CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Mộ Dung Tinh Thần nhìn thấy mấy người kia đã rời đi, lập tức bay đến trước mặt Hồng Đậu và Phinh Đình.

Phinh Đình rõ ràng có chút kinh ngạc, dù sao cũng rất lâu rồi chưa nhìn thấy Mộ Dung Tinh Thần.

Với sự hiểu biết của Hồng Đậu về Mộ Dung Tinh Thần, nghĩ là chắc chắn có chuyện mới xuất hiện ở đây.

Sau khi Mộ Dung Tinh Thần hiểu rõ cuộc nói chuyện lúc nãy của hai người, cũng không ở lại quá lâu, hắn ta vội vàng đuổi theo mấy tên kia, phải làm một động tác nhỏ mới được, nhưng lúc nãy hắn ta có dặn dò Phinh Đình, đến lúc dụ Cát Băng ra, nhưng không cần phải ra tay, mặc dù Hồng Đậu có chút tò mò, nhưng nàng ta biết Mộ Dung Tinh Thần làm việc luôn có những nguyên tắc và cách thức làm việc riếng của mình, đương nhiên với tư cách là thuộc hạ phải làm theo mọi chỉ dẫn của chủ nhân.

Sau khi Mộ Dung Tinh Thần đi ra khỏi cửa, liền đuổi theo mấy người vừa theo dõi.

Quả nhiên, không lâu sau, mấy người kia lại báo cáo với người đàn ông đứng dưới gốc cây đào.

Lúc người đàn ông kia quay người lại, Mộ Dung Tinh Thần khẽ cười, quả nhiên đúng theo dự đoán của hắn ra, người này chính là Cát Băng, nếu như vậy vở kịch này càng thêm hấp dẫn.

“Chủ tử, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ chính là như vậy!” Người kia nói với Cát Băng những gì mà hắn ta vừa nghe thấy được trên mái nhà.

Cát Băng càng nghe trong lòng càng thông suốt, nói đến cuối cùng, hắn ta cuối cùng cũng lộ ta một nụ cười, thật sự là đi rách đôi giày sắt tìm kiếm mọi nơi, lãng phí rất nhiều công sức, người hắn ta muốn tìm, không thể tìm thấy được, hôm nay lại ở dưới mí mắt của hắn ra, vậy thì đừng trách lần này hắn ta nhổ cỏ nhổ tận gốc.

“Các người được một lúc nữa nhìn thấy có ai đến, nhớ phải bắt người đó lại, nhưng bất luận thế nào cũng phải để nàng ta sống, biết chưa?”

Đã muốn diễn trò, ít nhất cũng phải là người có kỹ năng diễn xuất, từ đầu và đại ca của mình còn đang nghĩ phải làm thế nào để giải thích với nhân sĩ trong võ lâm, ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

“Sư muội à sư muội, ngươi thực sự đã đem đến cho sư huynh một món quà lớn!” Cát Băng lẩm bẩm, nhướng mày, bởi vì quá vui, hai mí mắt của hắn ta rất nhanh đã không thấy khoảng cách.

Trên bầu trời vẫn có một vài ngôi sao, ánh trăng sáng nhưng lại không biết liệu có chịu đựng được hơi thở của cái âm mưu bẩn thỉu này hay không, sớm đã ẩn náu, vì vậy, toàn bộ dãy núi bị che khuất trong một bầu không khí kỳ lạ mà cô đọng.

Làm theo yêu cầu của Mộ Dung Tinh Thần, Phinh Đình từ từ tiếp cận căn phòng của Cát Băng.

Nhưng, khi đến gần, nơi đây rất yên tĩnh, dựa vào trực giác, Phinh Đình cũng biết ở đây đã có mai phục, hóa ra đây chính là ý của Mộ Dung Tinh Thần, hắn ta biết đối phương biết mình tối nay sẽ hành động.

Sau đó, nàng ta chớp mắt một cái, sau đó quay người lại, chạy thục mạng đến chỗ của Cát Lượng.

Cát Băng vẫn luôn chờ đợi, trong hơi thở của hắn ta toàn bộ đều là mong đợi và phấn khích, vừa nghe thấy động tĩnh, hắn ta lập tức đúng dậy đi ra ngoài, mấy thuộc hạ của hắn cũng lập tức xuất hiện.

Chỉ tiếc là, con mồi vẫn không tiến vào vòng vây của bọn chúng, dường như đã bỏ chạy.

Để đối phương đuổi kịp, tốc độ của Phinh Đình trông có vẻ không nhanh.

Theo Cát Băng nghĩ, dường như là vì lần trước Phinh Đình bị thương quá nặng, vậy nên mới chậm chạp như vậy.

“Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu!” Cát Băng nắm chặt kiếm trong tay: “Ngươi có nhìn thấy hắn đi hướng nào không?” Cát Băng cảm thấy hướng này không phải là chỗ mà bọn họ sắp xếm cho Hồng Đậu.

“Bẩm nhị đương gia, hình như đối phương đi về hướng của đại đương gia!” Một thuộc hạ ở bên cạnh trả lời.

“Đại đương gia?” Mặc dù Cát Băng có chút nghi ngờ, nhưng ánh sáng của chiến thắng dao động quá mạng, đến mức chặn hết tất cả những suy nghĩ bình thường của hắn ta, hắn ta vẫy tay: “Đi theo!”

Vì vậy, lúc này ở Đào viên sơn mạch, đang diễn ra một cuộc rượt đuổi căng thẳng mà trật tự.

Phinh Đình cảm thấy bọn chúng đã gần đuổi kịp, lúc này mới tăng tốc độ, nhanh chóng bay đến nơi ở của Cát Lượng.

Mà lúc này, Mộ Dung Tinh Thần vần ở trên nóc nhà của Cát Lượng, chờ đợi, có lẽ là quan sát trò chơi mà hắn ta làm chủ.

Gần, gần, Mộ Dung Tinh Thần nhìn thấy hình bóng của Phinh Đình, phía sau còn có mấy cái đuôi, không bỏ cuộc truy đuổi phía sau, dường như còn rất vui vẻ.

Mộ Dung Tinh Thần mỉm cười, vui sao? Trong lòng hắn ta âm thầm trả lời, vậy tiếp theo sẽ khiến các ngươi kinh ngạc và thích thú.

Cát Lượng, hình như vẫn đang bận rộn cái gì đó.

Mộ Dung Tinh Thần nhìn Phinh Đình, sau đó khẽ gật đầu, Phinh Đình nhanh chóng chạy về phía thư phòng.

Cát Lượng và mấy tên thuộc hạ cũng đuổi theo

Nhưng, Mộ Dung Tinh Thần lại không để bọn họ theo kịp Phinh Đình như mong đợi.

“Người đâu?” Bởi vì Cát Băng bắt đầu nhìn ra tốc độ của Phinh Đình không còn nhanh nữa, cộng thêm hắn ta vẫn muốn biết rốt cuộc Phinh Đình muốn làm cái gì, nên luôn giữ một khoảng cách nhất định, không ngờ tốc độ của Phinh Đình lại nhanh hơn, điều này khiến Cát Băng nhận thức được sự nguy hiểm, hắn ta vội vàng tăng tốc độ, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nên trước khi đến phòng của Cát Lương, không xảy ra cuộc chiến nào, người kia trốn ở đâu chứ.

“Các ngươi đang tìm người sao?”

Mộ Dung Tinh Thần ngồi trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống hỏi những người ở bên dưới.

Cát Băng vô cùng sợ hãi, cả người hắn ta lập tức trở nên căng thẳng, vậy mà hắn ta không phát hiện ra trên nóc nhà có người, quá sơ suất rồi, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.

“Ngươi là ai? Nửa đêm lại dám ở trên nóc nhà đại đương gia núi Đào Viên, nói, có phải ngươi muốn thăm dò Hắc Huyền Lệnh, nên mới chạy đến đây!” Cát Băng trừng mắt, ngước lên, thực sự có chút mệt mỏi, hắn ta dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người ở bên cạnh bay lên bắt lấy người ở trên nóc nhà.

Mặc dù ban đêm không có ánh sáng, tất cả mọi thứ dường như rất mờ ảo, nhưng Mộ Dung Tinh Thần dường như biết mấy người này muốn bay lên để bắt hắn, hắn đã nhanh hơn một bước, đáp xuống một chỗ cách bọn họ không xa.

“Cái này ngươi nói không đúng rồi, các người xem thời tiết và cảnh vật đẹp như vậy, nóc nhà của Cát Lượng lại đặc biệt bắt mắt, nên ta mới tới! Còn về thăm dò sao? Nhị đại đương gia, giữa đêm ngươi dẫn mấy tên mặc y phục đen đến đây, rất dễ khiến người khác nghi ngờ ngươi không hòa hợp với đại ca của mình!”

Câu nói này của Mộ Dung Tinh Thần là dựa theo tin tức mà mấy hôm trước Như Ý đã tiết lộ, hai huynh đệ này không hợp nhau, lúc này có lẽ hắn đang đổi trắng thay đen, chỉ mà muốn nhìn thấy Cát Băng tức giận.

“Ngươi! Tặc tử to gan!” Cát Băng không còn kiên nhân được nữa, đích thân lên tấn công Mộ Dung Tinh Thần.

Mộ Dung Tinh Thần dùng công phu của mình, quan sát động tĩnh trong thư phòng, đây là chơi trò né tránh với Cát Băng.

Cát Băng tấn công về phía trước mấy lần nhưng đều không có kết quả, hắn ta cũng có chút hoảng loạn, rõ ràng người đàn ông này đang muốn kéo hắn ta, chả lẽ có chuyện gì sao? Hắn nhớ lại Phinh Đình vừa mới đi vào, lập tức trở nên căng thẳng.

“Mấy người các ngươi, đến thư phòng của đại ca xem tình hình đi!” Hắn nhìn ánh đèn trong thư phòng, trong lòng có chút lo lắng, có lẽ là vì vừa gặp nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không kịp suy nghĩ, vậy mà hắn lại không nghĩ đến tại sao động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, mà Cát Lượng cũng không nhận ra, điều này có vẻ như không hợp lý.

Mấy người kia nghe lệnh, không quấn lấy Mộ Dung Tinh Thần nữa, một cái lánh người, đi vào trong phòng.

Mộ Dung Tinh Thần nhướng mày, cũng không biết Phinh Đình làm thế nào rồi? Đúng lúc hắn ta đang suy nghĩ, nhìn thấy phòng của Cát Lượng sáng hơn, hắn khẽ cười, sau đó tiếp chiêu với Cát Băng.

Cát Băng nhìn thấy Mộ Dung Tinh Thần ứng đối lại càng thêm sắc bén, rõ ràng có chút khó khăn.

Nhưng, dườ ng như Mộ Dung Tinh Thần không có ý định giải quyết Cát Băng, hắn lách người, đi vào trong phòng.

Cát Băng nhìn thấy người đàn đi vào trong phòng, trong lòng cũng biết là đã xảy ra chuyện, đi vào trong.

Người này vẫn chưa đi vào, nhưng Phinh Đình đã dụ mấy người vừa đi vào phòng ra. Chỉ là có chút kỳ quái, đã đánh nhau có một khoảng thời gian, nhưng lại không có mùi máu.

Lúc Cát băng đi vào trong phòng, nhìn thấy một con dao đặt trên cổ Cát Lượng.

“Đại ca!” Cát Băng kinh ngạc hét lên, trong đôi mắt rõ rãng có một chút ngạc nhiên và sợ hãi, sao Cát Lượng lại dễ dàng như vậy, hơn nữa còn không có động tĩnh gì, hóa ra là đã bị trói trên ghế.

Trong sự mơ màng Cát Lượng bị tiếng hét của Cát Băng, một yêu tinh đã thức tỉnh, động tác này không gấp, trên cổ lại truyền đến cơn đau đớn.

“Nếu như ngươi tiếp tục di chuyển linh tinh, chính là không cần mạng của mình nữa!” Mộ Dung Tinh Thần cầm một thanh kiếm, có lòng tốt nhắc nhở, trên khóe miệng vẫn nở một cụ cười.

Cát Băng nghiến răng, chĩa kiếm vào Mộ Dung Tinh Thần: “Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn làm cái gì? Mau thả đại ca ra, lẽ nào ngươi không biết đây là ở đâu sao? Đây là địa bàn của Đào viên sơn mạch chúng ta, nếu như ngươi không ngoan ngoãn thả đại ca của ta ra, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

“Haha!” Mộ Dung Tinh Thần chưa bao giờ nghe thấy những lời buồn cười như vậy, không chút khách khí cười lớn: “Ngươi nói bây giờ có thể là ngày chết của ai? Nếu như ngươi thật sự gọi thuộc hạ của mình đến, vậy thì kinh động đến không chỉ có thuộc hạ của ngươi!”

Mộ Dung Tinh Thần rất thông minh, trước khi hắn làm việc gì, sớm đã dự liệu những kết quả có thể xảy ra, nhưng tại sao hắn vẫn liều lĩnh như vậy, đó vì có rất nhiều nhân sĩ trong võ lâm cũng ở đây, nếu như Cát Băng thật sự không cần mặt mũi, vậy thì có thể gọi đến, Phinh Đình ở bên ngoài sẽ nói cho tất cả mọi người biết sự thật, cái này sợ là, so với mạng sống thì cơ nghiệp của Đào viên sơn mạch quan trọng hơn rất nhiều.

“Cát Băng, đừng!” Quả nhiên, Cát Lượng vất vả như vậy, nên rất xem trọng cái hư danh này.

Nhìn thấy Cát Lượng như vậy, chỉ khiến Mộ Dung Tinh Thần càng khinh thường những cái hư danh này.

Mộ Dung Tinh Thần đứng ở đó, Cát Băng liếc nhìn đại ca của mình, không thể nghĩ ra được người đàn ông trước mặt muốn làm gì

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Cát Băng gần như đã bị uy hiếp đến điên rồi, người đàn ông này hắn chưa từng gặp, công phu vô cùng cao thâm, nếu như hắn ta thực sự ra tay, sợ là chỉ có thể thua trận

Ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần lạnh thấu xương: “Rất đơn giản, giao Hắc Huyền Lệnh ra đây, nếu không ngươi sẽ tự tay giết chết đại ca của mình!”

Cát Lượng và Cát Băng đều mở to mắt, một yêu câu vô lý như vậy, tại sao người đàn ông này lại đưa ra một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa rốt cuộc có lợi ích gì đối với hắn ta, không lấy được Hắc Huyền Lệnh, nếu như lấy được cũng sẽ không giao cho người đàn ông trước mặt này, hắn không trực tiếp nói là sẽ giết chết Cát Lượng.

“Tại sao?” Cát Băng nói có chút gượng gạo, đôi môi dường như đã bị cắt nát.

Lúc này trong đôi mắt của Mộ Dung Tinh Thần có máu, chỉ nhìn thấy máu, hắn không phải là một người hiền lành gì, mà là một ác quỷ.

“Tôi thích!” Nói xong, hắn ta một mình đi về phía Cát Băng.

Cát Băng lách người qua, muốn đi qua cứu đại ca của mình.

Mộ Dung Tinh Thần sao có thể cho hắn cơ hội chứ, dùng một thanh kiếm chặn lại.

Nhìn thấy thanh kiếm trước mặt, Cát Băng cũng không khách khí rút kiếm ra, lao về phía Mộ Dung Tinh Thần.

Mộ Dung Tinh Thần cố gắng đến gần Cát Lượng hơn, chỉ là muốn nhìn thấy Cát Băng đâm đến, sao đó tay của hắn đẩy chiếc ghế của Cát Lượng, hướng về hướng mà kiếm của Cát Băng đâm đến.

Cát Băng nhận ra điều này, muốn rút kiếm lại, nhưng vì lúc nãy quá nhanh, ngay cả khi hắn ta rút lại, thì vẫn sẽ đâm vào ngực Cát Lượng.

Khuôn mặt Cát Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Cát Băng, Cát Băng cũng rất hoảng sợ và sợ hãi, còn có sự đau lòng không biết phải là sao.

“Ai ya, đây chính là huynh đệ nha!” Mộ Dung Tinh Thần thở dài, đúng lúc nhìn thấy Phinh Đình và thuộc hạ của Cát Băng đi vào.

Những tên thuộc hạ kia cũng nhìn thấy, Cát Băng, nhị đương gia của bọn họ, đang cầm một thanh kiếm, thanh kiếm đã đâm vào người Cát Lượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi