CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Tỷ tỷ, nhìn cái gì hiếm lạ ở nơi đó vậy?" Nhị phu nhân đột ngột xuất hiện ở trong sân của Đại phu nhân, ánh mắt kia mang theo ý cười, mà chuyện Tiểu Nhã chết giống như đã là quá khứ, quá khứ giống như bà ta chưa từng nhớ mình có một đứa con gái như vậy, bởi vì trên mặt của bà ta không tìm thấy bất kỳ một chút sự thương cảm nào, giống như nội đau tê tâm liệt phế trước kia chỉ là biểu hiện giả dối.

Đương nhiên chuyện này chỉ có Như Ý và Đại phu nhân biết, đương nhiên tất cả cũng chỉ có hai người bọn họ cho rằng như vậy.

"Muội muội đã nguyện ý bước vào viện lạc của tỷ tỷ, chỉ là vừa rồi tỷ tỷ đang suy nghĩ xem khi nào thì muội muội mới bằng lòng tha thứ cho mình!" Đại phu nhân giống một người khéo hiểu lòng người cỡ nào, nhẹ nhàng kéo tay Nhị phu nhân qua nói lên chuyện tích tụ trong lòng.

"Tỷ tỷ nói lời này là như thế nào vậy? Muội muội còn sợ tỷ tỷ không chịu tha thứ cho mình đây, lúc trước như vậy là do cảm xúc của muội muội quá mức bất ổn cho nên mới làm như vậy với tỷ tỷ, còn phải xin tỷ tỷ xin đừng trách muội!" Nhị phu nhân cũng rất phối hợp đáp lại.

Đại phu nhân than nhẹ một tiếng: "Tỷ tỷ ta rất có thể hiểu được, người mẹ nào cũng sẽ như vậy cả mà? Nhưng dù sao Tiểu Thảo cũng là a hoàn của ta, bởi vì bị mắng liền hạ độc thủ đối với Tiểu Nhã thật sự là không nên!" Đại phu nhân vừa nói vừa chú ý đến biến hóa trên mặt của Nhị phu nhân.

Chỉ là lần này hai người đều bị thất vọng, Như Ý không thấy được mà Đại phu nhân cũng không chú ý tới, tất cả những chuyện này thật sự đã bị Nhị phu nhân quên lãng.

Cứ như vậy, hai người lại khôi phục được tình cảm tỷ muội nhìn như tình thâm giống như ngày xưa.

Mà Vệ Quốc Công thấy quan hệ của hai người như vậy thì rất là vui vẻ, rất nhanh liền gọi hai người tới bồi tiếp ông ta cùng nhau ăn cơm buổi sáng.

"Lão gia, thiếp thân nghe nói tỷ tỷ có một người biểu ca rất là tài giỏi, nếu không chúng ta gọi người đó tới giúp đỡ lão gia xử lý mấy chuyện trên phương diện làm ăn đi!"

Nhị phu nhân thân mật lôi kéo Vệ Quốc Công ôn nhu đưa ra lời đề nghị, ánh mắt kia ôn nhu như sắp chảy nước.

Hiển nhiên Đại phu nhân cũng không nghĩ tới Nhị phu nhân sẽ đưa ra yêu cầu như vậy nên có chút khó tin, rất hiển nhiên ở trong ý thức của bà ta vẫn cảm thấy Nhị phu nhân nhất định vẫn còn ghi hận mình, nhất định là như thế, nếu không Tiểu Nhã cũng sẽ không ra đi như vậy, cho dù bà ta cũng là người gián tiếp sát hại Tiểu Nhã.

Vệ Quốc Công cũng nhìn Đại phu nhân muốn nhận được câu trả lời từ phía bà ta.

"Lão gia, cái này... Công việc làm ăn của đệ đệ ở nhà cũng khá, chỉ là sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới gia nghiệp của Vệ phủ..." Đại phu nhân rất muốn để cho biểu đệ của mình đến đây nhưng lại lo lắng đây sẽ là âm mưu nào đó của Nhị phu nhân, đung đưa trái phải không nói nhìn Vệ Quốc Công.

Nhị phu nhân thấy Đại phu nhân như thế này cười đến một mặt vô hại đánh gãy lời Đại phu nhân: "Tỷ tỷ vẫn luôn luôn khiêm nhường như vậy, tỷ tỷ đã có thể quản lý tài sản của Vệ phủ được tốt như vậy chắc chắn biểu đệ của tỷ ấy cũng sẽ không kém!"

Vệ Quốc Công thấy Nhị phu nhân khó được hòa hợp cùng Đại phu nhân như vậy, còn chủ động yêu cầu để huynh đệ của Đại phu nhân đến giúp đỡ đương nhiên là lòng tràn đầy vui vẻ: "Vậy cũng tốt, gần đây đúng là việc làm ăn có chút bận bịu đang cần thêm nhân thủ, hai tên tiểu tử kia cũng nên rèn luyện một chút rồi, gọi hắn đến đây đi!"

Thế là một câu của Vệ Quốc Công như vậy cũng liền quyết định đi ở của một người, vận mệnh mấy người cũng liên lụy theo như thế này.

Như Ý đứng ở bên cạnh tất nhiên là nhìn thấy lúc Vệ Quốc Công đồng ý Nhị phu nhân lại lộ ra một nụ cười buồn vô cớ.

"Như Ý, ngươi thấy chuyện này thế nào?" Đại phu nhân nhìn Như Ý đang đứng một bên, có chút khẩn trương hỏi.

Lần trước từ khi Như Ý tra ra chuyện của Tiểu Nhã Đại phu nhân càng ngày càng tín nhiệm Như Ý, thậm chí nói là hiện tại có chút ỷ lại.

Như Ý nghĩ nghĩ, kỳ thật cô cũng không biết lần này Nhị phu nhân sẽ lại giở trò gì: "Lấy bất biến ứng vạn biến đi!"

Chỉ có thể làm như thế này, bây giờ mặc dù song phương coi như đều biết đối phương đang hoài nghi nhưng hiện tại Như Ý cũng không thể suy đoán ra Nhị phu nhân làm như vậy sẽ có chỗ tốt gì.

Dù sao nếu như muốn xếp người vào như vậy cũng hẳn là nên xếp người bên cạnh Nhị phu nhân vào, nhưng người bà ta đề cử lại là đệ đệ của Đại phu nhân hiển nhiên sẽ không có gì tốt cho mình.

Nếu như thế này người được lợi hẳn là Đại phu nhân mới đúng, nhưng Như Ý đương nhiên sẽ không nghĩ Nhị phu nhân sẽ tốt bụng như vậy lại nguyện ý giúp Đại phu nhân.

Hiện tại Đại phu nhân cũng không tìm được biện pháp tốt hơn, cũng chỉ có thể làm theo Như Ý, gật gật đầu, chỉ là sắc mặt có chút lo nghĩ.

"Ha ha, tỷ tỷ, tỷ tỷ, để xem lần này tỷ sẽ làm như thế nào, lần này ta cũng muốn tỷ cầu ta giống như như năm đó!" Nhị phu nhân cứ nhìn ngọc bội trong tay lầm bẩm một mình như vậy, cười cười, trong mắt tràn đầy hận ý.

Sau đó từ cười lại chậm rãi biến thành khóc lóc không ngừng, như là ruột gan đứt ra từng khúc, để người bên ngoài nghe thấy cũng thống khổ như vậy.

"Triết, đường đi của ta sao lại khổ như vậy, thế nhưng ta không thể dừng lại được!" Nhị phu nhân nén nước mắt, sờ lên ngọc bội nhìn về một nơi xa, đem khí lực của mình tiêu hao hầu như không còn một chút xíu.

Hôm sau, Như Ý đi theo bên người Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cùng nhau đi gặp người biểu đệ trong truyền thuyết kia, Như Ý không thể không nói, nam nhân này nhìn vô cùng tuấn tú lịch sự.

Nhưng nhìn hắn ta Như Ý ẩn ẩn cảm thấy người nam nhân này có chút âm u, u ám? Như Ý chỉ có thể cười thầm trong lòng, xem ra gần đây cô nhìn thấy nhiều chuyện u ám quá rồi.

Tùy ý nhìn về phía Nhị phu nhân, có phải bà ta vừa mới làm cái gì khác lạ hay không, ánh mắt Nhị phu nhân và biểu đệ của Đại phu nhân vừa mới ngắn ngủi chạm nhau, mặc dù chỉ nhìn nhau ngắn ngủi trong một cái chớp mắt nhưng Như Ý vẫn bắt được, chẳng lẽ hai người này quen biết lẫn nhau, đối với ý nghĩ này Như Ý giật nảy mình, đợi nhìn lại một lần nữa lại không có một chút dị thường.

Nhị phu nhân nhìn Đại phu nhân một chút sau đó lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người biểu đệ của Đại phu nhân, cười cười mở miệng: "Tỷ tỷ, muội muội không quấy rầy tỷ đệ hai ngươi ôn chuyện, muội muội xin được cáo lui trước!" Nhị phu nhân dịu dàng cười một tiếng, cúi người lui ra, không có bất kỳ cái gì dị thường.

Đại phu nhân nhìn biểu đệ một chút, cũng không muốn ở đây nói chuyện: "Danh Triết phải không, đi thôi, chúng ta đến đại sảnh ôn chuyện một chút!"

Nam nhân bị gọi tên là Triết ôn tồn lễ độ gật đầu một cái, đi theo Đại phu nhân đi vào, nhưng Như Ý lại nhìn thấy lúc người kia quay người rời đi hắn ta lại cho cô một ánh mắt quỷ dị như vậy.

Như Ý có một linh tính đối với ánh mắt như thế này nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng cũng rất rõ ràng, chỉ cần có liên quan đến Nhị phu nhân và Đại phu nhân có lẽ cũng sẽ là một mối nguy hiểm.

Hai người cùng nhau tâm sự việc nhà, tâm sự việc làm ăn trong nhà như thế nào, con đường làm quan thế nào.

Mỗi lần Đại phu nhân nghe thấy Triết nhắc đến trong nhà trong mắt kiểu gì cũng sẽ toát ra một loại cảm xúc rất đặc biệt, một loại cảm xúc mà Như Ý không nhìn ra được, toàn bộ cuộc trò chuyện Đại phu nhân nói rất ít, đại đa số đều là đang nghe Triết nói, giống như tính tình của bà ta vẫn luôn yên tĩnh như vậy.

"Tỷ, thương nghiệp của Vệ quốc phủ này lớn như thế nào vậy?" Sau khi Danh Triết nói rất nhiều đột nhiên lời nói lại xoay chuyển, nói ra câu này.

Đại phu nhân vừa rồi vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình đột nhiên tỉnh táo lại, có chút nghi hoặc nhìn Danh Triết giống như vấn đề này của hắn ta có vẻ hơi ý đồ.

Danh Triết bị Đại phu nhân đột nhiên dùng ánh mắt này nhìn mình cũng thực sự cảm thấy phía sau lưng có chút ý lạnh, vội vàng khoát tay cười cười, che đi khó xử của mình: "Tỷ tỷ, tiểu đệ hới quá phận, nhưng tiểu đệ chỉ là thuận miệng hỏi một chút, dù sao sau này muốn giúp đỡ tỷ phu thì cũng cần hiểu rõ một chút!" Hắn ta cũng ý thức được vừa rồi mình hỏi vấn đề kia đã phạm vào chuyện tối kỵ trong làm ăn, trong lòng hắn ta thầm mắng mình một câu nóng vội.

Nghe xong giải thích như vậy, Đại phu nhân nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn biểu đệ, dặn dò: "Ở Vệ phủ này không thể so với trong nhà, vạn sự phải vô cùng cẩn thận, chớ tin vào lời nịnh bợ của tiểu nhân, lão gia tín nhiệm đệ nên mới giao việc làm ăn cho đệ, đệ chớ có vì chuyện gì mà để lão gia và ta thất vọng!"

Như Ý đột nhiên cảm thấy lời nói này của Đại phu nhân quá có vận ý, nói ra thậm chí có hiệu quả răn đe trước, chỉ là cũng không biết cái Danh Triết này có phải người bình thường hay không mà thôi.

Danh Triết dường như cảm giác được ánh mắt của Như Ý liền ngẩng đầu một cái cùng Như Ý chạm mắt giữa không trung, Như Ý liền vội vàng cúi đầu.

"Ha ha, tỷ tỷ, a hoàn này của tỷ quả thực là vô cùng đáng yêu, tỷ ban cho tiểu đệ có được không." Danh Triết tự cho là một câu nói bình thường nhưng lại làm cho Như Ý và Đại phu nhân giật mình.

Đại phu nhân nhìn như trấn định mở miệng: "Ta cũng cực kỳ thích nàng, làm việc có chút hợp ý ta, đầu năm nay muốn tìm một a hoàn trung thành lại còn hợp ý mình thật đúng là không dễ dàng, đệ ấy à, vẫn là giống như ở nhà thích đoạt đồ cùng ta, như vậy đi, ta sẽ đưa một a hoàn khác ta thích phái qua hầu hạ đệ." Đại phu nhân có ý muốn giữ lại Như Ý.

Danh Triết nghe Đại phu nhân nói như vậy cũng không thèm để ý, lại quay đầu nhìn sang phía Như Ý: "Ngươi có nguyện ý hầu hạ bản công tử hay không?"

Như Ý giả bộ như rất chấn kinh, phịch một tiếng người đã quỳ trên mặt đất: "Đa tạ công tử nâng đỡ, nô tỳ nghe theo Đại phu nhân làm chủ."

"Ha ha, tỷ tỷ, tỷ đi đâu lại tìm được một bảo bối như vậy, được, nhìn chủ tớ hai người liên tâm như thế, tỷ tỷ vẫn là an bài cho ta một người khác đi, cũng là người tỷ tỷ thích vậy thì nhất định sẽ không kém."

Danh Triết vừa nói như vậy, Đại phu nhân và Như Ý nhìn nhau dường như đều nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đem vị gọi là Triết kia an bài thỏa đáng, Như Ý mới trở lại bên người Đại phu nhân.

Đại phu nhân uống một ngụm trà, trà kia đã có chút hơi lạnh, xem ra Đại phu nhân ngồi đây đã lâu.

Như Ý vội vàng vào nhà đem đổi trà khác cho Đại phu nhân, nào biết Đại phu nhân giống như là biết trước hành động của Như Ý giương mắt khoát khoát tay ý tứ không cần.

"Như Ý à, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy biểu đệ của ta, ngươi thấy thế nào?" Đại phu nhân khuấy động chén trà trên tay, rất là tùy ý hỏi.

Đối với việc Đại phu nhân đột nhiên thâm trầm, Như Ý không dám ngông cuồng phỏng đoán, chỉ có thể kính cẩn mở miệng: "Triết công tử nhìn rất khôn khéo tài giỏi, tin tưởng có thể bài ưu giải nạn giúp lão gia."

"Bịch!" Đại phu nhân đột nhiên đem cái chén trong tay đập lên trên bàn: "Như Ý, ngươi cũng không phải ngày đầu tiên đi theo ta, chẳng lẽ cần dùng lời như vậy nịnh bợ ta hay sao? Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi khôn khéo."

"Xin Đại phu nhân thứ tội!" Như Ý lập tức quỳ xuống, đối với việc hôm nay Đại phu nhân khác thường Như Ý cũng không dám có nhiều lỗ mãng, nói chuyện rất cẩn thận.

"Thôi, đứng lên đi!" Đại phu nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn Như Ý một cái: "Ngươi cũng biết khi ngồi ở vị trí này thật ra ta vô cùng không dễ dàng để nghe được lời nói thật, ta thích ngươi khôn khéo, ta càng ưa thích ngươi khôn khéo làm việc cho ta, ngươi cũng biết không phải ta muốn tranh đoạt cái gì mà là Nhị phu nhân luôn luôn bức bách, cũng trách năm đó ta đã làm ra chuyện như vậy" Đại phu nhân lại giống như chỉ nhắc đến như vậy chứ không hề nói rõ chuyện năm đó là như thế nào, rất nhanh bà ta đã đi sang một chủ đề khác: "Thôi, về sau ngươi nói chuyện có cái gì thì nói cái đó, không cần bởi vì Danh Triết là biểu đệ của ta mà cho rằng ta bênh vực hắn ta, vừa rồi hắn ta nói ra lời kia không giống như hắn ta bình thường luôn vô cùng cẩn thận, cho nên ta cũng không biết lần này hắn ta tiến vào Vệ phủ là tốt hay là xấu, đến lúc đó liền an bài tiểu Thúy đi hầu hạ hắn ta, về sau ngươi có thể từ chỗ tiểu Thúy biết được nhất cử nhất động của hắn ta, sau đó nói cho ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi