CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Xin chào, ta muốn biết về một vài thứ!” Như Ý cũng không có nhiều thời gian, cũng không muốn nói mấy lời dư thừa điều tiết bầu không khí, thực tế cô thích trực tiếp đi vào chủ đề hơn.

“Ngươi muốn biết chuyện xảy ra ngày hôm đó?” Người Câm như là biết mục đích mà Như Ý đến, trực tiếp viết lên mặt đất.

Như Ý gật đầu, nếu biết mục đích cô đến, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Như Ý không ngờ lại hỏi được thuận lợi như vậy, sự thật dường như không khác những gì cô đoán lắm, nhưng Như Ý vẫn mơ hồ cảm giác mình đã bỏ qua một số chi tiết, nếu không trong lòng cô sẽ không yên, Nhị phu nhân thật sự làm vậy sao? Như Ý cần quay về rồi yên lặng phân tích, xem xét lại tất cả những việc kỳ quái gần đây.

Rốt cục gác lại vấn đề trong lòng sang một bên, nằm ở trên giường, Như Ý ngẩn người nhìn lên phía trần!

“Như Ý, ăn cơm chưa, nếu chưa chúng ta cùng đến phòng bếp xem thử xem!”Tiểu Thúy thấy Như Ý có vẻ thiếu tinh thần, đoán là cô đói bụng, nên đề nghị.

Phòng bếp, hai chữ phòng bếp nhảy vào trong óc cô, người nọ có thể là người trong phòng bếp hay không? Hoặc có thể sẽ kiểm tra ra được cái gì còn sót lại hay không, nếu không tại sao chỉ có hai người kia phản ứng mạnh như vậy, nếu bởi vì lượng ăn nhiều hay ít, vậy mấy người nếm qua không phải có thể phát điên bất cứ lúc nào sao, xem ra trước hết cô phải tra ra thứ đồ đó là gì mới được.

“Như Ý, cô xem cô muốn ăn gì?” Tiểu Thúy kéo Như Ý đi vào phòng bếp, dường như sợ cô bị đói, rất quan tâm hỏi han cô.

Như Ý vốn cũng không quá đói, nhưng cũng không muốn phụ ý tốt của Tiểu Thúy, tự nhiên sẽ không chậm trễ, cũng tùy ý xem thử.

“Nhanh lên, mấy cái này phải thu dọn hết ra ngoài!” Một người giống ma ma quản sự phân phó mấy người đàn ông cao to.

“Hai người các cô, đừng đứng đây gây cản trở!” Ma ma kia tùy ý liếc mắt nhìn Như Ý và Tiểu Thúy, khinh thường nói.

Như Ý kéo Tiểu Thúy đi đến một bên, không muốn có bất kỳ tranh chấp không cần thiết nào, dù sao đã qua giờ ăn cơm, tới đây tìm đồ ăn vốn là trái với quy củ, nhưng cũng may mà ma ma này cũng không quá đáng ghét.

Như Ý nhìn thấy những thứ được mang ra ngoài, làm bộ như rất tùy ý nhỏ giọng hỏi Tiểu Thúy một tiếng: “Mấy thứ kia mang đi đâu vậy?”

Đối với câu hỏi của Như Ý, Tiểu Thúy nhịn không được mà nhìn chằm chằm Như Ý mấy lần như nhìn ngoại tộc, kết quả bị vẻ điềm tĩnh của Như Ý khiến cho chính mình biến thành xấu hổ.

“Mấy thứ kia là đồ không cần nữa, cách một khoảng thời gian phòng bếp đều phải dọn dẹp một lần, như vậy mới có thể đảm bảo sự sạch sẽ của chỗ này! Về phần mang đi đâu, có một khoảng trống đặc biệt nào đó phía sau núi!” Tiểu Thúy tùy ý cầm lấy một củ cà rốt gặm.

Như Ý tùy tiện chọn một vài thứ, cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng cô biết những việc mà Tiểu Thúy không biết, Tiểu Thúy con tưởng Như Ý từ quê đến, nên tò mò mấy chuyện như vậy.

Đi ra khỏi phòng bếp, Như Ý và Tiểu Thúy đi về chỗ ở, nhưng bước chân còn chưa đi được bao xa đã bị nha hoàn bình thường cũng hay qua lại trong phủ Nhị phu nhân gọi lại.

“Như Ý tỷ, Tiểu Thúy!” Nha hoàn kia rất lễ phép, mang theo một đôi mắt cười lanh lợi đi qua chào hỏi Như Ý và Tiểu Thúy.

Nghe được tiếng gọi, Như Ý dừng bước lại, chờ nha hoàn này phân phó, nếu vui vẻ gọi các cô lại như vậy, tự nhiên là có việc mới đúng.

Quả nhiên: “Như Ý tỷ, họ hàng của Đại phu nhân đến đây, nghe nói là biểu đệ của Đại phu nhân, Nhị phu nhân bây giờ đang ở đại sảnh tiếp đón, nhưng bảo rằng thiếu nha hoàn bên phía Đại phu nhân, Nhị phu nhân nghĩ tuy Đại phu nhân không có mặt nhưng lễ nghi vẫn không thể thiếu, cho nên gọi mọi người đi qua hầu hạ.”

Như Ý nghe lời này mới nhớ ra hôm nay Đại phu nhân không ở trong phủ, hôm đó Đại phu nhân nói với mình hôm nay muốn đi chùa tạ lễ thắp hương, nói là muốn đi xám hối theo những gì lão gia phân phó.

“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta và Tiểu Thúy đi ngay!”

Đi vào đại sảnh, lúc Như Ý nhìn thấy đệ đệ của Đại phu nhân, cảm giác đầu tiên chính là âm khí yếu nhược, rõ ràng là do miệt mài quá độ, vừa thấy cũng biết là loại người hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Như Ý, chuẩn bị trà cho vị gia này!” Nhị phu nhân thấy Như Ý đi vào liền lớn tiếng nói.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Nhị phu nhân gọi mình đến đây là cố ý, mình đã an phận làm việc, tại sao bà ta còn cố ý lớn tiếng gọi mình như vậy, bởi vì cô đã cảm giác được ánh mắt như vô tình cố ý đặt trên người mình của đệ đệ Đại phu nhân.

“Dạ, Nhị phu nhân!” Như Ý cúi người rồi đi xuống chuẩn bị trà, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Quay lại đại sảnh, Như Ý mới cảm giác được ánh mắt đặt trên người của người nọ càng thêm làm càn, làm càn đến mức không có chút che dấu nào.

“Mời gia uống trà!” Đem trà đưa qua, tay Như Ý lại bị người nọ cố ý đụng vào, mặc dù Như Ý đã giấu nét mặt, nhưng không có nghĩa là cô không để bụng, khóe mắt liếc nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của Nhị phu nhân, trong lòng trầm xuống.

Mà người kia, cũng vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo, có lẽ trong lòng đang nghĩ đến hình ảnh ghê tởm nào đó.

“Trà này rất thơm!” Người nọ nói xong còn cố ý ngửi hương trà để chứng minh lời nói của hắn ta là thật.

Trong lòng Như Ý cười lạnh, động tác tự phụ như vậy rốt cuộc là diễn cho ai xem đây.

“Như Ý thông minh khéo tay, trà được pha đương nhiên cũng có hương vị khác.” Nhị phu nhân luôn cố ý vô tình đẩy Như Ý lên trước mặt người này.

Cho dù cúi đầu, Như Ý biết, mình cũng không bị che khuất, đương nhiên sẽ bị nhìn, nên ánh mắt của người nọ đối với mình là loại gì, không cần nghĩ cũng biết, trong lòng Như Ý có chút rét lạnh, lúc trước mình đã bứt ra bên ngoài lại vẫn không thể tránh thoát, tiến vào trong giới tranh đấu này không muốn thương tổn bất kì ai, nhưng lại phát hiện có một số việc cũng không phải như mình nghĩ.

“Mời gia chậm rãi dùng, nô tỳ cáo lui!” Như Ý không muốn tiếp tục ở lại, về phần sau đó Nhị phu nhân sẽ sắp xếp chuyện gì, vậy mình cũng không có khả năng đoán trước, nhưng cũng không đại biểu cô sẽ dễ dàng thỏa hiệp.

Mối quan hệ giữa cô và Nhị phu nhân càng ngày càng khoa trương, cũng càng ngày càng sâu sắc, có lẽ thời khắc mình bước ra khỏi phòng Đại phu nhân, có lẽ từ cuộc nói chuyện lần trước với Nhị phu nhân bắt đầu, tất cả mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.

“Gia cảm thấy thế nào?” Nhị phu nhân nhìn người đối diện, nhiệt tình hỏi, thoạt nhìn có bao nhiêu thân thiện thì có bấy nhiêu thân thiện.

“Ha ha, đa tạ Nhị phu nhân có món quà lớn như vậy, thật sự không tệ, nhưng phiền toái Nhị phu nhân đêm nay...” Người nọ không nói, nhưng hai bên cũng hiểu rõ trong lòng.

Nhị phu nhân vừa nghe người này nóng vội như vậy, trong lòng lạnh như băng, trên mặt lại thay bằng vẻ mặt lấy lòng: “Đó là đương nhiên!”

Người nọ nhận được câu trả lời như vậy, trong lòng vui vẻ, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp kia, trong lòng đã kích động đến khó nhịn.

“Như Ý tỷ, tỷ ở đây sao!” Nha hoàn Tiểu Điệp bên người Nhị phu nhân vừa thấy Như Ý liền đi qua, giống như cô ta đã tìm Như Ý lâu lắm rồi.

Trong lòng Như Ý hiểu rõ, tiết mục này đã bắt đầu trình diễn, nhưng cô lại bình tĩnh không dừng công việc trong tay.

“Tiểu Điệp tìm ta có chuyện gì?”

Tiểu Điệp vừa thấy mặc dù công việc trên tay Như Ý không dừng lại, nhưng vẫn đáp lại mình, trong lòng vui vẻ.

“Như thế này, bát canh này để tỷ đưa sang cho vị gia kia, Nhị phu nhân biết vị gia kia đi đường vất vả, bây giờ tất nhiên đã rất mệt, bát canh này uống vào rất tốt!” Như Ý lúc này mới ngẩng đầu chú ý trên tay Tiểu Điệp bưng gì đó, nhất thời có chút kỳ quái: “Bây giờ ngươi nhân lúc canh còn nóng đưa đi qua không phải tốt hơn sao!”

Nói xong Như Ý giơ hai bàn tay có chút bẩn của mình lên.

“Cái này, a đúng rồi, vị gia kia phân phó gọi tỷ qua đó, ngài ấy muốn thuận tiện hỏi một vài việc gần đây của Đại phu nhân!” Tiểu Điệp cũng không ngờ cái người tính tình luôn luôn lãnh đạm đến mức thành không khí, hôm nay lại nói chuyện sắc bén như thế, nhất thời ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng vẫn cố tìm một lý do ứng phó, vì vậy cô ta lại không thể không bội phục sự khôn khéo của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân giống như biết Như Ý sẽ hỏi như vậy, sớm đã nhắc nhở cô ta.

Đôi khi làm nha hoàn chính là như vậy, chủ tử và khách đều là lão đại, mình không có quyền lợi lựa chọn, Như Ý bất đắc dĩ buông công việc trong tay, lấy một ít nước trong cái vại bên cạnh rửa sạch tay mình rồi nhận lấy canh.

Cô có chú ý Tiểu Điệp rất cẩn thận với bát canh kia, nên trong lòng có chút nghi ngờ canh này có vấn đề, trong hồ lô của Nhị phu nhân rốt cuộc bán thứ thuốc gì.

Như Ý cảm thấy một người đi chắc chắn có nhiều cái không thỏa đáng, nhưng phải lấy lý do gì để tìm một người đây, não cô chuyển động, có lẽ có thể bố trí một vái cái nhân bánh.

Hơn nữa cô có một người lựa chọn rất thích hợp, ở bên trong nơi này có rất nhiều nha hoàn không cam lòng chỉ làm một nha hoàn, đương nhiên còn có một vài người tự cho mình có vài phần tư sắc cũng muốn leo lên một vị trí nào đó.

Cô nhớ rõ lần cô và Tiểu Thúy mới chuyển đến viện của Đại phu nhân, Tiểu Thúy vô cùng chán ghét nữ nhân kia, sau đó Như Ý mới từ chỗ Tiểu Thúy biết được người nọ vốn ở trong viện của Nhị phu nhân, nhưng sau đó bởi vì một vài chuyện, cô ta tố giác chuyện một nha hoàn nào đó ăn cắp bị Đại phu nhân điều tới viện này.

Thực tế việc mà người nọ làm đơn giản cũng vì danh lợi và tiền tài, nếu không có thể trở thành một tiểu thiếp nào đó cũng tốt hơn làm một nha hoàn.

“Điệp Niệm tỷ, muội muội có một chuyện tốt cho tỷ!” Như Ý tìm được nữ nhân kia, vẫn còn nhớ tên của cô ta.

“Ừm? Chuyện gì vậy? Ngươi vẫn nhớ ta sao?” Vẫn là vẻ mặt kia, Như Ý luôn suy nghĩ vì sao cùng là nha hoàn lại chênh lệch lớn như vậy, đối với người như vậy, Như Ý thừa nhận cô không có lòng đồng tình.

Như Ý nhanh chóng thay đổi vẻ mặt lấy lòng, nhẹ nhàng lại gần nói: “Điệp Niệm tỷ, sao có thể không nhớ được tỷ chứ? Nói ra cũng chỉ có tư chất và cái miệng ngọt như tỷ mới có thể hầu hạ tốt vị gia kia!”

Nói xong, Như Ý cố ý làm bộ như rất cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau đó ghé sát vào Điệp Niệm khẽ nói nhỏ.

Sắc mặt Điệp Niệm kia nhanh chóng đỏ bừng, ánh mắt nhìn Như Ý cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.

“Điệp Niệm tỷ, rốt cuộc có được hay không? Nếu không được, để ta còn tự đi, nếu không thì canh này sẽ nguội mất!” Như Ý trộm nhìn Điệp Niệm, làm bộ bưng đồ rời đi.

“A, ngươi cũng nói như vậy rồi, nói cho ngươi biết ta tốt bụng nên mới giúp ngươi đó!” Nói xong dường như sợ Như Ý đổi ý, đoạt lấy cái khay trong tay Như Ý bưng canh đi.

Nhìn những bước chân nhanh nhẹn vui sướng và cặp mông lắc lư kia cũng thấy được sự phấn khích của cô ta lúc này. Như Ý chỉ có thể nở nụ cười quỷ dị, rồi dần dần nhạt đi, biến mất trên môi.

Canh giờ đêm dần đến, đẩy ánh sáng ban ngày về phía sau, Như Ý nhìn sắc trời tờ mờ, dưới biểu tình bình tĩnh là một chút kích động, cô luôn cảm thấy lúc này mới giống chính bản thân mình, người không phạm cô cô không phạm người, người nếu phạm cô cô sẽ trả gấp bội.

“Nhanh lên, nhanh lên, kiểm tra cho ta!”

Một trận âm thanh ầm ĩ truyền đến khắp trong viện, sau đó có mấy người đốt đèn lồng tiến vào, không phải một người, cũng không phải hai người mà là một đám, người cầm đầu là một người phụ nữ đoan trang bình tĩnh, thậm chí còn có chút xơ xác tiêu điều, người đi theo bên cạnh càng khiến cho Như Ý kinh ngạc, lại là Vệ quốc công đang bận rộn xử lý chuyện bên ngoài trong một thời gian dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi