha mạng, con thỏ kia không phải là tôi, là….A” Ngay khi hắn chuẩn bị nói ra điều gì đó, đột nhiên bị chết.

“A” Tất cả a hoàn đều bắt đầu la hét, giống như dáng vẻ của con thỏ kia mà Như Ý đã nhìn thấy, chỉ là không biết có mấy người có thể thoát khỏi số mệnh giống như con thỏ.

Tất cả chuyện này đều xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức Như Ý vẫn chưa nhìn ra là ai ra tay, quay người nhìn về phía cửa chỉ thấy một góc y phục.

“Đừng hét, đưa thứ này trở về để kiểm tra, nhất định là tiểu Hổ Tử sợ tội mà tự sát!” Quản gia nói như vậy, cũng không quan tâm đến ánh mắt của những người kia, trực tiếp rời đi.

Thậm chí Như Ý còn nghi ngờ người vừa ra tay là quản gia, bởi vì lời nói của quản gia giống như không quan tâm đến chuyện này, nhưng nếu như hắn muốn che đậy, không phải hắn không nên gióng trống khua chiêng như vậy để tìm hung thủ, Như Ý rơi vào một sự hiểm nhầm.

Chuyện này cũng như vậy mà qua đi, nhưng lại có một số tin đồn bắt đầu lan truyền.

Có ngươi nói trong phủ không sạch sẽ, có người nói con thỏ chết rất thê thảm, tên tiểu Hổ Tử kia trừng phạt đúng tội, lại có người nói nhị phu nhân lâm bệnh, còn có người nói….

Nói rất nhiều, bây giờ Như Ý cũng không có ý nghĩ gì khác, nước sâu như vậy không biết có nhấn chìm cô không, cô chỉ muốn sống thật tốt.

Bắt đầu từ hôm nay, cô phải bắt đầu học âm luật với nhị tiểu thư nghịch ngợm kia, mặc dù cô không muốn học những thứ này.

“Này, Như Ý, cô có thể đừng ngốc như vậy được không, giai điệu này đã nói mấy lần rồi mà vẫn không biết!” Nhị tiểu thư bĩu môi nhìn Như Ý, ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Bẩm nhị tiểu thư, nô tì sinh ra đã ngốc, có thể nhận được đã xem như là không tồi rồi, muốn học tốt, sợ là không có được sự thông minh như nhị tiểu thư, một tiếng rưỡi sẽ có chút khó!” Như Ý không có gì ngạc nhiên khi nhị tiểu thư nói như vậy, cô vốn không thể học tốt bằng nhị tiểu thư.

“Điều này là đương nhiên, haha, muốn so sánh sự thông minh với bổn tiểu thư, vậy thì đúng là thua kém rất nhiều, như vậy đi, con chim ngốc đương nhiên phải bay trước, ngươi ngốc như vậy, thì phải học tập nhiều hơn, tốn nhiều thời gian hơn một chút, hôm nay bổn tiểu thư rất vui, quay về sẽ tặng ngươi một cây đàn, ngươi phải chăm chỉ học, đừng làm cho ta mất mặt!”

Đối với tự tin của nhị tiểu thư, hoặc nói là có chút tự phụ, Như Ý không có gì là ngạc nhiên, nhưng sự hào phóng của cô ta Như Ý đã mở mang được rất nhiều kiến thức, cũng tốt, cũng không biết tại sao, bàn tay của cô thật sự có chút ngứa ngáy, muốn đàn một từ khúc, trong đầu cô vô thức hiện ra một từ khúc.

“Sư phụ, người xem Linh Xảo hôm nay ngoan như vậy, người cho ta nghỉ sớm đi!” Tuổi của nhị tiểu thư vốn vẫn là một đứa trẻ, thích vui chơi với trẻ con vốn là thiên tính.

“Cái này, nhị tiểu thư, buổi học hôm nay vẫn chưa…” Sư phụ rõ ràng không lường trước được nhị tiểu thư vừa mới khoe khoang bản thân mình, một giây sau lại chuyển sang vui đùa, lúc này không biết phải trả lời thế nào.

“Sư phụ, ta đi chơi một lát, chỉ một lát thôi!” Nói xong không quan tâm đến sư phụ có đồng ý hay không, trực tiếp chạy ra ngoài.

Như Ý nhìn sư phụ áy náy gật đầu, đứng dậy đi theo nhị tiểu thư ra ngoài.

Nhưng vừa đi ra lại không nhìn thấy bóng dáng của nhị tiểu thư.

Không biết tại sao, Như Ý luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nếu không trong lòng cô cũng không cảm thấy thấp thỏm như vậy.

Cô tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nhị tiểu thư.

Ngay khi cô chuẩn bị tìm cách khác, tiếng khóc của một bé gái đã dừng kế hoạch của cô lại.

“Nhị tỷ, muội không có, huhu!”

Vừa nghe thấy giọng nói này Như Yến đi theo hướng của âm thanh phát ra, chỉ thấy nhị tiểu thư đang đứng ở đâu đó, bên cạnh còn có một tiểu a hoàn mặc y phục giống cô đang khóc. Như Ý nghĩ nhị tiểu thư này đi ra ngoài chắc chắn sẽ gây chuyện, không ngờ, quả nhiên là như vậy, cô bé lúc này gọi nhị tiểu thư là “nhị tỷ”, nhưng lại không phải là tứ tiểu thư sao.

“Hừ, ngươi không có, rõ ràng là ngươi cố ý, nhìn thấy chưa, con ếch của ta không nhảy nữa, là do ngươi giẫm hỏng” Nhị tiểu thư vẫn là dáng vẻ vênh váo hung hăng, một chút cũng chịu thua.

“Muội, muội không có, là tự nó không nhảy!” Tiểu cô nương bướng bỉnh không muốn thừa nhận.

“Chính là ngươi, giống như mẹ ngươi, các ngươi chính là giả vờ đáng thương, mẹ ngươi cũng như vậy, nên ngươi cũng như vậy, ngươi đền cho ta!” Nhị tiểu thư vừa nói vừa đẩy cô bé, trên khuôn mặt đầy sự tức giận.

Lúc này Như Ý mới nhìn thấy con ếch gấp bằng giấy rơi trên mặt đất, trong lòng có chút phiền muộn, con ếch kia là cô gấp cho nhị tiểu thư đỡ buồn, thực ra cô cũng không nghĩ đến thời đại này không có.

Thời đại này? Lúc đó trong đầu cô lại hiện lên một suy nghĩ như vậy, vậy cô rốt cuộc là ai?

“Aiyo!” Cô bé kia bị nhị tiểu thư đẩy ngã xuống đất, mà chân đập vào hòn đá bên cạnh: “Hu hu hu!”

Như Ý có chút không kiềm chế được, trực tiếp đi qua: “Nhị tiểu thư, sao vậy!” Như Ý vừa hỏi vừa nhặt con ếch kia lên, bên trên có viết mấy chữ, Như Ý cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn con ếch một lượt, sau đó nhìn cô bé kia.

“Còn hỏi sao, còn không phải là nha đầu đáng chết kia giẫm lên sao!” Nhị tiểu thư nói dường như có chút không hả giận muốn đi đến gần.

“Không phải là tôi!” Tứ tiểu thư vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Điều này khiến Như Ý có chút mơ hồ, mặc dù con ếch bị dẹp, nhưng không có dấu vết bị giẫm qua, trong lòng đã rõ ràng, thù hận giữa những người lớn, từ lúc nào trẻ nhỏ cũng được đưa vào.

“Nhị tiểu thư, nếu người thật sự muốn, chúng ta không cần thứ rác rưởi này, nô tì có thể gấp được nhiều thứ đẹp hơn, người có muốn không!” Nói xong, Như Ý nhanh chóng gỡ con ếch ra, sau đó động tác trên tay rất nhanh, một bông hồng xuất hiện.

“Wow, Như Ý, sao ngươi làm được, cái này thật thần kỳ mà!” Trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, rất nhanh có thể chuyển dời được sự chú ý, Như Ý nháy mắt với a hoàn của tứ tiểu thư bên cạnh, người kia rất thông minh, nhanh chóng đưa tứ tiểu thư rời đi.

Thấy sự chú ý của nhị tiểu thư vẫn còn đặt trên tay mình, lúc này Như Ý mới thở ra một hơi, cô cảm thấy tại sao phụ nữ phải làm khó phụ nữ, hơn nữa còn là vì một người đàn ông.

Chỉ là Như Ý vừa nghĩ ra, rất nhanh đã đẩy mình đến phía trước, bây giờ cô đang ở giữa, đi vào không lâu, cũng không có bất kỳ thành tích nào, nhưng thực sự từng chút từng chút một nhận được sự tín nhiệm của đại phu nhân và nhị phu nhân.

Dạy nhị tiểu thư xong, biết nhị tiểu thư có chút thích thú, Như Ý cũng rất biết điều rời đi, để nhị tiểu thư tự mình mày mò.

Ngồi trong phòng, nghe tiểu Thúy nói những chuyện liên quan đến chuyện đã qua, lúc này cô mới trở nên quen thuộc hơn với Vệ phủ.

Nhưng, những thứ này cô cần phải thêm những chuyện gặp phải gần đây, cùng nhìn nhận, phải sắp xếp lại mới được, ít nhất không phải là bây giờ, bởi vì cô đang đợi yêu cầu của nhị phu nhân hoặc đại phu nhân.

“Như Ý, đại tiểu thư mời!”

Như Ý nghĩ đại phu nhân, nhị phu nhân có thể mời, nhưng lại không đoán ra được là đại tiểu thư, nói thật cô có ấn tượng rất sâu đậm với đại tiểu thư, nhưng cô cảm thấy không thể lọt vào mắt của đại tiểu thư, vì cái gì, đại tiểu thư là con gái của đại phu nhân, một lần hành động không mất đi phong thái của đại phu nhân, ánh mắt trong sáng, lại khiến người khác không thể từ chối yêu cầu.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, đây là lần đầu tiên Như Ý chính thức gặp đại tiểu thư đã lâu không gặp, cô cũng từ chỗ tiểu Thúy lấy được tin tức, đại tiểu thư này là một người phụ nữ đã có chồng, nhưng vì phu quân là cô nhi, lại vì bản lĩnh của mình, mà có thể làm một vị tướng, lần này ra ngoài cùng Vệ Quốc Công, nên mới gặp được đại tiểu thư.

“Bái kiến đại tiểu thư!”

Lần này Như Ý lại cảm thấy đại tiểu thư hốc hác hơn lần trước.

“Ừ, lần này ngươi nên ngẩng đầu lên!”

Nghe thấy vậy, Như Ý rất ngạc nhiên, không ngờ đại tiểu thư lại có ấn tượng với mình sâu như vậy.

“Không cần ngạc nhiên, tính cách của người không giống với những người khác, đứng ở bên cạnh ngươi, sẽ khiến cho người khác có một loại cảm giác an tâm, hơn nữa ngươi biết tiến biết lùi, ta rất thích điều này!” Đại tiểu thư giống như đọc được suy nghĩ của người khác, chỉ trong nháy mắt, cô ta đã biết được suy nghĩ của Như Ý.

Như Ý đương nhiên rất ngạc nhiên, nhưng lời nói của đại tiểu thư cô cũng không kinh ngạc, bởi vì ngay cả cô cũng đã từng hỏi tiểu Thúy cô có phải là một người kỳ lạ không, rõ ràng cái gì cũng không biết, lại giống như cái gì cũng biết.

“Đại tiểu thư ánh mắt rất tốt, thận trọng, nên mới nhìn ra nô tì rất khác biệt! Nhưng tính cách của Như Ý như thế nào cũng không thể đuổi kịp đại tiểu thư, nô tì vẫn luôn cảm thấy vẻ đẹp của đại tiểu thư mới là độc nhất vô nhị!” Như Ý có ấn tượng rất sâu đậm với tình cách của đại tiểu thư, sâu đến mức ngay cả khi chỉ là một lần gặp mặt cô cũng đã hiểu rõ.

“Cái miệng này của ngươi thật lợi hại nha, thông minh, biết điều, giống như ngươi đã xử lý mối quan hệ giữa đại phu nhân và nhị phu nhân một cách tinh tế như vậy, cũng là ngươi có bản lĩnh!” Đại tiểu thư khẽ cười, tiếp tục nói: “Nhưng kêu ngươi học đàn, ngươi cũng không thể che giấu, từ khúc của ngươi rất đẹp, nhị muội của ta tùy tiện cẩu thả có thể không biết, nhưng không phải tất cả mọi người đều không nghe ra.”

Quả nhiên đại tiểu thư rất tinh tế, Như Ý che giấu như vậy, thực ra cũng không tính là che giấu, chỉ là cô không muốn bộc lộ tài năng, nói thẳng là cô muốn bảo vệ mình: “Như Ý đương nhiên sẽ nói tốt, có điểm nào học chưa tốt, Như Ý sẽ cô gắng để học!”

Như Ý từ chỗ của đại tiểu thư đi ra, thậm chí cô còn quên những lời nói khác của đại tiểu thư, chỉ nhớ một câu: “Nhị phu nhân có ân huệ với dì Ngưu, đại phu nhân để dì Ngưu có thể ở lại, ngươi nói rốt cuộc ngươi tiêu diệt nơi nào?” Cô đã không còn đương lui.

Con đường này vẫn không yên bình, sau khi đi gặp đại tiểu thư, nhị phu nhân rất nhanh đã tìm đến cô.

Lần này nhìn thấy nhị phu nhân, Như Ý có chút kinh ngạc, không còn là vẻ mặt của trước kia, ngay cả tính cách hờ hững cũng bị nhiễm cái gì đó, ngày càng rõ ràng.

“Hôm nay cảm ơn ngươi!” Nhị phu nhân ở trước mặt Như Ý vẫn luôn không có một chút kiêu ngạo nào, giống như việc giải cứu của Như Ý không phải là đương nhiên, mà là cho cô một ân huệ.

“Đó chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa trẻ con, nô tì cũng không làm gì cả!”

Cô rất muốn nói, đứa trẻ này không có hiểu nhầm gì cả, nhưng ân oán của người lớn không nên lôi trẻ con vào, nhưng cô không có cách nào để nói ra được, bây giờ cô không là gì cả.

Đối với câu trả lời của Như Ý, lần này nhị phu nhân không cười như trước kia nữa, cũng không tán thưởng, ngược lại, lần này được thay thế bằng một bộ dạng nặng nề, tiêu điều: “Ngươi biết ta tán thưởng nhất kiểu người nào không?”

Như Ý cúi đầu, yên lặng nghe âm thanh va chạm của lần tràng hạt phát ra, suy nghĩ một lúc, nghĩ xem nói như thế nào, càng yên tĩnh, càng đáng sợ, cô không phải là thánh nhân, không nói ra được lời nói chí lý, thậm chí cô còn không biết đáp án mà nhị phu nhân muốn là như thế nào, điều duy nhất mà cô biết chính là cái chết của con thỏ kia, ảnh hưởng rất nhiều tới cô, có lẽ còn không ngừng khuếch trương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi