CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Trẫm biết, chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ, chuyện mà trẫm giao cho ngươi, ngươi tiếp tục điều tra, bất kể là nhằm vào ai, trẫm có thể khẳng định chuyện này không liên quan đến trẫm!” Để xóa đi những yếu tố không cần thiết, Thác Bạt Liệt rất nghiêm túc trịnh trọng nói, nhìn về một nơi mơ hồ, trong mắt sương mù dày đặc hiện lên, tựa như hắn đang nghĩ tới chuyện gì đó vậy.

Lúc Trác Lỗi thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa,cáo lui.

Lúc này Như Ý đang ngồi trong tẩm cung, nhìn người phụ nữ trước mắt, hẳn không nên gọi là người phụ nữ, mà nên gọi mẫu thân, nhưng dường như cái từ này bị mắc kẹt trong cổ họng. Ở hiện đại cô là cô nhi, thế nên mới được đi huấn luyện ở căn cứ đặc công, mà với chính mình trong đời này, có vẻ như sẽ cảm nhận được tình mẫu thân, gọi một tiếng mẫu thân, đó là cũng chuyện cực kì làm khó cho cô. Dù sao thì cô không có dự định đó, cũng sẽ không bày tỏ tình cảm của mình, nhìn đối phương, tỏ ra hơi lúng túng.

“Bá mẫu, người khỏe không?” Như Ý nhìn người phụ nữ ở đối diện, dịu dàng hỏi, tuy rằng không có tình cảm gì, nhưng có thứ gọi là máu mủ tình thâm, cái này làm cho Như Ý nói ra rất dịu dàng.

Người phụ nữ kia nhìn Như Ý, đối với cách gọi của Như Ý, tuy người bị chấn động, nhưng dù gì cũng đã kinh qua bao gian khổ, nhanh chóng che đi sự đau đớn trong tim, nở nụ cười dịu dàng, tuy thoạt trông hơi tiều tụy nhưng có vẻ không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà. Như Ý nhìn ra được Thác Bạt Liệt cũng không làm khó dễ người trước mặt như mình tưởng tượng.

“Cảm ơn Hoàng hậu nhớ mong, thần thiếp rất khỏe!” Tuy rằng ngoài mặt thì Trác lão tướng quân đã qua đời, Như Ý không biết tại sao Hoàng thượng lại chăm sóc người, chứ không giết hại, nhưng khi công bố ra ngoài lại là Trác lão tướng quân chết trận sa trường, thế nên lúc này người phụ nữ này xưng hô không có vấn đề gì.

Như Ý gật đầu, nhất thời thật sự không biết nên nói gì.

“Hoàng hậu có khỏe không?” Người phụ nữ kia đột nhiên hỏi, nhưng lúc hỏi ra lại có sự kỳ lạ đột ngột.

Như Ý tự nhiên biết được loại tâm trạng này, nhưng trong mắt người bên cạnh, chắc sẽ tưởng rằng Hoàng hậu quá lâu không ra ngoài nên bị bệnh.

Người phụ nữ cũng nhận ra lời nói của mình hơi lạ, lúng túng nở nụ cười, nhất thời tỏ ra chân tay luống cuống.

Như Ý suy nghĩ, còn nhớ đến lời mà lần đó người phụ nữ này nói cho dì Mộng, cười: “Bổn cung rất khỏe, bây giờ bá phụ cũng rất ổn định, không có nhiều người quấy rầy ông, thế nên bá mẫu không cần lo lắng, trở về điều dưỡng cơ thể thật tốt, đến lúc đó Trác Lỗi sẽ đi gặp cùng bà!” Như Ý không muốn để cho những nô tài mới này biết quá nhiều, thế nên lời nói cũng giấu giếm, nhưng nhìn sắc mặt của đối phương Như Ý biết bà đã hiểu ý mình.

“Tử Yên, lấy cho bá mẫu một ít đồ dưỡng thân, thật ra thì bổn cung muốn gọi bà một tiếng mẫu thân, dù sao bây giờ bổn cung cũng gọi Trác Lỗi là anh, như vậy thì mẫu thân của ca ca cũng chính là mẫu thân của bổn cung, chỉ sợ bá mẫu đây cảm thấy quá đột ngột!” Gương mặt Như Ý rất chân thành, đôi mắt nhìn đối phương hiện lên sương mù dày đặc. Cô không biết đây có phải là hơi thở của linh hồn mơ hồ tồn tại hay không, đó là khát vọng với tình thương của mẫu thân.

Ai ngờ, người phụ nữ tỏ vẻ hơi kích động, nơi khóe mắt có nước mắt chảy ra, nhìn Như Ý nói: “Chỉ cần Hoàng hậu không ngại, thần thiếp được vậy là nhờ phúc phận tu luyện mấy đời!” Vừa nói, người phụ nữa vừa dùng ống tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt.

Như Ý dửng dưng cười, sâu trong lòng như có gì đó để tựa vào vậy, khẽ gọi một tiếng “mẫu thân!” thế mà lại làm cho người phụ nữ rơi nước mắt nhiều hơn.

Tiễn mẫu thân, tuy Như Ý tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng hỗn loạn, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.

Ôi… Như Ý nhìn vạn vật bên ngoài đã có dấu hiệu nảy mầm, nhưng vì sao trong lòng mình vẫn còn nặng trĩu thế nhỉ.

“Chuyện gì mà có thể làm cho Hoàng hậu nương nương ưu phiền như thế?” Đối với tiếng thở dài như có như không của Như Ý, Thác Bạt Liệt không hiểu nổi. Thời tiết càng lúc càng ấm áp, người mà nàng yêu cầu cũng đã thả ra rồi, sao nàng còn tỏ vẻ âu sầu như thế.

Như Ý quay đầu, nhìn về phía người mới tới, sắc mặt không mừng rỡ, nhưng cũng không phiền não, có vẻ như đối với sự xuất hiện của Thác Bạt Liệt, tỏ ra không để ý chút nào, hoặc là cô đã học được cách quen, quen với việc Thác Bạt Liệt cứ luôn ra vào một cách bất ngờ như thế.

“Sao thế? Trẫm lại đắc tội nàng ở đâu, mà làm cho nàng không muốn gặp trẫm như thế?” Thác Bạt Liệt không chịu nổi sự lạnh nhạt như thế, cực kì tủi thân nói.

Như Ý nhướng mày, nhìn Thác Bạt Liệt: “Hoàng thượng, thần thiếp không rõ chuyện này!” Lúc nói chuyện ánh mắt của Như Ý vẫn không rời khỏi ánh mắt của Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt nhìn, trong lòng phát hoảng, tuy hắn là Hoàng thượng, nhưng sao lại cảm thấy mình như tên trộm vậy, nghĩ tới đây hắn cố ý ra vẻ rất bình tĩnh.

“Sáng sớm hôm nay…” Như Ý không nói gì, cứ vậy mà nhìn Thác Bạt Liệt, giống như cố ý ra vẻ như thế, chính là muốn đánh chiến thuật tư tưởng với Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt sửng sốt, sau đó thì cau mày: “Rốt cuộc thì nàng muốn nói gì?” Đúng thế, hắn rất tò mò Như Ý muốn nói gì. Nói đến buổi sáng, hắn tất nhiên nghĩ tới chuyện sáng nay Trác Lỗi bị mình cho đứng bên ngoài hứng gió lạnh, nếu như lời nói của Như Ý đang hỏi tới Trác Lỗi, hắn cũng không biết mình có thể lại giận nữa hay không, dù sao thì hắn cũng đã coi Như Ý chính là của riêng của mình rồi.

Như Ý đứng dậy, đi về phía Thác Bạt Liệt, người tới gần, mang theo chút xíu mê hoặc sờ cằm của Thác Bạt Liệt, rất có mùi vị của sự tán tỉnh, làm cho Thác Bạt Liệt có phản ứng sinh lý, nhất thời không biết mục đích của Như Ý, Thác Bạt Liệt cố hết sức kìm nén ham muốn của mình: “Rốt cuộc thì nàng muốn nói gì?” Trong miệng Thác Bạt Liệt nói ra mấy chữ đó, thật sự không biết nên nói sao.

Như Ý cười, kéo dãn khoảng cách: “Ta chỉ muốn cảm ơn ngài thôi, cho ta có một người mẫu thân dịu dàng!”

Nhìn gương mặt vô hại của Như Ý, Thác Bạt Liệt lần đầu tiên có chút nửa cười nửa mếu, sáng nay Trác lão phu nhân tới? Hắn thế mà quên mất chuyện này.

Thật ra thì Như Ý vì muốn trả thù Thác Bạt Liệt, mới cố ý làm ra dáng vẻ mê hoặc như thế, cô thích xem cảnh hắn sắp phát điên.

“Đúng rồi, ngài nói tại sao Trác lão tướng quân lại bị ngài bắt?” Vào lúc trái tim của Thác Bạt Liệt vẫn chưa bình thường lại, Như Ý lại nói thêm một câu, bộ dạng ngây ngô nhìn Thác Bạt Liệt.

Phút giây đó, Thác Bạt Liệt quên mất làm sao trả lời câu hỏi này, đầu óc hoàn toàn bị chập mạch, hắn sửng sốt một chút, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Trẫm tất nhiên có lý do của trẫm!” Thác Bạt Liệt không hề để ý nói.

Nhưng không ngờ rằng lời này, trong mắt Như Ý, chỉ là qua loa lấy lệ, hơn nữa những cái khổ mà Trác lão tướng quân phải chịu, một câu nói của Thác Bạt Liệt, lại là một chuyện với sự hứa hẹn xa vời, đây là tàn nhẫn thế nào chứ.

“Hoàng thượng, ngài không cảm thấy câu trả lời của ngài quá rõ ràng là đang qua loa lấy lệ sao?” Như Ý cười nhạt, đứng xa xa nhìn Thác Bạt Liệt, mang theo sự khinh bỉ sâu sắc, cô cũng biết lúc này nên tỉnh táo, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói vậy.

Thác Bạt Liệt lập tức nổi giận, tại sao Như Ý cứ che chở người Trác phủ như thế? Trác Lỗi không phải là anh cả mà cô nhận sao, so với mình, rốt cuộc thì ai quan trọng hơn.

“Như Ý, trẫm phải nhắc nhở nàng một chút, trẫm mới là phu quân của nàng, còn nàng, nàng đừng lần nào cũng nắm lấy không buông chuyện của Trác phủ như thế, nàng nên tin trẫm mới phải, chứ không phải là Trác phủ. Trẫm vì nàng mà trả giá nhiều như thế sao nàng không thấy được, cứ đối đầu với trẫm? Nàng nói xem giữa Trác phủ và trẫm, rốt cuộc bên nào quan trọng hơn!” Thác Bạt Liệt kìm nén rất vất vả, cuối cùng hắn cũng bùng nổ, bùng nổ cảm xúc của mình. Trước đó luôn nhắc nhở mình rằng, Như Ý vì được Trác Lỗi cứu, nên mới đối tốt với hắn như thế, nhưng chuyện hôm nay sao lại có cảm giác vượt qua giới hạn, còn liên quan đến cả mặt mũi của phụ mẫu đối phương. Bây giờ hắn có quá nhiều chuyện rồi, từ lúc Như Ý về cung cứ như biến thành một người khác, chẳng những không quan tâm mình, mà còn nói với mình như thế, hắn cảm thấy rất phiền não.

Như Ý thấy tâm trạng của Thác Bạt Liệt rất không ổn định, trong lòng không những không thương xót, mà còn bùng nổ cơn tức trong lòng cô. Thật ra thì cô biết rất nhiều chuyện, chỉ là cô không nói ra ngay tại đây thôi, Thác Bạt Liệt làm bao nhiêu chuyện tốt, bao nhiêu chuyện xấu, Như Ý đều biết rõ hơn bất kì ai khác.

“Thác Bạt Liệt, ngài như vậy là muốn nói ngài rất tủi thân sao? Là cần tín nhiệm sao? Được thôi, chúng ta tới đếm kĩ sự tín nhiệm với nhau đi.” Khóe miệng Như Ý cong lên, nở rộ một nụ cười nồng nặc ý châm biếm.

“Nói chuyện trước kia trước, rồi nói gần đây sau. Chuyện Vệ quốc công rốt cuộc là sao, thật ra thì ngài rõ hơn bất kì ai, nhiều chuyện hồi đó, nếu ngài không quấy rối ở phía sau, thì tại sao nhiều người vô tội trong Vệ phủ, có thể chết trong cuộc đọ sức của các người được. Một cô nương có tính cách đáng yêu như Tiểu Nhã, nếu không do ngài cố ý dẫn dắt, làm cho nàng ấy nghe được chuyện của mẫu thân mình, làm sao có thể bị người mẫu thân vẫn luôn không thương mình tự mình bóp chết? Mấy ngài đều là người đứng xem, nhưng không hề đi ngăn cản. Nhâm Kỳ chết, đã bắt đầu làm cho lòng người Vệ phủ bàng hoàng, tiếp theo thì lợi dụng dì Mộng, đóa hoa có độc đó, xen lẫn trong sân hoa cúc của Đại phu nhân, cũng chính do các người làm ra. Tiếp nữa là Nhị phu nhân, luôn làm cho họ tự giết lẫn nhau, quan trọng hơn là Nhị phu nhân cũng biết một ít chuyện, nên ngài lợi dụng lần này, một lưới bắt gọn, nhưng trong mắt người ngoài, tôi lại thành đầu sỏ. Haha, Thác Bạt Liệt ngài nói là vì mục đích của ngài, vậy nếu như lúc đầu biết là tôi, ngài còn sẽ từ bỏ ý đồ đó chứ?” Như Ý thê lương cười nhạt, tất cả cô biết rất nhiều, thế nên trên lưng cô mang theo quá nhiều, cô luôn âm thầm tự cổ vũ trong lòng, không ngừng nói với mình, Thác Bạt Liệt biết đó không phải là mình, nếu như biết là mình, nhất định sẽ không làm như vậy.

Nhưng mà, bây giờ Như Ý vẫn không dám xác định, nếu như lại chọn giữa giang sơn và người đẹp, hắn có phải không cần giang sơn mà chỉ cần mình hay không.

Thác Bạt Liệt cứ vậy mà nhìn Như Ý chằm chằm, tựa như chỉ có vậy hắn mới có thể nhìn hiểu Như Ý, đều nói Như Ý thông minh, tuy hắn cũng cho là vậy, nhưng có vẻ còn vượt xa so với sự cho là của hắn.

“Sao nàng biết?” Lúc này, không biết là do bị nhìn thấu, hay là vì Như Ý quá thông minh, điều này làm cho Thác Bạt Liệt không kịp ứng phó, sầm mặt nhìn Như Ý.

Như Ý hừ lạnh: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm. Ngài tưởng rằng Tiểu Nhã chết, thì tôi sẽ cam tâm bị lợi dụng. Tùy rằng lúc đó tôi rất khó chịu, chĩa mũi nhọn vào Nhị phu nhân, nhưng cũng không có nghĩa rằng tôi hoàn toàn không tin Nhị phu nhân, ít nhất thì phán đoán về sau của tôi đúng. Tuy Nhị phu nhân không thích Tiểu Nhã, nhưng làm cho bà ta có ý định giết người, là vì Trác lão phu nhân bị giam, cũng phải nói đây mới là người yêu của Nhị phu nhân, thế nên bà ta mới nhẫn tâm để sát thủ giết Tiểu Nhã như thế. Sau đó tôi vẫn thấy hơi nghi ngờ, chuyện kì lạ trong đó, càng hình thành một mớ bí ẩn. Rồi tôi bất ngờ lấy được một lá thư từ trong khuê phòng của Nhị phu nhân, lúc này mới biết được chân tướng. Tất nhiên vào lúc đó, có vẻ như tất cả cũng không thể bảo đảm là ngài, cho tới sau đó tôi bị dì Mộng đâm, còn có người theo dõi, rốt cuộc phát hiện là người mà ngài phái đi. Khi đó ngài muốn giải quyết, mượn tay Thái hậu, muốn trừ khử tôi, ngài cho rằng người áo đen kia dễ dàng bị Thái hậu bắt, có lẽ là vì ngài quá hiểu tính tự cho là đúng của Thái hậu, thế nên mới dễ dàng làm cho Thái hậu mắc lừa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi