CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trên tay Như Ý cầm mảnh ngọc bội kia, phía trên còn có khắc chữ ở, cái này khiến Như Ý càng thêm nghi hoặc, tại sao vật ở trên người Tiểu Nhã lại xuất hiện ở đây?

Lẳng lặng nhắm mắt lại, Tiểu Nhã, ngươi sẽ được nhắm mắt! Như Ý một lần lại một lần nói như vậy với mình.

Sáng sớm mùa xuân còn mang theo một chút sự lạnh giá của trời đông, sự sống vẫn sinh sôi mặc kệ giá lạnh. Như Ý vẫn đúng thời gian rời giường như thường ngày, khác biệt duy nhất chính là hôm nay cô phải chủ động làm ít đồ đi thăm hỏi mấy người chủ tử một chút.

"Như Ý, không ngờ ngươi trông thế mà có tài như vậy!" Trong phòng bếp, một nữ tử nhanh nhẹn lòng tràn đầy vui vẻ tán dương, vẻ mặt kia tràn đầy sùng bái.

Như Ý ngẩng đầu nhìn tiểu Thúy một chút, cười cười không nói chỉ lẳng lặng gói điểm tâm trong tay mình.

"Đây là cái gì vậy?" Tiểu Thúy nhìn đậu hũ trong tay Như Ý, còn cho thêm cả thịt băm nhỏ vào nữa.

Như Ý có chút kỳ quái với câu hỏi của tiểu Thúy, ngẩng đầu lần nữa nhìn tiểu Thúy một chút: "Thứ này ngươi chưa từng thấy qua sao?" Rõ ràng cách làm thứ này ở trong đầu của cô hết sức quen thuộc, sao lại không biết được chứ.

Vẻ mặt Tiểu Thúy mờ mịt, thứ này cô ta phải biết sao? "Như Ý, thứ này ta thật sự chưa từng thấy qua, phải nói là tất cả mọi người chưa từng thấy qua mới đúng, không tin ngươi hỏi mọi người đi!"

Tiểu Thúy nói xong ánh mắt nghi ngờ nhìn mọi người xung quanh

Như Ý nhìn mấy người chung quanh thấy tất cả mọi người ai cũng lắc đầu, lúc đó cô mới chính thức xác định, các cô ấy thật sự không biết.

"À, các ngươi không biết là chuyện đương nhiên, đây là ta tự nghĩ ra đó!" Như Ý cười cười, nói như không có chuyện gì, nhưng cô tin tưởng cô không nhanh không chậm nói ra như thế này mọi người chắc chắn sẽ không nghi ngờ, quả nhiên tất cả mọi người đều không dừng công việc trên tay mình lại.

Chỉ là trong lòng Như Ý cũng không hề trấn định như mặt ngoài, cô rất muốn biết chuyện này là như thế nào, chẳng lẽ cô không phải người nơi này, thế nhưng làm sao lại xuất hiện ở đây? Như Ý có chút không rõ, vấn đề này cứ khúc mắc ở trong lòng cô như vậy.

Mặc dù trong lòng cô đầy nghi hoặc nhưng động tác trên tay lại không có một chút chậm lại, hôm nay cô còn có chuyện trọng yếu hơn cần xử lý.

"Đại phu nhân, đây là điểm tâm nô tỳ tự mình làm, phu nhân nếm thử một chút xem được không!" Như Ý đem điểm tâm đã chuẩn bị tốt, cũng không chỉ có ở đây, nhân lúc còn nóng cô đã đem điểm tâm chia thành mấy phần, đầu tiên là mang đi chỗ Đại phu nhân một phần.

Đại phu nhân cũng là lần đầu tiên ăn được mỹ thực Như Ý làm, trên mặt lộ ra ý cười hứng thú: "Khó được ngươi có lòng như vậy, ta phải hảo hảo nếm một chút mới được!" Thời khắc này Đại phu nhân tính cách ôn hòa khuôn mặt an lành.

Ở nhiều năm sau có một ngày Như Ý nhớ lại một màn ngày hôm nay, cô luôn cảm thấy cuộc sống sinh hoạt đơn giản như vậy tốt bao nhiêu, vì sao phải bất đắc dĩ gánh vác nhiều thứ như vậy.

Đại phu nhân cũng cảm giác được ánh mắt không hề tầm thường kia của Như Ý, bất quá bà ta vẫn chỉ giữ im lặng ăn điểm tâm Như Ý mang tới, kỳ thật Như Ý chỉ đơn giản chọn lựa mấy món ăn cô cảm thấy đẹp mắt mà lại có dinh dưỡng mà thôi.

"Vị này rất tươi!" Đại phu nhân buông bát đũa xuống, lau miệng nhìn Như Ý nói.

Như Ý nhẹ nhàng cúi đầu, tạ ơn Đại phu nhân tán thưởng.

"Nếu Đại phu nhân cảm thấy ngon miệng, nô tỳ cũng muốn tiện thể cho các vị phu nhân khác và bọn tỷ muội nếm thử một chút, không biết ý Đại phu nhân như thế nào!" Ánh mắt Như Ý chân thành nhìn Đại phu nhân, chỉ hi vọng Đại phu nhân mở miệng nói ra một câu được, như vậy hôm nay vất vả cũng đã thành công hơn một nửa.

Đối với vẻ mặt như thế của Như Ý, Đại phu nhân cười cười: "Ngươi muốn tra?"

Đại phu nhân cũng coi là người có kiến thức rộng rãi, đối với việc nhìn người càng là có bản lĩnh, nhìn qua cũng liền biết ý nghĩ của Như Ý, mà lại trước đó hai người cũng từng nói chuyện qua, bà ta biết Như Ý sẽ tự mình giải quyết cái tội danh treo ở đầu mình này.

Như Ý cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cô biết Đại phu nhân cũng hiểu, Đại phu nhân muốn đấu cùng Nhị phu nhân cô có thể mặc kệ, nhưng nếu tổn thương đến quá nhiều người không nên thương tổn vậy cô cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến.

Như Ý đáp lại lời Đại phu nhân, lần lượt đưa cái này tới từng nơi nhìn không đáng chú ý, nhưng đồ ăn mỹ vị đưa qua từ phu nhân xuống đến a hoàn đều rất vui vẻ.

Đương nhiên ngoại trừ một người, người kia đương nhiên là Nhị phu nhân.

"Làm sao? Ngươi đây là thay mặt tỷ tỷ đưa tới hay là của chính ngươi? Chớ có dùng loại phương thức này để lấy lòng ta, ta nhất định sẽ tra rõ ràng là ai hại Tiểu Nhã!" Từ lúc Như Ý tiến vào phòng Nhị phu nhân cũng không hề cho sắc mặt tốt.

Như Ý vẫn mặc kệ Nhị phu nhân châm chọc khiêu khích, đối với cô mà nói những chuyện này bây giờ cũng không quan trọng, tính tình của cô vẫn bảo trì sự bình thản.

"Nhị phu nhân, đây chỉ là tâm ý của nô tỳ, nếu như người tiếp nhận thì nếm thử một chút, nếu như cảm thấy cái này không thể ăn thì rửa qua là được!" Như Ý ngậm miệng không đề cập tới sự tình của Tiểu Nhã, dường như chuyện này đã thành cấm kỵ của cô, hoặc là nói giờ phút này trở thành cấm kỵ giữa Đại phu nhân và Nhị phu nhân.

"Hừ!" Nhị phu nhân khịt mũi, nhưng cũng không đem đồ Như Ý mang tới ném đi.

Như Ý cười cười, đặc biệt chú ý người bên cạnh và cả cử chỉ hành động của Nhị phu nhân nhưng cũng không hề phát hiện ra chuyện gì khác thường, cô cảm thấy mình thật sự đã cả nghĩ quá rồi.

Như Ý cứ đưa tới từng nhà lại từng nhà như vậy, nhưng thủy chung vẫn không tìm được người tối hôm qua cô gặp phải, thậm chí cô còn có chút hoài nghi đó không phải là người trong phủ, nhưng mùi thơm quen thuộc đó cô luôn có cảm giác mình đã từng ngửi thấy trên người của người nào đó ở trong phủ, rốt cuộc là người nào?

Từ chỗ của Nhị phu nhân đi ra, Như Ý vẫn luôn rơi vào trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cô nhìn thấy thân ảnh một người ở phía xa xa, trong đầu lại có chút quen thuộc.

Tiểu Thảo, tại sao cô ta lại ở chỗ này, Như Ý hơi nghi hoặc một chút, Tiểu Thảo là a hoàn tâm đắc của Đại phu nhân lại có phần hợp ý Đại phu nhân, làm sao lại ở cạnh viện lạc của Nhị phu nhân như vậy, chẳng lẽ là Đại phu nhân an bài, thế nhưng nhìn ánh mắt của cô ta sao lại có một chút xíu bối rối.

Như Ý hơi động lòng, cô luôn cảm giác người này có vấn đề, hôm nay quả thực cô không nhìn thấy cô ta đâu, xem ra cần phải tra một chút mới được.

Lần nữa trở lại chỗ Đại phu nhân, Như Ý muốn xác nhận lại nghi ngờ trong lòng thế là trực tiếp trở lại chỗ Đại phu nhân lần nữa.

"Đại phu nhân, nô tỳ có mấy lời muốn hỏi Đại phu nhân một chút, không biết là có thỏa đáng hay không!" Như Ý kính cẩn quỳ gối phía dưới Đại phu nhân, thành khẩn mở miệng.

Đôi mắt Đại phu nhân lóe lên, lập tức cười cười, đưa mắt liếc nhìn mấy người chung quanh một cái.

Đợi sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Đại phu nhân ra hiệu cho Như Ý mở miệng.

Như Ý cũng không lề mề, nhưng ánh mắt của cô lại lộ ra một tia khôn khéo, con mắt chuyển động mang theo sự nhạy cảm nữ nhân ít có.

"Hôm nay không biết vì sao không nhìn thấy Tiểu Thảo tỷ, tỷ ấy là người trung gian dẫn nô tỳ quen biết với Đại phu nhân người, kỳ thật nói đến nô tỳ vẫn nên hảo hảo tạ ơn nàng mới đúng!" Như Ý vừa nói, cũng đang cẩn thận quan sát mỗi một cái biểu lộ của Đại phu nhân, không buông tha bất kỳ một động tác nhỏ nào.

"Ách! Tiểu Thảo sao, nha đầu này ngươi không nói ta còn thực sự quên mất, hôm nay thế mà bị nhiễm phong hàn, thật sự là được không khéo, ngươi làm đồ mỹ vị như vậy nó lại không có phúc được thử!" Đại phu nhân vừa nói còn lộ ra vẻ rất là đáng tiếc.

Phong hàn? Thật đúng là khéo mà! Như Ý cười lạnh một cái, cô ta bị lây nhiễm phong hàn mà còn đi tới chỗ Nhị phu nhân, hoặc là Đại phu nhân nói dối hoặc là chính Tiểu Thảo nói dối, xem ra cô phải đi xem xem đến tột cùng là như thế nào mới được.

"Không sao đâu Đại phu nhân, đã như vậy nô tỳ sẽ tự mình mang tới cho tỷ ấy, vừa vặn hỏi thăm tỷ ấy một chút, rất lâu rồi nô tỳ cũng không có nói chuyện với tỷ ấy!" Như Ý bình tĩnh nói sau đó chậm rãi đứng dậy cáo biệt Đại phu nhân, trực tiếp đi đến chỗ ở của Tiểu Thảo, chỉ mong tất cả chỉ là trùng hợp, bằng không cô thật đúng là không biết mình sẽ đối phó với cô ta như thế nào đâu.

"Cộc cộc cộc!" Như Ý rất lễ phép gõ cửa phòng Tiểu Thảo, bởi vì mặc dù bây giờ cô có vẻ được sủng ái hơn so với Tiểu Thảo, nhưng dù sao Tiểu Thảo cũng xem như nhân vật tiền bối, cô không thể vênh vang đắc ý được.

"Khụ khụ khụ, vào đi!" Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng ho khan, nương theo tiếng gọi Như Ý đi vào cửa, lộ ra tái nhợt bất lực.

Chỉ thông qua giọng nói này mà không nhìn người ai cũng sẽ nghĩ là người này bệnh rất nặng.

Nhưng những người kia cũng không có nghĩa là bao gồm cả Như Ý, trong đầu Như Ý hiện lên một đoạn huấn luyện ngắn dạy cô phân tích phán đoán giọng nói của người khác như thế nào, động tác, ngôn ngữ ánh mắt tất cả những biểu hiện tâm tình đồ vật của đối phương, qua đó liền nói đến chuyện này giả ho khan cùng chân chính ho khan khác nhau.

Như Ý cười một tiếng, xem ra cô cũng coi như là đã tìm được một bước đột phá mới.

"Tiểu Thảo tỷ, Như Ý mang cho tỷ ít đồ nhân tiện xem tỷ bệnh như thế nào!" Như Ý vừa vào cửa đã lộ ra vẻ nhiệt tình nhưng cô vẫn tận lực khống chế tâm tình để không quá lộ ra ngoài như vậy, phải ổn trọng cô không ngừng nhắc nhở chính mình.

"Khụ khụ khụ, cám ơn ngươi!" Lại thêm vài tiếng ho khan lộ ra so vừa rồi càng thêm nghiêm trọng, Tiểu Thảo nhìn Như Ý biểu thị sự cám ơn của mình.

Như Ý chỉ cười một tiếng, thấy Tiểu Thảo định đứng dậy cô vội vàng chạy tới đỡ Tiểu Thảo đang có vẻ rất gian nan đứng dậy.

Nhưng lúc cầm vào tay Tiểu Thảo, ánh mắt Như Ý lại hơi léo lên.

Nhưng thời khắc Tiểu Thảo bị cô chạm vào tay đó giống như bị điện giật vội vàng tránh ra.

Như Ý cười cười giống như đã sớm biết Tiểu Thảo sẽ có phản ứng như vậy, lúc đó tay cô giữ chặt Tiểu Thảo trực tiếp giữ chặt y phục của cô ta, như thế này nếu Tiểu Thảo né tránh sẽ trực tiếp đưa tay ngoặt ra bên ngoài.

Quả nhiên, trên mặt Như Ý hơi lộ ra biểu lộ kinh ngạc: "Sao tay của tỷ lại bị thương như vậy, Tiểu Thảo tỷ, bình thường làm việc phải cẩn thận một chút, cái này nếu lưu lại vết sẹo sẽ không tốt!" Như Ý vừa nói, lời kia lộ ra cỡ nào quan tâm nhưng trong nội tâm cô lại có một suy nghĩ khác biệt.

Lúc đầu Tiểu Thảo bị Như Ý nhìn thấy vết sẹo kia, lại thấy Như Ý thốt lên kinh ngạc thì trái tim xiết chặt lại, nhưng khi Như Ý nói câu tiếp theo liền an tâm!

Như Ý đã đạt được mục đích của mình tất nhiên cũng sẽ không mỏi mòn chờ đợi nữa, đêm nay có lẽ sẽ có trò hay để xem rồi, cô tin tưởng vững chắc là như vậy.

Ban đêm, khi tất cả hắc ám chen chúc mà đến, Như Ý thừa dịp tiểu Thúy đi ngủ liền điểm huyệt ngủ của tiểu Thúy, cô luôn luôn cảm thấy tiểu Thúy đi ngủ không được sâu giấc, cho nên nếu cô ta có bất kỳ một cái động tĩnh nào Tiểu Thảo cũng có thể phát giác, bất đắc dĩ Như Ý mới ra hạ sách này.

Rất nhanh, Như Ý thay một bộ quần áo đen, bịt kín mạng che mặt, hôm nay cô không mặc đồ trắng nguyên nhân cô cũng không chắc chắn lắm, nhưng cũng không ngại thử một lần.

Nói không chừng đến lúc đó có thể mò được cá trong vũng nước đục cũng không phải không có khả năng, dù sao thân hình của cô và Tiểu Thảo cũng khá giống nhau.

"Vèo!" Một chiếc phi tiêu không biết từ đâu bay tới trực tiếp cắm vào trên thanh cửa phòng Tiểu Thảo.

"Đêm nay, chỗ cũ!"

Tiểu Thảo xem xong trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức thu thập vật kia xong sau đó đóng kỹ cửa, rất nhanh thay đổi y phục.

Như Ý ở cách đó không xa xuyên qua ánh đèn yếu ớt nhìn thấy động tác của Tiểu Thảo trong lòng vui mừng, mau chóng rời đi.

Lúc Tiểu Thảo đi tới địa điểm ước định kia chờ rất lâu nhưng vẫn không có bóng người xuất hiện, nhưng cô ta cũng không dám vọng đoán người chủ nhân này có thể tới hay không.

Như Ý ở phía trên nhìn xuống, thấy bước chân Tiểu Thảo càng ngày càng sốt ruột đi đi lại lại ở đó, nụ cười trên mặt cô càng ngày càng đậm, cô chính là muốn chờ lúc cô ta hốt hoảng sẽ cho Tiểu Thảo một sự "Kinh hỉ", sau đó để cô ta hoảng tấc đại loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi