CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác Công Quý nắm chặt nắm tay, bên trong da thịt bị rách bốn năm giọt máu tươi nhỏ lên dao ngắn rớt vào trong chén nước sạch.

"Đến lượt con rồi, Như Ý." Trác Công Quý nhìn Như Ý.

Như Ý đi về phía trước hai bước, nhìn thấy mấy giọt máu máu trên thanh dao ngắn cô đã biết bất luận thế nào lần này cũng tránh không thoát, thế là tay phải của cô nắm chặt thanh đao, sau đó tay trái mở ra, giơ ngón trỏ lên…

Trác Uyển thúc giục: "Ngươi lề mề gì chứ? Hẳn là chột dạ chứ gì?"

Như Ý tự tin mỉm cười, khẽ dùng thanh dao ngắn rạch nhẹ lên đầu ngón trỏ một cái nói: "Chỉ lấy mấy giọt máu mà thôi cũng không phải tự sát, cũng không cần cắt nát cổ tay của mình, chỉ cần nhẹ nhàng rạch lên đầu ngón tay là được."

Quả nhiên, rất nhanh đầu ngón trỏ của cô đã thấm ra một giọt máu nhỏ.

Như Ý bóp chặt đầu ngón trỏ, giọt máu thuận thế rớt xuống, rơi vào trong chén nước.

"Tách tách!"

Máu của cô lọt vào trong nước.

Vào đúng lúc này tất cả mọi người gần như nín thở...

Rốt cuộc Cửu thiểu thư này là thật hay giả? Lập tức sẽ biết ngay đáp án!

Không khí trong Từ đường giống như đọng lại, mỗi người đều nín thở, ai nấy cũng không dám chớp mắt, vô cùng căng thẳng và nghiêm túc nhìn máu trong chén nước…

"Thứ hàng giả như ngươi lập tức sẽ hiện nguyên hình!"

Trác Uyển căm giận nói.

Như Ý mỉm cười.

Máu của Như Ý rơi vào trong nước.

Dần dần máu của cô lan ra, sau đó đột nhiên giống như cảm nhận được xung quanh có sự tồn tại của huyết thống giống nhau.

Máu của Như Ý vậy mà lại tiến gần với máu của Trác Công Quý, từ từ hòa lẫn vào nhau.

"Trời ạ!"

"Hòa lẫn vào nhau rồi!"

"Nàng là Cửu tiểu thư thật sự!"

"Ta đã sớm nói nàng chính là Cửu tiểu thư thật sự. Nếu không, còn ai có thể giống hệt với Mẫn phu nhân như vậy chứ?"

Đám người bàn tán sôi nổi.

Cuối cùng Trác Công Quý cũng xóa tan gánh nặng trong lòng.

Còn Trác Uyển thì lại trợn mắt ngoác mồm, thì thào nói: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hai giọt máu làm sao có thể hòa lẫn vào nhau chứ? Nàng ta rõ ràng chính là đồ giả mạo mà!"

Ả đột nhiên la lớn: "Các ngươi đừng nên tin nàng ta! Nàng ta là đồ giả mạo! Nàng ta là giả mạo! Ta có thể khẳng định nàng ta là giả!"

Trác Công Quý nổi giận đùng đùng, một bạt tai lanh lảnh đánh vào mặt nàng ta: "Vô liêm sỉ! Đứa con gái bất hiếu này lẽ nào đến lúc này ngươi còn muốn gây chuyện xích mích hay sao? Nếu như không phải ngươi ăn nói luyên thuyên, căn bản sẽ không có có chuyện nhỏ máu nhận người thân hôm nay. Lẽ nào ngươi còn không hiểu rõ sao? Vô duyên vô cớ hoài nghi người khác là một loại nhục mạ và không tôn trọng người khác cực kỳ lớn. Ta hy vọng một cái tát này sẽ có thể dạy dỗ ngươi sau này biết cách tôn trọng người khác!"

Đau xót, đau đến tận xương!

Trác Uyển tức giận ôm khuôn mặt đau đớn, trong ánh mắt lóe ra sát khí nồng nặc: "Như Ý, đứa tiện nhân này! Cha chưa từng đánh ta như vậy. Thế nhưng hôm nay lại vì ngươi mà ông ấy đánh ta. Ngươi hãy chờ đấy! Sẽ có một ngày ta sẽ tìm được chứng cứ chứng minh ngươi là kẻ giả mạo. Đến lúc đó ta muốn ngươi trả lại gấp mười lần sự nhục nhã của ngày hôm nay!"

Như Ý mỉm cười đi đến bên cạnh Trác Uyển, ghé sát mặt vào tai của nàng ta, giọng nói dịu dàng đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Tiện nhân! Ngươi nghe rõ cho ta! Sở dĩ ta mãi nhường nhịn ngươi không phải là ta sợ ngươi mà là ngươi còn chưa đủ tư cách trở thành kẻ thù của ta! Nếu như ngươi lại quấy rầy ta, gây ra phiền phức gì cho ta nữa, vậy ta cũng sẽ không để ý địa vị gì nữa sẽ dạy dỗ kẻ thù không đủ tư cách là ngươi một trận! Nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng ta bỏ qua cho ngươi, lần sau lão nương sẽ trực tiếp phế bỏ ngươi!"

"Vèo!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi