CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Vệ phủ này rốt cuộc sâu đến mức nào, Vệ quốc công chẳng lẽ không nhận ra cuộc đấu tranh giữa hai vị phu nhân? Hoặc có lẽ ông còn có chuyện quan trọng hơn, nhưng không hiểu sao Như Ý lại nảy ra một suy nghĩ, chính là Vệ quốc công từng có thứ gì đó!

Như Ý nghĩ ngày mai đi đến chỗ mình bị va vào lần trước, có hai nguyên nhân, người nọ chắc chắn vừa chạy ra khỏi một chỗ nào đó, như vậy chỗ này chính là nơi mấu chốt, còn có lúc chưa có kết quả, cô muốn tìm một động lực cho chính mình.

“Như Ý, sao cái gì cô cũng hiểu vậy?” Tiểu Thúy ngáp, nhưng sự sùng bái trong mắt cũng rất chân thật.

Vừa thấy vẻ mặt này của Tiểu Thúy, không hiểu sao tâm trạng Như Ý tốt hơn nhiều, hơn nữa mặc dù bình thường Tiểu Thúy nói nhiều, nhưng lại luôn có thể cho mình một vài gợi ý.

Đột nhiên, một vấn đề nảy ra trong đầu, Như Ý ngẩng đầu nhìn Tiểu Thúy có chút nghiêm túc hỏi: “Tiểu Thúy, chúng ta là bạn bè đúng không?” Cái từ bạn bè này, Như Ý cũng không biết từ khi nào thì khát vọng có được.

Tiểu Thúy sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên là vậy! He he”

Nhìn Tiểu Thúy thẳng thắn như vậy, Như Ý rất vừa lòng, như vậy sự cố gắng của cô, sự để ý của cô là đáng giá: “Vậy nói cho tôi biết cô là thủ hạ của ai!” Vấn đề này rất trực quan, trực quan đến mức cho dù trả lời như thế nào, đều là sai.

Nhưng đôi khi lại phải lựa chọn, nếu không sẽ xảy ra vấn đề.

Tiểu Thúy nhìn Như Ý, không nói gì, chỉ nhìn về phía xa, sau đó qua hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng khiến cho Như Ý càng thêm nghi ngờ.

Một ngày nhoáng cái đã trôi qua, phương thuốc của Như Ý vẫn chưa soạn, tuy rằng cô đã đưa ra lời hứa hẹn, hứa hẹn với chính mình cũng là với Tiểu Nhã, lúc nãy cô thật ra cũng có chút vắt hết óc mà suy nghĩ.

“Như Ý, rốt cuộc cô nghĩ xong phương thuốc chưa, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi!” Đối với việc Như Ý đóng cửa không ra, cái gì cũng không làm, luôn trong tình trạng ngẩn người, Tiểu Thúy càng sốt ruột hơn Như Ý.

Thực tế trong lòng Như Ý cũng sốt ruột, nhưng tính của cô chính là như vậy, cho dù sốt ruột cũng bị sự bình tĩnh của mình đè nén.

Thực ra Như Ý đã có một cách để thử, nhưng lại không biết cách này có hữu dụng hay không.

“Như Ý, cô trả lời tôi một câu đi, làm tôi thật lo lắng!” Tiểu Thúy thật sự chịu không nổi sự im lặng của Như Ý, trước kia cô còn cảm thấy rất tốt, điều kiện tiên quyết là có người nghe mình lải nhải, nhưng bây giờ là thời điểm rất quan trọng.

Như Ý ngẩng đầu rất bình tĩnh nhìn Tiểu Thúy: “Cô có biết nơi nào ẩm ướt nhất không?” Loại cỏ này thích sinh trưởng ở nơi âm u ẩm ướt, Vệ phủ này có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, nhưng lại không đủ ẩm ướt.

Tiểu Thúy cúi đầu, như là đang suy nghĩ cẩn thận lời của Như Ý, đột nhiên cô hô lên: ”Tôi biết rồi!” Kết quả nhỏ kia cũng khiến cho cô vô cùng cao hứng.

Nhưng Như Ý cao hứng là vì cho dù lời nói của Tiểu Thúy có đáng tin cậy hay không, bất cứ cái gì cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, vậy nên luôn có thể tìm được manh mối.

“Nói nghe thử xem!” Như Ý phối hợp lộ ra khuôn mặt tươi cười, có chút chờ đợi nhìn Tiểu Thúy.

Nhận được một chút sự chú ý này khiến Tiểu Thúy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu mình rồi nói: “Lần trước bởi vì đi tìm con thỏ của Nhị phu nhân, chúng ta đã phát đi rất nhiều người, cuối cùng tìm được ở phía sau núi, khi đó vẫn là mùa hè, cuối cùng tôi cũng vô tình đến một chỗ, tôi còn bị ngã nhào, mặt đất rất lạnh, nghĩ lại thì mặt đất ở chỗ đó rất ẩm ướt.”

Mặc dù nghe Tiểu Thúy nói như vậy, Như Ý vẫn cảm thấy không có khả năng lớn, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, Như Ý chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống.

Sau khi ăn trưa xong, Như Ý xin Đại phu nhân nghỉ, sau đó một mình đi đến phía sau núi.

Cho dù đã vào mùa xuân ấm áp, nhưng không khí ở đây rất ẩm ướt, quan trọng là cây cối nơi này cũng bắt đầu mọc lên, rất nhiều cây ở đây đều là loại cây hiếm thấy, rất khó trồng sống được.

Đi dọc theo con đường, càng đi Như Ý càng phát hiện con đường này ngày càng khó khăn hơn.

“A” Như Ý trượt một chân ngã trên mặt đất, nếu như trực tiếp ngã xuống còn may, sự thật là phía sau núi này là một sườn dốc cao, chỉ cần sơ xuất một chút cũng có thể bị lăn xuống.

Như Ý mắt thấy sẽ ngã ra khỏi vách núi này, vách núi cao và dốc, trong lòng cả kinh vội bắt lấy cây cối ở bên cạnh, cô nhất định phải nhìn chuẩn, bởi vì tay mình không đủ dài, cũng chỉ có thể trong quá trình trượt xuống phía dưới lăn hai vòng mới chạm được những cái cây bên cạnh kia, nếu không sẽ nguy hiểm lớn cỡ nào.

Ánh mắt lạnh lùng, toàn thân đề phòng, khi nhìn chằm chằm vào cái cây kia, Như Ý giật mình, trong quá trình trượt, cô đã quên đi đau đớn trên người, dùng một bàn tay chống đỡ trên nền đất, một cánh tay khác dùng chút lực, theo lực đạo xoay hai vòng về phía chiếc cây lớn bên cạnh, cuối cùng dùng tay trái chuẩn xác nắm được cái cây kia.

“Phù!” Tảng đá trong lòng Như Ý cuối cùng cũng hạ xuống, nhìn vách núi cao dốc phía dưới kia, trong lòng bất giác cảm thấy khiếp sợ.

Nhưng lòng cô nhanh chóng bị thu hút bởi một gốc cỏ, đúng là Tiên Miên Thảo mà cô muốn tìm, cô đang vui vẻ nghĩ đến việc nên hái xuống như thế nào. Dù sao nơi này vừa dốc vừa trơn, một tay cô nắm lấy cái cây, tay kia cố gắng muốn với đến vị trí gốc cỏ kia.

“Vút!” Một hòn đó đập vào tay cô, tay cô run lên suýt nữa cái tay đang nắm cây kia cũng mềm. Chỉ thấy một sợi dây nhanh chóng cuốn lấy mình, kéo mình lên, sau đó dùng lực nhấc cơ thể của cô hướng lên trên, Như Ý cảm giác mình dừng lại trong không trung một lát rồi được đưa đến vị trí an toàn.

“Là ngươi?” Nếu xuất hiện ở trước mặt mình là dì Mộng, cũng sẽ không khiến Như Ý ngạc nhiên như vậy, nhưng lúc nhìn thấy người cứu mình là Người Câm, cô không ngờ công phu của Người Câm lại cao như vậy.

“Đừng chạm vào gốc cỏ đó!” Người Câm không thể nói, chỉ có thể lấy tay chỉ chỉ gốc cỏ kia, lắc đầu.

Như Ý có chút không hiểu tại sao, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào mắt Người Câm: “Tại sao?”

Không thể nói là chuyện cỡ nào đau khổ, lúc này Người Câm chỉ có thể lấy tay lại chỉ chỉ gốc cỏ kia, sau đó không ngừng khoa tay múa chân, nhưng nhìn thấy ánh mắt vẫn đang khó hiểu của Như Ý, Người Câm nhớ ra đi vòng quanh.

Cuối cùng Người Câm thật sự luống cuống, nhặt lên một hòn đá ném về phía gốc cỏ kia.

“Khè” một con rắn xanh nâu nhỏ đối diện hai người, cơ thể không ngừng lắc lư, giống như rất tức giận việc bọn họ đột nhiên xâm nhập vào lãnh địa, quấy rầy sự yên tĩnh của nó.

“Cám ơn ngươi!” Ngoài câu này ra, Như Ý cũng không biết cảm ơn Người Câm như thế nào, nhưng khuôn mặt cô tràn đầy sự lo lắng, đôi khi một lời hứa hẹn cần phải dùng một cái mạng để hoàn thành, hơn nữa Như Ý cho rằng mình sẽ không chết dễ dàng như vậy, giống như vài năm trước, bị thương nặng như vậy, không phải vẫn sống tốt hay sao!

“Ta biết rất nguy hiểm, nhưng ta không thể vi phạm lời hứa của chính mình!” Như Ý nhìn vào Người Câm ở bên cạnh, cũng thấy được sắc mặt trắng bệch của Người Câm khi nghe thấy lời cô nói, điều này khiến cho Như Ý ngạc nhiên, lập tức khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp, thì ra có một vài tình cảm không cần dùng thời gian và những lời nói dư thừa lấp đầy, một ánh mắt, một động tác, một lần quen biết chính là cả đời.

Như Ý cho Người Câm một ánh mắt an tâm, lập tức ánh mắt trở nên lạnh lùng, lại tới nữa, cô lại cảm giác trong lồng ngực trào ra một dòng khí cuồn cuộn, sau đó lại cảm giác quanh thân mình nóng lên.

Một thanh âm dẫn dắt cô, Như Ý lợi dụng sự bất thường của cơ thể lúc này, cho Người Câm một ánh mắt, hai người nhìn nhau rất ăn ý.

Như Ý lấy châm bạc giấu ở trên người nhắm về phía bảy tấc của con rắn kia.

Như Ý cảm giác lúc mình phòng châm bạc ra, một cỗ năng lượng từ trong lồng ngực cô truyền vào tay phải.

“Khè, khè” con rắn kia lại phản ứng rất khôn khéo, cơ thể tránh đi, châm bạc cư nhiên chỉ có thể khiến nó xước da, rắn vốn đã bị quấy rầy thanh tĩnh nay càng trở nên kích động hơn, không ngừng lắc lư thân mình nhưng tuyệt đối không rời khỏi gốc cỏ kia.

Người Câm dường như biết được tính của con rắn này, cũng biết mục đích nó bảo vệ gốc cỏ này.

Người Câm hội tụ nội lực trên tay rồi vùng sợi dây về phía vết thương của con rắn.

Con rắn kia lại vung đuôi lên, lấp tức cắt đứt sợi dây, việc này khiến cho Như Ý và Người Câm đều hít một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, cái đuôi của con rắn này lại là một con dao nhọn.

Như Ý nhặt lên mấy viên đá cầm chúng ở trong tay, gật đầu với Người Câm ở bên cạnh, Người Câm hiểu được cũng nhặt mấy viên đá lên.

Hai bên liếc nhìn nhau rồi cùng lúc ném hòn đá.

Con rắn không ngờ hai người sẽ dùng cách này để tấn công mình, cho dù đã trốn tránh, vặn vẹo cái đuôi, nhưng trên người rất nhiều chỗ bị thương.

Chẳng mấy chốc con rắn còn sống kia lúc này cũng trở nên hấp hối, Như Ý hội tụ truyền lực lượng vào châm bạc, lại nhắm ngay vào chỗ bảy tấc mà đánh.

Cuối cùng còn rắn giãy dụa một chút rồi xụi lơ tê liệt.

Như Ý lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, cơ thể vừa thả lỏng đã cảm giác toàn thân giống như muốn rời ra từng mảnh.

Nhìn vào Tiên Miên Thảo mới đâm chồi kia, giờ khắc này lại nở rộ thành đóa hoa đẹp nhất, ánh sáng tím kia thật chói mắt.

Như Ý nhìn Tiên Miên Thảo như vậy, trong lòng vui vẻ, thì ra tên của nó là vì vậy, cô thong thả bước qua giơ tay lên.

Đột nhiên ngay khi tay cô chạm vào con rắn kia, con rắn đột nhiên đứng dậy.

Đồng thời, một cơ thể trực tiếp đẩy mình ra.

Như Ý lập tức tỉnh táo lại, thuận tay bắt lấy một hòn đá ném qua.

Rốt cục con xà kia mới buông lỏng cái thân đang quấn chặt của mình, mà Tiên Miên Thảo kia càng nở tuyệt đẹp hơn, giống như toàn bộ hoa cỏ phía sau núi đều không thể sánh bằng.

Lúc này Người Câm chỉ có thể không tiếng động thở phì phò, chịu đựng cơn đau nhức do bị rắn cắn, mặt của cô ta đã chậm rãi chuyển sang tím, khóe miệng cũng thẫm dần.

“Người Câm, ngươi phải kiên trì!” Như Ý kéo tay của Người Câm qua bắt mạch, lúc này sắc mặt càng trở nên tối hơn.

Như Ý lập tức nhổ cây Tiên Miên Thảo kia, cẩn thận nâng Người Câm dậy rồi rời đi.

Ngay khi các cô rời đi, một người từ một cái cây lớn bay ra, rơi xuống nơi bọn họ vừa dừng chân, nhặt con rắn kia rồi rời đi, ngay tại khoảnh khắc xoay người đó, khóe miệng của người nọ lộ ra một tia cười trào phúng.

Bóng đêm rất đẹp, nhưng lại mang theo bóng tối ập đến, Như Ý mệt mỏi ngồi bên cạnh Người Câm, trong ánh mắt có bất đắc dĩ, có hối hận, còn có một loại bi thương khó nói nên lời.

“Người Câm, ngươi nói ta vô tình cứu ngươi một mạng, nhưng lại đổi lại được sự đối đãi như vậy của ngươi, nhưng ngươi bảo ta phải dùng cảm xúc gì mà đối mặt đây?” Nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đã trở nên hốc hác không còn chút máu kia, Như Ý lần đầu tiên cảm nhận được sinh mạng yếu ớt khiến cho cô lo được lo mất như vậy.

Ánh mắt quét về phía cây Tiên Miên Thảo kia, Như Ý than một tiếng, thì ra cái gì đều có thể thiếu nợ, nhưng duy nhất không nên thiếu nợ nhân tình, nếu không cô cũng sẽ không khó xử như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi