CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý không mở miệng, đối với ánh mắt dò xét của Thác Bạc Liệt đã quen thuộc đến mức nhìn cũng như không nhìn.

“A, đau, ô ô...” Bình Tài Nhân vừa bắt đầu bị phỏng, vẫn luôn không ngừng kêu đau, ngã vào trong ngực Thác Bạc Liệt tỏ ra càng lê hoa đái vũ, cực kỳ đáng thương.

Mới đầu Thác Bạc Liệt còn không ngừng đưa mắt lên trên người Như Ý, có điều Như Ý giống như không nhìn thấy con người Thác Bạc Liệt này vậy, đối với hắn nhìn cũng không nhìn thẳng.

Thác Bạc Liệt cuối cùng cũng giận dỗi không ngừng an ủi Bình Tài Nhân: “Ngoan, lát nữa sẽ không đau, đợi tí rồi có thể đánh đàn ngâm thơ cho trẫm!”

“Thật ạ!” Bình Tài Nhân vừa nghe Thác Bạc Liệt nói lời nhỏ nhẹ ôn hòa như vậy, trong lòng còn ngọt hợn so với ăn mật, tựa sát vào trong ngực Thác Bạc Liệt, gương mặt mang theo dòng lệ, nhưng cuối cùng lúc băng bó xong, lộ ra nụ cười, ánh mắt còn vô tình hay cố ý liếc về phía Như Ý.

Đối với khiêu khích như vậy, Như Ý không để tâm.

Thác Bạc Liệt nhìn Bình Tài Nhân an tĩnh lại, gương mặt âm u nhìn những người ở đây, hỏi: “Bây giờ có thể nói cho trẫm chuyện gì rồi chứ!”

Như Ý không mở miệng, cô biết cô cũng không có cơ hội mở miệng.

Quả nhiên, Thái hậu đạo diễn tuồng vui này, dĩ nhiên tiếp lời thoại cho nàng ta: “Tình hình là như vầy...” Tiếp theo Thái hậu thật giống như nói một câu chuyện ngắn, đơn giản chính là Thái hậu để cho hai người bưng trà, Như Ý thấy Bình Tài Nhân đưa tay, đoán chừng bởi vì mấy ngày trước Hoàng thượng đối với Bình Tài Nhân cưng chiều nên ghi hận trong lòng, cho nên mới cố ý đem trà đổ ngược lên tay Bình Tài Nhân.

Như Ý cười hoan hô, muốn vỗ tay, giải thích vụng về như vậy, để Thái hậu nói ra thua thiệt rồi, cô làm sao có thể phạm phải sai lầm thấp kém như vậy, với đầu óc của cô, cách có thể dùng có hàng ngàn hàng vạn, huống chi cô còn có công phu đấy.

Nhìn mặt Như Ý bình tĩnh, giống như lời Thái hậu nói không phải cô vậy, Thác Bạc Liệt đối với vẻ mặt như vậy của Như Ý lại càng giận không có chỗ phát tiết: “Như Ý, nói trẫm biết, Thái hậu nói có phải là thật hay không!” Thật ra thì Thác Bạc Liệt dĩ nhiên biết đây không phải là thật, nhưng hắn ta vẫn muốn nghe chính miệng Như Ý nói không phải, bởi vì hắn cảm thấy đó là thỏa hiệp của Như Ý đối với hắn.

Có lúc nói rằng kẻ đang yêu là kẻ ngốc, cũng chính là nói giống như hai người trước mặt, Như Ý đối với cách hỏi như vậy hỏi của Thác Bạc Liệt thì cho rằng hắn đối với mình không có tín nhiệm, nhất thời cô cảm giác trong lòng có thứ gì đang sụp đổ, loại này cảm giác rất kỳ lạ, giống như cô còn chưa biết mình làm sao tạo dựng bức tường kia lên, nhưng trong nháy mắt như vậy, lại biết nó tồn tại lúc nào, nó đã có kẽ hở. Giờ khắc này, Như Ý đột nhiên có chút hiểu sự lo lắng của ca ca khi mình ở lại trong cung.

“Ngài không tín nhiệm ta!” Như Ý kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hoa mai nở rộ tung bay trong tuyết ở bên ngoài.

Cơ thể Thác Bạc Liệt chấn động, Bình Tài Nhân kéo kéo quần áo Thác Bạc Liệt, đáng thương lắp bắp nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không trách Như Ý cô nương!”

Lời này, cho dù ai cũng sẽ nghe ra ý của nó, Thác Bạc Liệt dĩ nhiên sẽ không nghĩ tới đàn bà chiến tranh cũng đáng sợ như vậy, vì có được cái gì đó, khổ nhục kế như vậy cũng sẽ dùng tới, các nàng đều không tiếc.

Thác Bạc Liệt nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt giống với Hoàng hậu, lòng mềm nhũn, quay lại nghĩ tới sự bất cung bất kính của Như Ý, đặt vị trí Hoàng thượng này của hắn ở nơi nào, nhớ tới lời Thái hậu ngày hôm qua, lòng quyết tâm.

“Trẫm hỏi nàng có phải hay không!” Giọng Thác Bạc Liệt cứng rắn.

Trái tim Như Ý lạnh lẽo, cô cảm giác mình bây giờ giống như đang mặc quần áo mỏng manh đón nhận mùa đông cuồng phong tàn phá vậy, cơn lạnh như băng xuyên thấu mỗi tấc da thịt cô, tấn công tất cả lỗ chân lông cô, từng tia tiến vào, mãi đến khi từ từ đóng băng máu của cô.

“Vậy thì là thế đi!” Như Ý chán nản nói, mang một nụ cười khổ, lần này cô mới phát hiện, cũng không biết mình bắt đầu từ lúc nào, đã yêu con người máu lạnh trước mặt này.

Thác Bạc Liệt còn muốn nói gì đó, đối với sự lạnh lùng của Như Ý lửa giận trong lòng hắn đan xen với yêu thương, nếu như Như Ý cho hắn một cơ sở, sợ rằng hắn cũng sẽ không để Như Ý rơi vào cảnh ngộ như vậy, nhưng suy cho cùng không có nếu như.

Thái hậu vừa nghe Như Ý thừa nhận, mặt lập tức thay đổi: “Người đâu, kéo ra ngoài đánh hai mươi roi, ở trước mặt Hoàng thượng lại còn dùng giọng điệu bất kính, một mực dùng ta ta ta!” Thái hậu chẳng qua là dặm thêm chút chuyện lên người Như Ý.

Thác Bạc Liệt còn muốn nói gì đó, vậy mà Bình Tài Nhân đúng lúc phối hợp với Thái hậu: “Hoàng thượng, đau, sao lại đau nữa rồi!” Thác Bạc Liệt nhìn ánh mắt quật cường kia của Như Ý, quay đầu lại ý thức bị Bình Tài Nhân kéo đi.

Thác Bạc Liệt nói những lời nhẹ nhàng, thổi vào cái tay bị bó lại của Bình Tài Nhân, nhưng không nhìn thấy nụ cười đắc ý của Bình Tài Nhân nhìn về phía Như Ý.

nàng ta nhớ tới buổi sáng mình tới chỗ Thái hậu trước, Thái hậu nói mưu kế cho nàng ta, lúc ấy Thái hậu nói với nàng ta: “Ngươi chẳng lẽ không muốn biết địa vị của mình ở trong lòng Hoàng thượng sao? Hơn nữa lại trừng trị thế lực của Như Ý, tất cả làm theo trò chơi này cùng mẫu hậu có gì không thể!”

Thế là, nàng ta mới dựa theo lời Thái hậu, cùng Thái hậu diễn một vở kịch như vậy.

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, Như Ý cắn răng, một tiếng hừ cũng không phát ra, gậy gỗ tàn nhẫn lạnh như băng kia đánh lên mông Như Ý, mang theo nhớ nhung của tuyết, đi vào lòng Như Ý, một trận rơi xuống, vốn là mùa đông này, tổn thương do gió rét của Như Ý khiến xương cốt cơ thể cô không được tốt lắm, hôm nay hai mươi gậy đánh xuống, hai mươi gậy kiên cố, cho dù Như Ý mạnh mẽ chống đỡ không kêu thành tiếng, nhưng hoa mai màu đỏ trước mắt càng mơ hồ, những cành cây dính đầy bông tuyết thổi tới càng nhiều, cái mông cô giống như đã bị đánh rỉ ra máu, giờ phút này chút máu kia, rất nhanh đã bị bông tuyết che giấu.

Ý thức rốt cuộc cũng biến mất.

Thác Bạc Liệt cũng ở đó được một thời gian, khi hắn ngẩng đầu lần nữa, nhìn ra bên ngoài tuyết càng lớn, lòng căng chặt, nhìn tay Như Ý mới vừa chống đỡ, từ lúc nào đã rũ xuống, một bước dài vọt tới.

Có một loại ý thức, gọi là quan tâm, có một loại hối hận, gọi là chần chừ, có một loại bi thương gọi là không lời nào có thể diễn tả được.

Trong đầu Như Ý, giống như là bộ phim điện ảnh được lật lại, từ khi cô xuyên không, cộng thêm trí nhớ trước kia của Như Ý, từng chút từng chút nhét vào, toàn bộ tiến vào đầu óc Như Ý, Như Ý biết trí nhớ cô trong kích thích như vậy đã chọc thủng đến cửa ải cuối cùng, toàn bộ trả về như cũ.

Nhưng bất luận là Như Ý chân chính trước kia, hay là cô xuyên không qua, hoặc là tư tưởng hai người dung hợp với nhau, đều là một Như Ý đã yêu Thác Bạc Liệt, khác nhau duy nhất là, bây giờ Như Ý đã trải qua quá nhiều, nhìn quá nhiều, vì vậy trở nên càng lý tính hơn.

Mặc dù ý thức Như Ý đã từ từ khôi phục, nhưng cô vẫn muốn lẳng lặng nằm như thế, bất kể tất cả ở bên ngoài.

Mỗi ngày Thác Bạc Liệt sẽ đến thăm Như Ý, sau đó thở dài, bận bịu chuyện của hắn.

Mặc dù Như Ý không tỉnh lại, nhưng cô nghe thấy nghị luận của cung nữ, người khác không biết hai ngày này Thác Bạc Liệt bận rộn, nhưng Như Ý biết, năm mới, có một trận đại chiến phải đánh.

Chỉ là ở trong mắt người khác, Như Ý thành một người bị vứt bỏ, không có Hoàng thượng che chở, có thể nếu như không phải cô còn nằm ở đây, sớm đã có người đến cửa khiêu khích rồi.

Ngày mai, cô sẽ không ngủ nữa, thừa dịp lúc này ngủ một lát, mặc kệ cái gọi là trí nhớ, mặc kệ quá nhiều áp lực, cũng mặc kệ mâu thuẫn với Thác Bạc Liệt.

Năm mới, là những ngày vui vẻ nhất trên dưới cả nước, nhà có tiền thì treo đầy đèn lồng đỏ, nhà không có tiền cũng có thể ăn một bữa cơm ngon lành để an ủi một năm khổ cực này.

Mà Hoàng cung giờ khắc này, các đại thần tụ tập ở trong đại điện, vừa nói vừa cười, các phi tần bình thường không thể lên triều, giờ phút này cũng có thể quang minh chính đại ngồi trên đại điện này, tranh nhau khoe sắc.

“Năm mới, hoàn cảnh mới, chúc các vị đại thần năm mới vui vẻ!” Dù là Thác Bạc Liệt lãnh khốc tàn nhẫn đi nữa, giờ phút này cũng lộ ra nụ cười trên mặt, giơ ly rượu lên với các vị đại thần.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Rượu uống một hơi cạn sạch, mọi người cúi xuống lạy Hoàng thượng.

Thác Bạc Liệt cười ha ha một tiếng: “Các khanh bình thân!”

Tiếp theo chính là tiết mục ca múa.

Thái hậu đã sớm để các vị phi tần chuẩn bị xong tiết mục, chính là chờ ngày lễ năm mới này.

Đối với thời khắc như vậy, thật ra các phi tần không cần Thái hậu giao phó, các nàng cũng đều trang điểm cho mình xinh đẹp lộng lẫy, chính là đợi Hoàng thượng nhìn thấy, sau đó có thể thèm thuồng mình, phải biết bây giờ Hoàng hậu không có ở đây, vậy thì cái gọi là đêm mùng một và mười lăm nói với Hoàng hậu cũng không còn, hơn nữa Hoàng thượng chọn trúng người, có lẽ rất có thể được chọn làm người kế nhiệm Hoàng hậu.

“Hay! Hay lắm!”

Một phi tử biểu diễn xong, các đại thần phía dưới vỗ tay khen hay không ngớt, bất luận tiếng kêu này là thật hay giả, chỉ cần người biểu diễn ở trên thích, bọn họ cũng không ngừng thổi phồng.

Phi tử kia mặc một bộ quần áo, hoa mẫu đơn thêu ở trước ngực, tỏ ra cao quý, ngực ẩn hiện như có như không khiến đàn ông phía dưới đều đỏ mắt, có điều vì ngại Hoàng thượng ở đây, trong lòng những người đó mặc dù nghĩ tới, đoán chừng buổi tối sẽ trở thành đối tượng phóng đãng, nhưng vạn vạn không thể nói ra được.

Sau khi nhảy xong, người nọ còn liếc nhìn Hoàng thượng, mặc dù trên mặt Thác Bạc Liệt lộ ra nét cười, nhưng rõ ràng người của hắn đều biết, hắn nhìn phi tử kia ăn mặc như vậy, trong mắt bốc lên lửa giận.

Các phi tần một người tiếp một người lên biểu diễn các tiết mục, có điều những tiết mục này chẳng qua có chút bình thường không có gì lạ, không mới mẻ, rất tẻ nhạt vô vị.

Lúc người phía dưới nhìn hơi phiền não, một khúc nhạc rất êm tai truyền tới, khiến tất cả mọi người đều kích thích.

Chỉ thấy Bình Tài Nhân toàn thân áo đỏ, ngồi ở giữa đài, trước mặt bày một cây đàn tranh, nhẹ giọng ngâm xướng:

Mai hoa lạc, tình yêu khó khăn…

Ánh mắt kia tràn đầy yêu thương và si mê đối với Hoàng thượng.

Thác Bạc Liệt trong nháy mắt đó, dưới tác dụng của rượu, thật cảm thấy người trên đài kia chính là Hoàng hậu, là Hoàng hậu và hắn cùng nhau đồng sinh cộng tử.

Từ từ, Hoàng thượng đứng lên, vỗ tay.

Mọi người đối với điệu khúc như vậy thìsi mê, bây giờ Hoàng thượng vỗ tay, càng khiến mọi người càng ra sức vỗ tay.

“Hay! Thưởng!” Thác Bạc Liệt xem lâu như vậy, đây là người duy nhất hắn hài lòng nói thưởng.

Bình Tài Nhân hành lễ: “Tạ Hoàng thượng!” Nhưng ánh mắt mang theo đắc ý, không quan tâm những ánh mắt hâm mộ kia, còn có một số ánh mắt ghen tị, nếu không phải cô biết ánh mắt, phong cách Hoàng hậu thích, sao nàng ta có thể nắm được trái tim Hoàng thượng. Nghĩ tới đây Bình Tài Nhân lộ ra một nụ cười.

“Như Ý cô nương tại sao không tới thế, bị thương thì vắng mặt!” Giọng nói Thái hậu không lớn không nhỏ, bà ta mới không quan tâm Bình Tài Nhân này rốt cuộc được cưng chiều như thế nào, ba ta chính là muốn vui vẻ chèn ép Như Ý, sau đó ép Như Ý đi, hoặc là để cho cô vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới này.

Thác Bạc Liệt vừa nghe tiếng Thái hậu, nhíu mày một cái, có chút bất mãn với tiếng giọng điệu như vậy của Thái hậu.

“Ta đến trễ rồi, xin Hoàng thượng Thái hậu, còn có các vị muội muội và các đại thần thứ tội!” Như Ý yêu kiều bước tới, mặc một bộ đồ trắng, trên mặt mang khăn che mặt, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng, khiến tất cả mọi người lòng vốn có chút phiền não, giờ phút này như ngấm suối nguồn nhẹ nhàng khoan khoái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi