CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ

Sau khi Lý Huyền về nhà, không yên lòng, lại gọi điện thoại cho Lâm Hi, người nhận là trợ lý của anh Lý Vi Long.

“Chị Huyền, Hi Gia đang đóng phim, hiện tại không tiện nhận điện thoại.”

“Ừ, anh ấy thế nào?”

“Khá tốt, trước đó đạo diễn còn tấm tắc khen anh ấy, nói anh ấy có thiên phú diễn xuất, lại chịu khổ mà học hỏi, bây giờ đối diễn với ảnh đế Dương, không thành vấn đề.” Lý Vi Long nói rất vui vẻ, giống như cuối cùng cũng tìm được đối tượng để kể, có một bụng lời muốn nói: “Còn nữa còn nữa, em cứ tưởng Hi Gia tới bên này nhất định sẽ không thích ứng được mà cáu kỉnh, kết quả lại không hề, lúc em say xe, anh ấy còn đi mua thuốc cho em, thật sự rất cảm động!”

Nghe Lý Vi Long thao thao bất tuyệt nói lên cảm nhận của mình với Lâm Hi, khóe miệng Lý Huyền bất giác cong lên, xem ra anh thật sự rất ngoan!

“Vi Long.” Lý Huyền cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của cậu: “Hôm nay Lâm Hi có gì không bình thường không? Tôi đang hỏi về cảm xúc.”

“Không có ạ?” Lý Vi Long gãi gãi đầu: “À, đúng rồi, buổi tối đóng phim, liên tục NG, trạng thái không tốt, đạo diễn nói anh ấy, không chịu được khen ngợi.”

Đúng là như vậy……

Lý Vi Long lại liếc Lâm Hi một cái, anh vẫn đang quay ảnh đánh nhau, một mình anh đi sang một góc: “Với cả…”

“Có chuyện gì cậu cứ nói.”

Lý Vi Long hơi rối rắm: “Nhưng mà Hi Gia không cho em nói.”

“Cậu cũng đã mở miệng rồi.”

Cuối cùng Lý Vi Long vẫn đè thấp giọng lẩm bẩm: “… Ừm, có vẻ Hi Gia bị sốt.”

Đầu Lý Huyền đột nhiên trống rỗng, giọng điệu dồn dập: “Sốt mà vẫn đóng phim à?”

“Anh ấy uống thuốc hạ sốt rồi, nói không sao, còn không cho em nói với chị.” Lý Vi Long lo lắng: “Nhưng em thấy tình trạng của anh ấy không tốt, em rất lo lắng.”

Tim Lý Huyền bị bóp chặt, đang định hỏi vài câu, Lý Vi Long lại vội vàng cúp điện thoại: “Hi Gia gọi em, chị Huyền chị đừng bán đứng em đấy!”

Lý Huyền xốc chăn lên, từ trên giường ngồi dậy, chuyện này làm cô không tài nào ngủ được, cầm điện thoại đặt vé máy bay xuất phát gần nhất, 5 giờ sáng, bay đến Ngân Xuyên.

Gần như một đêm không ngủ, 8 giờ sáng, Lý Huyền đáp xuống sân bay.

Vừa ra khỏi sân bay cô đã bị gió lạnh thổi đến run rẩy, bên này nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với thủ đô, cô chỉ mặc một cái áo lông cừu, tất nhiên hoàn toàn không đủ chống lạnh.

Lý Vi Long tới sân bay, đón Lý Huyền, vừa lái xe vừa nói: “Đêm qua phải diễn giữa trời tuyết, quay đến 12 giờ đêm, trạng thái của Hi Gia không tốt, NG rất nhiều lần, may mà cuối cũng cũng qua.”

“Anh ấy còn sốt không?”

“Anh ấy uống thuốc hạ sốt rồi, bây giờ đang ngủ trong khách sạn.” Lý Vi Long giải thích: “Có thể mấy ngày nay đều quay giữa trời tuyết, trang phục quay phim lại mỏng manh, khiến anh ấy bị cảm lạnh.”

Đi vào khách sạn, Lý Vi Long đến quầy lễ tân lấy thêm một tấm thẻ phòng đưa cho Lý Huyền: “Đây là thẻ phòng Hi Gia, chị khuyên nhủ anh ấy đi, tốt nhất nên đến bệnh viện khám, không thể giấu bệnh được.”

Lâm Hi vô cùng kiên cường, có thể đưa anh đến bệnh viện, ngoại trừ Lý Huyền thì không còn ai khác.

“Tách” một tiếng, cửa phòng mở khóa, Lý Huyền ấn xuống then cửa, phòng tối om, rèm cửa che hết ánh sáng ngoài cửa sổ, vào phòng, không khí ấm áp phả vào mặt, dần dần thích ứng với bóng tối xung quanh, cô đặt túi lên tủ đựng hành lý, rón ra rón rén đi vào. Trên giường lớn giữa phòng, anh như một đứa trẻ, cuộn tròn nằm trên giường, giống như đó là tử cung ấm áp của người mẹ, anh ngủ rất yên bình.

Lý Huyền nhẹ nhàng lại gần, giường bị cô đè lõm xuống, kẽo kẹt một tiếng, cô duỗi tay sờ vào trán Lâm Hi, nhiệt độ nóng bỏng làm cô rụt về, kinh hãi không thôi, thật là nóng! Cô lại xốc chăn lên, đau lòng sờ tay anh, độ ấm của tay cũng rất cao. Tên nhóc này, không phải rất biết chăm sóc người khác sao, tại sao đến lượt mình lại qua loa như vậy?

Cô lay anh, dịu dàng gọi bên tai anh: “Lâm Hi, dậy nào, đi bệnh viện.”

Lâm Hi mơ màng lẩm bẩm một tiếng, khẽ mở mắt ra, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng cô, hương vị quen thuộc quấn quanh hơi thở, anh vươn tay sờ mặt cô, cất giọng lười biếng mơ màng nói: “Mỗi tối đều là em, ông đây sắp bị em rút cạn rồi.”

Lý Huyền bị anh đè gáy lại, bất ngờ ngã cả người vào trong lòng ngực anh, anh xoay người, đè cô ở dưới thân, nửa người trên nóng bỏng, giữ chặt cánh tay của cô, bắt đầu kéo áo cô loạn lên, nụ hôn nóng bỏng say đắm che trời lấp đất ập đến, cô không còn chỗ thoát.

“Lâm Hi.” Lúc này cô hoàn toàn không có tâm trạng đáp lại sự nhiệt tình của anh: “Anh ốm rồi, đi bệnh viện nào.” Cô gắng gượng đẩy anh ra, Lâm Hi ốm nhưng sức lực vẫn rất mạnh, một giây sau đã kéo được áo khoác của cô, áo lông cừu bị anh trực tiếp nhấc lên che kín mặt cô, anh vùi đầu vào trước ngực cô, ngay sau đó cơ thể Lý Huyền đột nhiên run lên, đầu lưỡi linh hoạt của anh khuấy đảo một bên đẫy đà, cô cảm thấy cơ thể mình nhanh chóng hưng phấn, mỗi một tế bào đều đang kêu gào, đều đang run rẩy.

“Lâm Hi…” Tiếng rên rỉ không kìm được tràn ra qua hơi thở của cô: “Đừng như vậy… Ưm… Đừng…” Cô vô lực đẩy anh, Lâm Hi dứt khoát nắm lấy cổ tay cô, ấn lên đỉnh đầu, cọ mặt, cắn môi cô…

“Bộ dáng đã nghiện lại còn ngại này của em, đúng là ăn trăm lần cũng không chán.” Dứt lời, tay anh rơi xuống khóa kéo trên quần jean của cô, roẹt một tiếng, khóa kéo xuống, tay anh mò vào bên trong quần lót ren, lần đến khu rừng bí ẩn kia.

Lý Huyền giống như con thuyền trên biển ngày dông bão, từng đợt từng đợt sóng ập vào mặt, đẩy cô đến nơi đầu sóng ngọn gió, sau đó lại rơi xuống, xương sống của cô bắt đầu tê dại, mỗi nơi trên cơ thể bắt đầu kêu gào, muốn anh, muốn anh đến phát điên.

Quần đã bị Lâm Hi cởi xuống, anh nhìn thấy khát vọng trong ánh mắt cô, không trêu đùa nhiều, trực tiếp đi vào: “Nằm mơ chăng… Không đeo bao…” Anh vẫn còn lẩm bẩm.

Lý Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, mơ em gái anh ý!

Cô giơ chân đá văng anh đi, sau đó túm lấy chăn đơn che lại cơ thể của mình, Lâm Hi nghiêng người nằm, thoáng sửng sốt, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn Lý Huyền đang trừng mắt bên người, vươn tay, vỗ vỗ gương mặt cô, nhè nhẹ rung động.

“Cái đệch!” Nhất thời anh còn chưa phục hồi lại tinh thần: “Người thật?”

……

Lý Huyền mặc lại quần áo, bọc kín người như bọc bánh chưng, túm cổ áo Lâm Hi đi ra khỏi khách sạn, ngồi trên một chiếc xe taxi, đi đến bệnh viện.

Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho anh, lại dặn dò vài câu, không được để nhiễm lạnh, chú ý giữ ấm. Đi ra khỏi bệnh viện, Lý Huyền tháo khăn quàng cổ màu hồng trên cổ mình xuống, quấn từng vòng từng vòng cho Lâm Hi.

Vây xung quanh cổ anh là nhiệt độ cơ thể cô, trong lòng Lâm Hi chợt mềm mại, duỗi tay vuốt tóc cô: “Cứ thế chạy tới kiểm tra đột xuất như vậy, sợ anh tìm phụ nữ bên ngoài hả?”

“Hừ! Không phải ai đó nói ăn em rất thoải mái, phụ nữ bên ngoài còn thua xa ư?”

Buột miệng thốt ra một câu, mặt cô bỗng chốc ửng đỏ, ôi, cô nói gì vậy! Thật là xấu hổ! Ở bên anh lâu, tại sao cô lại trở nên đen tối như vậy.

Lâm Hi thoáng sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, kéo cô vào trong lòng ngực của mình: “Em tới, anh rất vui, mấy chuyện khó chịu đều mẹ nó tan thành mây khói.”

Uống thuốc xong, lại bị Lý Huyền ép ngủ cả buổi chiều trong khách sạn, đến tối, cuối cùng cũng hạ sốt.

Bên đoàn làm phim gọi điện thoại tới thúc giục. Hai người dính lấy nhau nửa ngày, cuối cùng cũng ra cửa, Lâm Hi ăn tối cùng Lý Huyền ở quán ăn bên đường, sau đó chạy đến phim trường, Lý Huyền đặt vé máy bay vào buổi tối, Lâm Hi muốn đưa, Lý Huyền không cho, vốn đã làm chậm tiến độ quay phim trong ngày, hiện tại đã là cuối năm, đoàn làm phim cũng rất sốt ruột, có thể sớm quay xong sớm trở về ăn Tết âm lịch, không hoàn thành nhiệm vụ quay phim, đêm 30 sẽ không thể quay về.

Lý Huyền đưa anh đến cổng phim trường, Lâm Hi tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, quấn vào cho Lý Huyền, từng vòng từng vòng một, động tác nghiêm túc mà tinh tế.

“Chuyện kia, cảm ơn em.”

Dĩ nhiên Lý Huyền biết Lâm Hi đang nói đến chuyện Kim Hoa, cô cầm tay anh, trịnh trọng nói: “Em bảo vệ anh.”

Lâm Hi cười nhạo một tiếng: “Được rồi, em về đi.” Anh duỗi tay bóp mặt cô: “Nếu ban ngày nghĩ nhiều đến anh, buổi tối anh có thể hầu hạ em trong mơ.”

Lý Huyền không khỏi đỏ mặt.

Lâm Hi nhếch miệng, cười đến tinh quái, đối với việc dễ đỏ mặt của cô, vô cùng thích, lại ôm một cái, Lý Huyền vẫy một chiếc xe taxi bên đường, buồn bã nói: “Em đi đây!”

Trong khoảnh khắc xoay người, Lâm Hi đột nhiên túm cổ tay cô, kéo cô trở về, ôm siết lấy cô, vén tóc mái cô lên, đặt từng nụ hôn nhớ nhung nóng rực lên trán cô.

“Mẹ nó, ông đây không nỡ để em đi.”

———-

Đầu tháng ba, 《 Nịnh thần 》 hoàn thành kế hoạch quay phim ở ngoại thành, phần tiếp theo chỉ cần quay trong phim trường đặc biệt, mà cùng lúc đó, Lý Huyền cũng nhận được bản thảo ost cuối cùng của 《 Nịnh thần 》 mà Nguyệt Li gửi, bên sản xuất nhạc phim xem qua từ khúc, vô cùng hài lòng, cũng mời dàn soạn nhạc cổ phong nổi tiếng trong nước đến.

Mà cùng lúc đó, Hoắc Lăng Thiên thể hiện ost 《 Long Ngự 》, đã lan truyền internet, làm dâng lên một luồng sóng nhạc phong Trung Quốc, ca khúc ost của 《 Long Ngự 》 được danh tác sáng tác, rất hay, nhưng Lý Huyền cảm thấy… Còn thiếu chút gì đó.

Mãi cho đến khi cô nghe thấy Lâm Hi thể hiện 《 Nịnh thần 》lần đầu trong phòng thu, cuối cùng cũng hiểu, đúng là không giống, 《 Long Ngự 》 thuộc về nhạc phong Trung Quốc, mà 《 Nịnh thần 》 lại mời người gạo cội trong dòng cổ phong là Nguyệt Li sáng tác từ khúc, một ca khúc cổ phong đúng nghĩa. Nhạc phong Trung Quốc và nhạc cổ phong thuộc hai trường phái khác nhau, so sánh với nhau, 《 Long Ngự 》 có tiết tấu nhanh hơn một chút, đồng thời kết hợp với dòng nhạc RNB, tất nhiên cũng là vì hùa theo gu âm nhạc thịnh hành của người nghe trong làng âm nhạc Hoa Ngữ, mà 《 Nịnh thần 》, giai điệu ảm đạm hơn nhiều, nhuộm đẫm văn phong trong tiểu thuyết 《 Nịnh thần 》, phòng cách hồn hậu, ý nghĩa sâu xa.

Tuy so sánh trong lòng Lý Huyền, có chênh lệch, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến mức độ được chào đón của 《 Long Ngự 》 ở trên mạng.

Mà 《 Nịnh thần 》của Lâm Hi, sau khi Hoắc Lăng Thiên dùng 《 Long Ngự 》 làm dấy lên một luồng sóng nhạc phong Trung Quốc, mới chầm chậm tiến vào.

———-

Hình ảnh đầu tiên, thấp thoáng trước ống kính, một đóa mai vàng dính tuyết nghiêng mình bên song cửa sổ,

Ống kính hướng lại gần, dưới bình phong họa đàn hạc, Bạch Thương mặc một bộ trường bào cẩm sắc, đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài, thêm một vòng hương vào lò.

“Chấp bút nan vi, thanh tiêu mộng hồi

Dã tằng kí niên thiểu tình thâm, chấp thủ vô hối”

Một bóng dáng màu đen đối lập với cung thành màu đỏ thẫm, phía sau khoảng tuyết trắng mênh mông, Tần Diệu đón gió ngước mắt, nhìn ánh đèn ấm áp lay động sau bên trong tẩm cung, cúi đầu, tự giễu mà cười, cũng không biết tại sao lại đi tới đây.

“Sinh tử vi thùy, tịch dương huyết sắc nhiễm quy

Hà tham na triêu tịch y ôi.”

Ống kính lấy cảnh tuyết trắng làm ranh giới, hình ảnh trở nên dồn dập, tiết tấu cũng chợt nhanh hơn, bên trong triều đình gió tanh mưa máu, Bạch Thương đứng trước văn võ bá quan, một thân vinh sủng, hô mưa gọi gió, vô cùng oai phong! Mà Tần Diệu trộn lẫn giữa đủ loại quân thần, đợi quân thần phía sau quỳ xuống, y vẫn đứng yên bất động, cho dù thiên tử nổi cơn thịnh nộ, y cũng tuyệt không chịu cong gối, cách miếu đường xa xăm, cùng Bạch Thương nhìn nhau từ xa!

“Thân lãm sơn hà, phiên thủ đại quyền tại ác

Cẩm bào gia thân, phúc thủ nhân gian tiêu sắt”

Khung cảnh thứ hai, Bạch Thương ngồi trong xe ngựa, vài chục hắc y nhân cầm kiếm vây xung quanh y, ngay sau đó, y từ trong xe ngựa đi ra, đón gió mà đứng, không hề sợ hãi, mặt mày như mực, dường như thu gọn cả trần thế vào nơi đáy mắt, liền đúng lúc này, Tần Diệu cầm kiếm lại gần, chỉ kiếm vào y, huynh đệ sớm chiều không rời từ nhỏ, hiện giờ nước lửa khó mà dung.

“Ái hận li hợp, tử sinh vô quả.

Huyết sắc bán kiền khôn, tửu tỉnh dã vô thố”

“Thử thân táng hà xử, minh nhật sơn đầu, nhàn lai chử tửu, vi quân ca”

Hình ảnh cuối cùng, một mình Tần Diệu, đứng đầu Nam Sơn, dỡ kiếm, người mặc một bộ TSm màu đen thoải mái, ngồi trên thảm cỏ hoang khô khốc, nốc rượu, từ khi mặt trời mọc đến hoàng hôn, xoay người rời đi, gió mát phất qua phần mộ cỏ xanh, ống kính đi xuống, còn có một ván cờ đen trắng chưa chơi xong, nhưng bóng dáng y đã biến mất trước hoàng hôn, sau khi mộ khô, trên đường núi, có người mặc cẩm y, làn da tái nhợt, đi đến bàn cờ còn dang dở bên mộ Bạch Thương, tay cầm cờ tráng, cờ rơi, không tiếng động…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi