CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Vào thời khắc cánh cửa bị mở ra, Như Ý cảm thấy máu của mình bị đông cứng lại, đó là bộ mặt như thế nào, mà thân thể đó lại vặn vẹo như vậy.

“Ô ô” là âm thanh phát ra từ miệng người đó, người đó nghe thấy âm thanh này, nhìn người bị dây xích sắt trói lại, nhíu mày lui về sau mấy bước.

“Tên này nhất định phải chắc chắn cho hắn còn sống, hắn ta vẫn còn tác dụng, cái khác cũng có thể mặc kệ.” Khinh thường nhìn người tàn tạ không chịu nổi kia, người kia lui đến cửa phân phó nhìn Vệ Quốc Công.

“Vâng vâng vâng. Tôi nhất định sẽ dựa theo mệnh lệnh phía trên mà làm, chỉ cần công tử trở về nói tốt vài câu thay tôi là được rồi, chỗ tôi nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện.” Vệ Quốc Công vừa cúi đầu lại cuối người, sợ người lãnh đạm này, sợ mất cơ hội nói lời ngon ngọt.

Như Ý không hề đảo mắt mà nhìn chằm chằm vào người bị xích, cô không hề bị nét mặt thê thảm kia hù dọa, hoặc buồn nôn. Trong lòng cô có sự đau đớn chậm rãi khuếch tán ra, từng chút từng chút xâm nhập vào mỗi tấc da thịt, sau đó từng chút từng chút phóng thích ra ngoài, giống như vết thương đầm đìa máu lại có một đống máu lớn.

Người kia giống như cảm nhận được ánh mắt của Như Ý, đôi mắt nhắm chặt mắt nhìn về hướng Như Ý, trong mắt là toát ra vẻ chờ mong, là hy vọng, còn có cái gì đó khác nữa. Như Ý nhìn không hiểu được, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, trái tim của Như Ý đau đến không hít thở nổi, một cánh tay cô nắm chặt lồng ngực của mình, muốn chậm rãi hít thở.

Trong thời gian đau đớn tan đi, Vệ Quốc Công nhanh nhẹn đóng cửa lại, liếc mắt ra hiệu một cái, mấy tên cao thủ ẩn nấp trong chỗ tối đi tới, kính cẩn quỳ xuống chờ mệnh lệnh của Vệ Quốc Công.

“Lời lúc nãy của công tử nói, các ngươi chắc là cũng nghe rõ.” Vệ Quốc Công nghiêm túc nhìn chằm chằm những người đang quỳ trên mặt đất, muốn để bọn họ rõ ràng nhiệm vụ của mình.

“Vâng!” Mấy người bọn họ đồng thanh trả lời một tiếng.

“Công tử, người có thể hài lòng.” Đuổi theo người đi ở phía trước ngắm nhìn bốn phía trong sân, Vệ Quốc Công cười nịnh nọt với hắn ta.

Người kia không thèm để ý ừ một tiếng, chậm rãi đem ánh mắt bồi hồi đến từng ngọn cây ngọn cỏ, dường như muốn nhìn thấu, giống như muốn nhìn ra cái gì đó.

Ánh mắt Vệ Quốc Công lướt qua, kết quả những cao thủ áo đen kia lại biến mất lần nữa.

Như Ý cố gắng kiềm chế đau đớn của mình, không biết tại sao rời khỏi ánh mắt của người bị xích kia, Như Ý mới cảm giác được sự hoảng sợ từ dưới đáy lòng đã được tiêu tán không ít.

Thứ duy nhất khiến cô mờ mịt là người được gọi là công tử kia lại cực kỳ lạ lẫm với chỗ này, hình như đây là lần đầu tiên mà hắn ta đến đây, mà Vệ Quốc Công lại cố gắng dùng thân thể để đứng ngăn trước hòn núi giả kia, có vẻ như không muốn người kia nhìn ra bất kỳ mánh khóe nào, như vậy thì ông ta không muốn người kia biết bí mật ở nơi đó.

Như Ý phân tích, người này khác với người lần trước mà Vệ Quốc Công mưu đồ làm chuyện bí mật, thậm chí có thể nói không cùng một phe với người này. Điều này cũng có nghĩa là thế lực lần trước mà Vệ Quốc Công muốn lấy lòng là người thần bí kia, mà người này càng giống chủ tử của ông ta hơn.

Cho đến khi hai người kia đều biến mất, Như Ý mới thoát khỏi suy nghĩ kia, mắt nhìn cửa viện, trong lòng suy nghĩ lần sau đi vào như thế nào, mấy tên cao thủ kia đương nhiên không phải là người lợi hại bình thường, bằng không cũng sẽ không được Vệ Quốc Công đưa đến để canh giữ người quan trọng như vậy, cái này cũng cho cô đáp án, lần trước thiếu chút nữa bị trúng tên cũng là do một trong những người cao thủ ở chỗ này.

“Các ngươi không cần đi theo ta, để ta tùy ý đi dạo một chút.” Đại phu nhân nằm nghỉ mấy ngày, cuối cùng cũng đồng ý đi ra khỏi cửa, chỉ là rõ ràng mới có mấy ngày, đại phu nhân lại có cảm giác như cách cả một thế hệ.

Một nha hoàn nhìn tinh thần của đại phu nhân cũng không tính là tốt, cô ta có chút lo lắng, không dám tùy tiện đi ra, sợ có sơ suất gì, như vậy chỉ sợ mình cũng khó giữ được tính mạng.

“Đại phu nhân, sức khỏe của người vừa ổn định, để nô tỳ đi theo người, như vậy cũng tốt hơn.” Nha hoàn dìu đại phu nhân có chút do dự mà hỏi.

Đối với lo lắng của nha hoàn, đương nhiên đại phu nhân cũng biết, chỉ là bà ta muốn lặng lẽ một mình, sau đó suy nghĩ những thứ thuộc về mình, hoặc là quyết định tương lai mình sẽ như thế nào, hoặc là ngẫm lại mình đã đạt được gì từ Vệ phủ vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

“Yên tâm, ta chỉ tùy ý đi một chút thôi, các ngươi không cần lo lắng, ta biết ý tốt của các ngươi, chuyện mà ta đã quyết định, các ngươi biết rồi đó.” Đại phu nhân nói rất nhẹ nhàng, cũng không làm gì nhiều, thế nhưng một ánh mắt của bà ta, một câu “các ngươi biết rồi đó” đã đem nha hoàn đuổi trở ra.

Cả hai đều là nha hoàn ở bên người bà ta nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu tính cách của bà ta, cũng không dám nói thêm cái gì, chậm rãi lui ra.

Đại phu nhân xem xem ngọn cây cọng cỏ đâm chồi trong mùa hạ, trong lòng suy nghĩ sâu xa.

Bất tri bất giác, bà ta thế mà đã đi đến khoảng sân của một tòa nhà mang theo bầu không khí u ám, trong lòng có chút tra tấn: “Kiệt đại ca, Ngữ Yên năm đó lại vì lợi ích riêng của bản thân, vậy mà lại làm hại ca đến tình cảnh như vậy.” Đại phu nhân khom người thật sâu, mang theo thành kính và hối hận, thổ lộ ra một câu nói như vậy.

Thở dài, đại phu nhân tiếp tục nhìn quanh bốn phía, vậy mà bất tri bất giác đi đến một mảnh rừng trúc. Đại phu nhân không thể nói là mình không ghen ghét, ngẫm lại thì rừng trúc này là nơi mình yêu thích nhất, nhưng lão gia lại không biết, ngược lại làm nó trở thành của nhị phu nhân.

“Bản thân lanh lẹ chút.” Một âm thanh mơ hồ của Nhị phu nhân ở cửa hậu viện truyền vào tai đại phu nhân.

Đây coi như là lần đầu tiên bà ta nghe lén, nhìn bóng lưng kia, bà ta cảm thấy có chút quen thuộc. Đi vòng qua mấy cây trúc rậm rạp, đại phu nhân đi đến chỗ rất gần với cánh cửa kia, nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ.

“Hiểu rồi ạ, nô tỳ đi trước một bước.” Người kia tranh thủ cung cung kính kính trả lời.

Nghe xong giọng nói này, cuối cùng đại phu nhân cũng xác định suy đoán của mình, lúc nãy bà cảm thấy rất quen thuộc, thử đoán là một người, chỉ là không ngờ mình đoán chuẩn như vậy.

Đây rõ ràng là giọng nói của dì Ngưu, sao có thể chứ? Đại phu nhân lại càng kinh ngạc, sao lại như vậy? Dì Ngưu thế mà lại xuất hiện ở nơi này, đây không phải có nghĩa là giữa nhị phu nhân và dì Ngưu có bí mật nhỏ gì đó mà mình không biết.

Bởi vì bà chưa từng biết một người giặc quần áo lại có quan hệ gì đó với nhị phu nhân.

“Bà cố gắng mà xử lý chuyện cho tốt, có tình huống gì thì lập tức nói cho phu nhân, chuyện Như Ý ở đây, bà coi như hoàn thành rồi!” Người kia lại căn dặn một câu với dì Ngưu, nhưng lời này lại mang theo ý vị quỷ dị.

Dì Ngưu rất cung kính gật đầu với người kia, sau đó chuẩn bị ra khỏi hậu viện.

Đại phu nhân thấy dì Ngưu muốn đi, tranh thủ thời gian xoay người đi qua phía bên kia rừng trúc. Biết đường mà dì Ngưu trở về, đại phu nhân cố ý chọn con đường kia, sau đó nhìn dì Ngưu từ xa đi tới.

“Nô tỳ Tham kiến đại phu nhân.” Dì Ngưu cố ý giả bộ như mình rất bình tĩnh hành lễ với đại phu nhân, bà ta hoàn toàn không ngờ đến đại phu nhân đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.

Đại phu nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn dì Ngưu một cái, Giống như mình đang ngắm cảnh, không chú ý đến chuyện gì, chỉ khi nghe được giọng nói của dì Ngưu, mình mới có ý thức trở lại.

“Ừm, dì Ngưu à? Sao bà lại ở chỗ này? Có ai sai bà đến đây à?” Đại phu nhân cố ý hỏi lơ đễnh, thật ra lời này nói ra rất dư thừa, nhưng mà bà ta cố ý. Vì người của Vệ phủ đều biết, mặc dù đại phu nhân không được sủng ái của lão gia hơn nhị phu nhân, nhưng chuyện điều động người hay việc gì cũng chỉ có đại phu nhân được định đoạt. Nếu như nhị phu nhân muốn, vậy cũng phải thông qua sự đồng ý của đại phu nhân.

Dì Ngưu nghe đại phu nhân hỏi như vậy, trái tim trong lồng ngực cũng xoắn xuýt thành cái bánh quai chèo, bà ta cho là đại phu nhân biết cái gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn thì lại không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.

“Nô tỳ chỉ là một người thích hợp để làm việc thủ công, không làm nổi những chuyện như chăm sóc tốt cho chủ tử, nô tỳ chỉ đến đây để nhận tội.”

Đối với câu trả lời này của dì Ngưu, đại phu nhân lại có chút bực bội với bản lĩnh nói láo của bà ta, không ngờ rằng nhìn có vẻ là một người trung thực bình thường, vậy mà trở nên giảo hoạt như thế.

“A? Nhận tội? Vậy theo bà nói là, nếu làm chút việc vặt mà còn cần phải nhận tội, vậy bà còn có thể làm gì nữa?” Đại phu nhân lộ ra vẻ mặt tàn khốc, lời nói ra lại trở nên cứng rắn hơn.

“A.” Dì Ngưu là người nhút nhát, đột nhiên bị đại phu nhân trở mặt dọa cho giật mình, bà ta quỳ trên mặt đất: “Xin đại phu nhân tha mạng, nô tỳ xin thề sẽ không có lần sau, mong đại phu nhân cho nô tỳ một cơ hội.”

Dì Ngư tha thiết khẩn cầu đại phu nhân, ngược lại hấp dẫn sự chú ý của nha hoàn, như vậy tỏ ra đại phu nhân không hiểu lòng người, ánh mắt đại phu nhân chậm rãi liếc nhìn nhìn dì Ngưu đang quỳ trên mặt đất: “Lần này ta bỏ qua cho bà, lần sau đừng có trách ta không nể mặt mũi, dì Ngưu bà cũng coi như làm ở Vệ Phủ không ít năm, bà nói nếu như bà cũng biết quy củ ở nơi này, vậy thì ta phải làm thế nào a!” Đại phu nhân dùng giọng điệu thương xót, không để ý đến dì Ngưu, nhưng bà ngược lại cũng không hề bỏ qua sự tinh ranh lướt qua nơi khóe mắt của dì Ngưu, và không khí tuôn ra từ miệng và ta, trong lòng lạnh lùng, bà đây là thả dây dài câu cá lớn.

Nhưng mà bà ta biết nếu như mình nói cho Như Ý nghe dễ dàng như vậy, Như Ý là một người trọng tình nghĩa chưa hẳn sẽ tin, huống gì bà còn phải cần Như Ý đi tra đồ ở phía sau, bà ta chỉ cần nhắc nhở với Như Ý là được rồi.

Về đến phòng của mình, đại phu nhân vừa khoát tay, một người bận đồ đen xuất hiện ở trước mặt bà ta. Người kia chính là người mà trong nhà sắp xếp xếp cho bà ta lúc bà ta xuất giá, người đó vẫn luôn ở bên cạnh bà, chỉ là bà ta vẫn không giao nhiệm vụ gì cho hắn ta, bây giờ bà ta không có cách nào khác, muốn càng hung ác hơn, càng lợi hại hơn.

“Lần trước đã để ngươi đi chú ý động tĩnh của nhị phu nhân, dì Ngưu kia xuất hiện trong phủ của nhị Phu nhân tổng cộng bao nhiêu lần?” Đại phu nhân bưng ly trà lên, tùy ý nhấp hai ngụm liền không có hứng thú nữa, bà vẫn nhớ đến mùi vị trà của ngũ phu nhân.

“Bẩm chủ tử, bảy ngày xuất hiện một lần, những chuyện khác thì nhị phu nhân đều rất bình thường!” Giọng nói của người áo đen lại dứt khoát kiên nghị, nói chuyện cũng không có nửa câu dài dòng, tay nắm lại thành nắm đấm, trông có vẻ là người trong giang hồ, trả lời vấn đề với đại phu nhân lại không hề mập mờ.

Đại phu nhân quên gốc cây rách nát trong sân, có thứ gì đó không thể giải thích được dấy lên trong lòng, liếc nhìn người mặc đồ đen, ra lệnh: “Kể từ ngày mai, ngươi bắt đầu theo dõi dì Ngưu, ta muốn biết ngoại trừ bà ta là người giặc quần áo, vậy còn làm cái gì nữa.”

“Vâng!” Chỉ trong nháy mắt, người áo đen đã biến mất không thấy đâu nữa, căn phòng này lại khôi phục vẻ yên tỉnh. Đại phu nhân nhớ đến ngày đó nói chuyện với Như Ý, những lời kia mắc kẹt trong cổ họng mình cuối cùng cũng không nói được, mà Như Ý trấn an lão gia sẽ đến thăm mình, cũng chỉ là nói dóc mà thôi. Đại phu nhân lẳng lặng cầm phật châu ra, bởi vì chỉ có như vậy bà mới có thể tĩnh tâm được, cảm thấy như vậy mới có thể nhìn thấy chính mình, bà ta đã sớm đánh mất bản thân rồi.

Trở lại chỗ cũ, Như Ý nhìn căn phòng trống rỗng, lạnh buốt trong không khí cũng chậm rãi bị Như Ý hút vào trong bụng, chậm rãi khuyếch tán, hòa tan thành khí tức băng lãnh, sau đó lan tỏa khắp toàn thân.

Như Ý biết rõ hiện tại bản thân muốn một mình hưởng thụ loại cô độc kia, giống như trước kia tỉnh lại phát hiện mình ở trong nhà của dì Ngưu, vẻ mặt cứ mê man, sau đó ngây ngốc ba năm trời, cứ như vậy mà sống qua ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi