CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Tiểu Thúy, ngươi dạo này cũng không có chuyện gì sao?” Như Ý có chút tò mò, Tiểu Thúy bình thường việc cũng không nhiều, cũng không có nhìn thấy cô ta thân cận với ai, điểm này rất khác với các nha hoàn khác.

“Hả? Cô nói cái gì?” Tiểu Thúy là một người tinh ranh, nhưng vẫn chưa biết Như Ý đã hỏi cái gì.

Nhìn thấy Tiểu Thúy mơ hồ như vậy, Như Yến lắc đầu bất lực: “Không có gì, ngươi tiếp tục nói, ta tiếp tục nghe!”

Nhắm mắt lại, trong tâm tư của Như Ý xuất hiện một cảnh tượng một đoàn lửa đang vây quanh cô, sau đó từ từ mất đi ý thức, vậy việc mất trí nhớ của cô có liên quan đến điều này sao.

“Lão gia có thể sắp về tới rồi!” Tiểu Thúy nói nhiều như vậy thì câu nói này có tác dụng nhất, Như Ý nghe rồi đi vào.

Lão gia sắp trở về rồi, cô rất muốn gặp Vệ quốc công trong truyền thuyết này rốt cuộc có anh dũng thần võ như vậy không, nếu không sao khiến cho nhiều người như vậy vì ông ta cam tâm tình nguyện bước vào vòng tranh đấu này.

“Tiểu Thúy, hôm nay là ngày nào rồi?” Như Ý nằm trên giường một đoạn thời gian rồi, cô cũng không có tính đã trôi qua bao nhiêu ngày, thì ra nhàn hạ quá sẽ xảy gặp chút vấn đề.

“Như Ý, cô không phải đến thời gian cũng không biết chứ, còn nửa tháng nữa thì đến tết rồi.” Đối với sự mơ hồ của Như Ý, Tiểu Thúy dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô, giống như lần đầu tiên cô ta quen Như Ý.

Còn nửa tháng nữa là đến tết, sau khi ăn tết thì cũng ấm lên, đoạn thời gian này tính ra cũng thật nhanh, Như Ý còn chưa biết bản thân sẽ có loại cảm giác gì.

“Cốc cốc cốc! Xin hỏi nơi này có phải là chỗ ở của Như Ý cô nương không?” Sự yên tĩnh của hai người bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

“Xin hỏi ngươi là ai ở viện nào, Như Ý còn đang nghỉ ngơi!” Tiểu Thúy mở cửa thì nhìn thấy một nha hoàn đang đứng trước cửa, có chút kỳ quái hỏi.

“Tỷ tỷ, ta là người của ngũ phu nhân, lần trước may nhờ có Như Ý tỷ tỷ cứu được ngũ phu nhân cho nên ngũ phu nhân đặc biệt phái ta mang chút thuốc bổ đến thăm Như Ý tỷ tỷ.”

Tiểu Thúy lúc này mới biết thì ra lần trước Như Ý cứu người chính là ngũ phu nhân, chỉ là cô ta vẫn không biết đại phu nhân vì sao bắt đầu quan tâm đến Như Ý, tuy cô ta biết Như Ý rất thông minh, nhưng cũng không có để lộ ra ngoài, thế sao...

“Ta rất tốt, ngươi trở về gửi hộ ta lời cảm ơn đến ngũ phu nhân giúp, nhưng không biết ngũ phu nhân như thế nào rồi?” Như Ý vốn muốn rời giường nhưng lại bị nha hoàn đó vào ngăn lại, bắt cô cố gắng nghỉ ngơi, Như Ý cũng không có lý do để cự tuyệt tiếp, nhìn thấy thuốc bổ của ngũ phu nhân thì trong lòng cũng có một tia ấm áp.

“Yên tâm, ngũ phu nhân đã đỡ nhiều rồi, ngũ phu nhân của chúng ta là người lương thiện, người tốt tự nhiên có sẽ gặp may mắn, lần trước ngũ phu nhân được đỡ trở về thì đã trong tình trạng hôn mê, bây giờ cũng đã đỡ nhiều rồi, ngươi nói không phải bởi vì sự tốt bụng của người thì là cái gì?” Nha hoàn đó nhìn một cái cũng biết là người rất bảo vệ chủ, nếu không cô ta đâu có nhắc đến chủ tử của mình tốt như nào chứ.

Nhưng Như Ý quả thật hiếu kỳ, ngũ phu nhân này sao biết hôm đó người cứu bà ta là cô, suy cho cùng ngày hôm đó không có ai nhìn thấy, về sau Như Ý cũng xin đại phu không nói ra chuyện này, cứ để nó qua đi như thế.

“Mạo muội hỏi muội muội, phu nhân sao biết là nô tỳ cứu!” Cuối cùng Như Ý cũng trong nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng, bản thân cô hỏi như vậy chắc không có vấn đề đâu.

Nha hoàn hiển nhiên không có ngờ Như Ý lại hỏi như vậy, ngược lại hơi ngây người, nhưng rồi cũng mỉm cười: “Chuyện này cũng hơi lạ, lúc đầu thật sự không biết là ai, về sau nhị phu nhân lúc đi thăm ngũ phu nhân, hai người nói đến chủ đề này, nhị phu nhân đã nói ra!” Nha hoàn cũng không có giấu diếm gì, Như Ý hỏi cô ta cái gì thì cô ta nói cái đó.

Nhưng những lời của cô ta lại khiến Như Ý hơi trầm xuống, nhị phu nhân, ngươi thật sự bắt đầu rồi sao? Cho nên mới không buông tha bất cứ một tình tiết nào, cho dù chỉ là một ít một ít như vậy, ngươi và đại phu nhân rốt cuộc có chuyện gì mà, không phải có câu oan gia nên giải không nên kết sao!

“Như Ý à, cô vậy mà là người cứu ngũ phu nhân, ngũ phu nhân này ở Vệ phủ đều không được sủng ái, cô sao lại không chút do dự mà nhảy xuống chứ?” Đối với điểm này, Tiểu Thúy hình như hiểu nhiều hơn Như Ý, nhưng đó chỉ là do cô ta tưởng vậy, có rất nhiều chuyện không thể tính như vậy được.

“Tiểu Thúy, ngũ phu nhân cho dù không được sủng thì vẫn là chủ tử, chúng ta chỉ là hạ nhân, đừng nên quên đi thân phận của mình!” Như Ý khiển trách Tiểu Thúy, đều nói họa từ miệng mà ra, cô ở bên cạnh Tiểu Thúy thì nên nhắc nhở cô ta, nếu như cô không còn ở đây thì sao.

Nhưng Tiểu Thúy giường như rất bàng quang, nhìn là biết ăn ở hai lòng, Như Ý đối với cô ta chỉ biết bất lực.

Như Ý nghe Tiểu Thúy nói những điều dị thường trong viện, cô thấy mũi giáo càng lúc càng chỉ về nhị phu nhân, năm nay sẽ khác với năm trước đây.

Cuối cùng sau nhiều ngày nằm ở trên giường, sức khỏe của Như Ý đã hồi phục như bình thường, thậm chí so với trước đây khỏe hơn một chút, chủ yếu là nhờ số thuốc bổ của ngũ phu nhân cho.

“Các người đặt những đồ vật này ở đây!” Sau khi nhận lấy những đồ mà đại phu nhân phái người đưa đến, Như Ý cảm thấy gánh nặng này không phải nặng bình thường.

Nhưng cô có thể ứng phó được, bởi vì cô cảm thấy mình có sự thông minh vô cùng vô tận, đối với mấy chuyện này đều có cách xử trí.

“Như Ý tỷ, ta muốn hỏi một chút, hôm nay lão gia trở về, đồ ăn của phòng bếp nên làm như thế nào mới ổn thỏa!” Một nha đầu đột nhiên đến bên cạnh Như Ý, có chút khó xử nhìn cô.

Vốn Như Ý rất vui khi bản thân có thể xử lý chuyện này, nhưng ánh mắt thâm trầm, diễn kịch của người này vẫn bị Như Ý nhìn ra, Như Ý thần sắc không đổi, chỉ sát vào tai nha hoàn đó nói mấy từ thì cô ta vui vẻ rời đi.

Như Ý biết chính mình có khí chất năng lực này, chỉ cần là thứ cô muốn làm, không có ai có thể ngăn được, đương nhiên nếu như cô không muốn làm, một vài người cũng đừng hòng làm khó được cô.

Sắp xếp thỏa đáng đại sảnh, Như Ý cũng không lười biếng, liền đi đến phòng bếp xem thử, Vệ quốc công này nghe nói tính tình rất thẳng thắn, có tài văn chương, lại không ngạo mạn, còn có cả sự hào sảng của người trong giang hồ.

Nếu đã như vậy, chắc sẽ hợp với hương vị Tứ Xuyên.

“Hừm, cho ngươi ăn một chút vậy!” Thính lực hiện nay của Như Ý càng ngày càng tốt, xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng trong phòng bếp.

“Đây là gì?” Nha hoàn được gọi ăn mở miệng hỏi.

“Đây là nhị phu nhân của chúng ta ban cho chúng ta, nói đồ này rất bổ dưỡng!” Người đó hình như rất rộng rãi, trực tiếp lấy đồ từ trong ngực ra, còn gọi người khác đến lấy.

Như Ý vốn muốn qua đó xem thử, dù sao cũng là do cô phụ trách. Thế nhưng cuộc nói chuyện của mấy người đó khiến cô dừng bước.

“Thứ này có mùi vị không tồi, vì sao chúng ta ở trong viện của đại phu nhân cũng chưa từng được ban cho!” Giọng nói có chút quen tai khẽ thỏ dài.

“Phải đó, thứ này có loại cảm giác rất kỳ lạ, có loại cảm giác lâng lâng, ngươi còn hay không!” Một người khác xem ra cũng là người trong viện của đại phu nhân, rất nhanh liền tiếp lời.

Như Ý thật sự không nghĩ ra đó là thứ gì lại có thể khiến người ta ăn vào có cảm giác lâng lâng.

“Nếu như thích, chỗ này của ta còn một chút, nhị phu nhân của chúng ta là người rộng rãi, hơn nữa nhị phu nhân rất biết làm mấy đồ ăn ngon này!” Người đó giả vờ khen chủ tử của mình.

Những người khác có chút đồng tình, cũng có mấy người trung tâm với đại phu nhân lại kinh thường mấy điều này, đương nhiên không phải ai cũng có ý thức như vậy, có những người vẫn mặt dày lấy ăn.

Như Ý giả vờ như không có chuyện gì đi vào phòng bếp, nhìn thấy Như Ý thì quay lại vị trí của mình.

“Các ngươi để mấy thứ đó nấu sau, bây giờ phối hợp với đầu bếp làm những món này!” Như Ý đã đưa danh sách món ăn mà mình viết sẵn cho một người trong số đó, sau đó mắt quét tất cả mọi người.

“Được!” Mọi người đáp.

Như Ý đã cố gắng từ những giọng nói này tìm ra những người nói chuyện vừa nãy là ai, vốn đã định quay người đi rồi nhưng khi nghe thấy âm thanh đó cô lần nữa quay lại, đôi mắt mèo như cố tình hay vô ý liếc tất cả những người ở đây rồi quay người rời đi.

“Ha ha ha, ra ngoài lâu như vậy cuối cùng cũng về đến phủ rồi, vẫn là ở trong phủ thoải mái hơn!”

Nếu như không có nghe nhầm, Như Ý nghe được giọng nam nhân, ở trong phủ trừ binh sĩ và quản gia, Như Ý không có nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào khác, càng huống hồ giọng nói hữu lực như vậy, nếu không đoán sai, người này nhất định là lão đại trong phủ, Vệ quốc công.

“Lão gia cát tường!” Vệ quốc công vừa về, tất cả mọi người đều quỳ xuống, trận thế này có biết bao khí thế chứ, Như Ý thậm chí cảm nhận được sự xa xỉ của hoàng đế trong đó, đây là cách nghĩ nhất thời của cô, bởi vì cách này hình như có chút không thực tế, nhưng dường như cô đã thấy nó ở đâu đó rồi.

“Ha ha, đều đứng lên cả đi, hai vị phu nhân lưu lại cùng ta đi dạo, ta rất lâu rồi không có cảm nhận cây hoa ngọn cỏ trong phủ rồi, cây hoa mận đó của ta thế nào rồi, thật sự hoài niệm.” Vệ quốc công mở miệng đã đặt địa vị của đại phu nhân và nhị phu nhân ngang hàng, hình như không có phân ra chủ thứ, điều này thật sự là ngoài dự liệu của Như Ý, bầu không khí hòa bình này tại sao lại biến chất như vậy.

“Vâng!” Hai người nhị phu nhân và đại phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đi hai bên trái phải của Vệ quốc công, đi ra phía Như Ý, Như Ý luôn tò mò về tướng mạo của Ninh quốc công, hiện nay xem ra cùng với trong tưởng tượng của cô có khác biệt rất nhiều, không phải không có khí thế tài năng xuất chúng như trong tưởng tượng, mà là khí tức hoàn toàn khác, cô vốn tưởng rằng hoặc phóng túng, hoặc văn nhã, giờ khắc này xem ra lại là cả hai cộng lại, chả trách có thể lừa được nhiều trái tim của nữ tử đến vậy.

Nhưng Như Ý biết Vệ quốc công không phải tiểu nhân, tạm thời không nói gia nghiệp cùng danh tiếng này, mà từ gương mặt của hắn ta có thể nhìn ra là một người âm hiểm, hơn nữa có đôi môi mỏng cũng là người bạc tình, thích phải người đàn ông này sẽ không có kết quả tốt, Như Ý đột nhiên thấy thương tiếc cho những phu nhân trong phủ.

“Lão gia, người ăn nhiều một chút, ra ngoài lâu như vậy, người xem người đã gầy đi rồi!” Đại phu nhân ngồi bên cạnh Vệ quốc công, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt vào bát của Vệ quốc công.

“Ha ha, ta cảm thấy như này thật tốt, chỉ vất cả cho phu nhân nàng phải chăm lo mấy chuyện trong phủ thôi!” Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn quả thật là có đạo lý, nếu không Vệ quốc công sao khiến cho người bình thường ôn nhã như đại phu nhân phải đỏ mặt chứ.

Những người khác cũng bắt chước giống đại phu nhân, cũng chỉ có cô ta mở đầu thì mọi người mới dám, hơn nữa nghe thấy Vệ quốc công khen đại phu nhân, mọi người cũng rất phối hợp với lời khen của Vệ quốc công gắp đồ ăn cho đại phu nhân.

Bầu không khí ấm áp trên bàn ăn khiến cho Vệ quốc công rất vừa ý, bất giác bật ra tiếng cười sảng khoái.

“Bàn đồ ăn này thật sự không tồi, thưởng, ha ha!” Lại là một tràng cười nữa phát ra.

Cùng lúc đó, Như Ý đứng đằng sau ngửi thấy mùi rất kỳ lạ, liếc bên cạnh là Tiểu Thúy, trong lòng thầm mắng không tốt, xoay người bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào miệng của Tiểu Thúy, một thứ gì đó chui vào trong cổ họng của cô ta, Tiểu Thúy là một người tinh ranh, ánh mắt mơ hồ vừa nãy đột nhiên tỉnh táo lại. Như Ý lúc này mới thở phào, thiếu chút nữa dọa chết cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi