CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN YÊU ĐƯƠNG NGỌT NGÀO


Edit by Dạ Nguyệt
----------------------------
----------
Trừ bỏ bốn trưởng lão và lâu chủ, sát thủ của Ám Dạ lâu đều phải ăn độc mãn tính.

Cứ nửa năm phải ăn giải dược một lần, bằng không khi phát tác sẽ đau đớn khó nhịn, nghiêm trọng thì hộc máu hôn mê.
Nhưng độc này cũng không phải vừa phát tác thì sẽ làm người khác tử vong, nó là một quá trình tuần tự tiến hành.

Vừa mới bắt đầu sẽ liên tục một canh giờ, sau đó thời gian phát tác sẽ càng ngày càng dài, liên tục mười ngày sau mới chết đi.
Nguyên chủ thấy người khác đang sống sờ sờ vì đau mà chết đi, người nọ trốn chạy Ám Dạ lâu, mấy tháng sau độc phát tác không thể không trở về, đau khổ cầu xin lâu chủ cho hắn giải dược.
Nhưng Ám Dạ lâu chủ từ chối, còn nhốt hắn trong lồng sắt, cho mọi người xem hắn chết đi thống khổ như thế nào, trở thành giết gà dọa khỉ.
Cũng là vì người kia tử vong, nguyên chủ mới có thể âm thầm đi tìm đại phu, nàng tuy rằng thích Ám Dạ lâu chủ, cũng không định trốn chạy, nhưng trong lòng nàng vẫn sợ hãi như cũ, muốn cởi bỏ độc trên người.
Kết quả tự nhiên là thất bại.
Ngay sau khi vừa ăn xong Linh Tuyết Hoàn, Lâm Lạc Lạc tỉnh lại, nhưng mà gần đây vì liên tục mất máu, cô thật sự quá mệt mỏi, vì thế chuyển người liền ngủ mất.
"Vì sao nàng còn chưa tỉnh?" Cố Thần Hi nhíu mày.
"Vương gia, nàng hình như là —— ngủ rồi." Đại phu cẩn thận trả lời.
Cố Thần Hi ấn trên mạch đập của cô, cảm thụ nhịp đập bình thường dưới da thịt nhảy lên, thần kinh vẫn luôn căng ra mới thả lỏng lại.
"Không tim không phổi." Hắn vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, lau đi nước mắt trên mặt cô, vẫn cảm thấy không thuận mắt, vì thế kêu hai nha hoàn tiến vào, "Giúp nàng lau mình, đổi một kiện quần áo sạch sẽ."
"Tuân mệnh." Hai nha hoàn kinh ngạc nhìn nữ hài trên giường một cái, bọn họ ở vương phủ nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia quan tâm người khác như vậy.
Chẳng lẽ nàng là nữ nhân của Vương gia?
Hai người tiến lên cởi bỏ nút thắt quần áo của Lâm Lạc Lạc.
Nhìn đến tuyết trắng dưới cổ càng ngày càng nhiều, Cố Thần Hi dời tầm mắt đi: "Trên người nàng có thương tích, cẩn thận một chút."
Hai thị nữ hành lễ với bóng dáng rời đi của Cố Thần Hi, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Lâm Lạc Lạc ngủ một giấc dậy thì phát hiện địa phương lại thay đổi, không còn là nhà giam như lúc trước, mà là một gian phòng ngủ cổ kính, bên cạnh còn có hai thị nữ dịu dàng đang đứng.
"Cô nương ngài tỉnh?" Lục Song và Lục Ngọc vui sướng khom lưng đỡ cô ngồi dậy, "Cô nương, có nơi nào không thoải mái không? Có cần kêu đại phu không?"
Lâm Lạc Lạc xua xua tay: "Đây là chỗ nào?"
"Đây là Hành Tường Viện, gần với sân của Vương gia nhất, tối hôm qua Vương gia tự mình ôm ngài tiến vào." Lục Song cười nói, "Vương gia còn phân phó chúng ta phải hầu hạ ngài thật tốt."
Xem bộ dáng hai người, Lâm Lạc Lạc hoài nghi bọn họ là hiểu lầm, nhưng cô cũng không nói cái gì.
Chờ cô rửa mặt xong, trên bàn đã dọn xong thức ăn, đa số đều là đồ bổ khí dưỡng huyết, bên cạnh còn có một nam nhân tự phụ ưu nhã đang ngồi.
"Dùng bữa đi." Nam nhân nhàn nhạt nói.
Lâm Lạc Lạc liếc xéo hắn, chung quy vẫn không nói gì, hai người lặng im không tiếng động ăn cơm.
Thấy cô chỉ lo tự mình ăn cơm, vậy mà không hầu hạ Cố Thần Hi, hai tỳ nữ vốn dĩ muốn nhắc nhở cô, nhưng lại thấy bầu không khí giữa hai người không tồi, vì thế không nói gì lặng yên rời đi.
"Về sau ở lại chỗ này đi, muốn cái gì thì tìm quản gia lấy, độc của ngươi tạm thời bị áp chế.

Trong vòng nửa năm, bổn vương sẽ tìm được giải dược cởi bỏ độc trên người của ngươi." Dưới tầm mắt càng ngày càng cổ quái của Lâm Lạc Lạc, Cố Thần Hi rũ mắt nhìn chén trà trong tay, "Tuy rằng ngươi xuất thân thấp kém, nhưng bổn vương sẽ không bạc đãi nữ nhân của mình, sẽ cho ngươi vị trí như phu nhân, ngươi còn có yêu cầu gì không?"
Lâm Lạc Lạc: "......"
Như phu nhân? Tiểu thiếp?
Cô chỉ có một yêu cầu: Có thể đánh vỡ đầu chó của hắn sao?
Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Cố Thần Hi nhướng mày hỏi: "Sao nào? Ngươi không muốn?"
Lâm Lạc Lạc chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào: "Nguyện ý, có thể trở thành người của Vương gia là vinh hạnh của ta, sao ta lại không muốn cơ chứ?"
Cố Thần Hi luôn cảm thấy lời này của cô là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng hắn lại không biết cô không cao hứng ở chỗ nào, vì thế đứng lên: "Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, bổn vương đi trước."
"Vương gia đi thong thả, ta muốn dưỡng bệnh, cho nên không tiễn." Cút nhanh đi vương bát đản.
Sau khi ra khỏi phòng, Cố Thần Hi quay đầu lại thấy cô ghé vào trên trường kỷ, biểu tình trên mặt không chút để ý, hai chân mảnh khảnh tùy ý lắc lư, đến nửa điểm hình tượng của nữ tử cũng không có.
Nhưng không biết vì sao, hắn chính là bị cô gợi lên một chút hứng thú.
Khó có được hứng thú, cưới về là được.
————
Bắt đầu từ hôm nay, Cố Thần Hi ngẫu nhiên sẽ cùng Lâm Lạc Lạc ăn một bữa cơm, uống trà chiều, cùng nhau thưởng ngoạn phong cảnh.

Cũng không biết là do liên tục hai lần mất máu quá nhiều, hay là do độc mãn tính trên người ảnh hưởng, thân thể Lâm Lạc Lạc vẫn luôn không được tốt lắm, sắc mặt lúc nào cũng có chút tái nhợt, thỉnh thoảng còn bị sốt vào ban đêm và cảm lạnh......
Vì thế trong vương phủ có vài lời đồn đãi, nói Vương gia kim ốc tàng kiều một mỹ nhân ốm yếu, Vương gia còn rất sủng nàng.
Những lời này dần dần truyền lưu ra bên ngoài.
Một ngày nọ tiểu hoàng đế dò hỏi chuyện này, Nhiếp Chính Vương cũng không phủ nhận.
Tiểu hoàng đế nắm chặt tay dưới tay áo, trên mặt lại tươi cười: "Đây là chuyện tốt trời ban a, hoàng thúc rốt cuộc cũng có bạn, không biết là khuê tú nhà ai? Hoàng thúc định khi nào chúc mừng một chút?"
"Là một bé gái mồ côi, nàng hiện tại suy yếu, chờ khi nào thân thể nàng tốt lên, sẽ bày biện mấy bàn yến hội." Cố Thần Hi nhàn nhạt nói.
"Đến lúc đó trẫm nhất định sẽ uống ly rượu mừng này của hoàng thúc." Lòng bàn tay của tiểu hoàng đế rất mau véo ra máu.
Nhiều năm như vậy, hoàng thúc không thê không thiếp không con, cũng chưa từng hứng thú với nữ nhân, đây là điểm khiến hắn ta an tâm nhất.

Hiện tại hắn lại muốn cưới nữ nhân? Nếu nữ nhân này sinh hạ hài tử, hoàng thúc có phải cũng sẽ sinh ra tâm tư khác hay không?
Sát ý từ trong mắt tiểu hoàng đế chợt lóe qua.
Lâm Lạc Lạc bắt đầu đả kích ngụy nữ chủ Liên Ánh Tuyết, nàng ta dùng tên giả Tuyết Ánh Sơn Nhân, dựa vào sao chép cổ kim cùng các loại danh tác và thơ từ ca phú trong và ngoài nước, đạt được danh lợi trong vương triều Đại Hưng.
Liên Ánh Tuyết trước khi xuyên qua là một sinh viên học chuyên ngành văn học, cô ta có một ổ cứng di động chuyên dùng để tải thơ từ ca phú cùng tiểu thuyết, do vầng hào quang của ngụy nữ chủ ảnh hưởng, ổ cứng cũng đi theo linh hồn của cô ta qua đây, có thể tùy thời mở ra để đọc.
Hiện giờ Liên Ánh Tuyết đang làm tiếp chính là [ Hồng Lâu Mộng ], hai ngày trước mới ra chương 20, Lâm Lạc Lạc cho người làm đi mua thoại bản, xem xong thì cười lạnh: "Cẩu sao chép, đúng là không biết xấu hổ."
"Người tới, mời quản gia."
Quản gia rất nhanh đã đến, trong tay Lâm Lạc Lạc cầm một cuộn giấy, đây là hệ thống giúp nàng sao chép nội dung chương 21 đến 25 của Hồng Lâu Mộng.
"Lâm cô nương." Hắn cúi đầu đứng thẳng.
"Ta có chuyện muốn nhờ ngươi."
"Lâm cô nương cứ nói đừng ngại." Có làm hay không thì chưa biết.
Lâm Lạc Lạc giao đồ vật cho ông ta: "Ta hy vọng ngươi in ra mấy trăm bản, đưa cho người khác truyền đọc, nhớ kỹ làm kín tiếng một chút."
"Được." Quản gia tiếp nhận quyển sách, quay đầu là đã đi tìm Cố Thần Hi, "Nàng có phải là muốn liên hệ với Ám Dạ lâu?"
Cố Thần Hi lật xem cuộn giấy: "Thật ra viết không tồi, cũng không có tiếng lóng, nhưng mà sao lại không đầu không đuôi?"

Quản gia đưa tác phẩm lúc trước của Liên Ánh Tuyết lên, nhìn đến tên hai tác giả hoàn toàn khác nhau, Cố Thần Hi nhướng mày, mở ra nhìn nhìn, khóe miệng cong lên một chút: "Có ý tứ."
"Vương gia, ngài cảm thấy đây là có chuyện gì?" Nếu không phải ông ta biết Tuyết Ánh Sơn Nhân là ai, thiếu chút nữa ông ta đã hoài nghi đây là cùng một người viết.
"Rất mau sẽ biết, chiếu theo lời nàng nói làm đi." Cố Thần Hi vẫy vẫy tay.
Hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, ngày hôm sau trên thị trường đã xuất hiện Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, lại còn là cho đọc miễn phí.

Vốn dĩ lúc đầu nghe nói Hồng Lâu Mộng ra liên tiếp năm chương, nhóm người mê Hồng Lâu Mộng đều mừng như điên, về sau nhìn thấy tác giả không phải là Liên Ánh Tuyết, một đám có chút thất vọng.
Ban đầu mọi người đều không định xem, nhưng nghe nói là miễn phí, chương mới của Liên Ánh Tuyết lại phải đợi mấy ngày, nên có người lấy tâm thái nhìn xem cũng không sao, lấy một quyển mở ra.
Như vậy còn chưa đủ, những người khác cũng chen chúc lại đây, không bao lâu quản gia lại in thêm mấy trăm bản.
"Phỏng viết theo cũng thật là khéo." Không ít người sôi nổi cảm thán.
"Diệu đến đâu cũng chỉ là phỏng viết theo, khẳng định không bằng Tuyết Ánh Sơn Nhân."
Ba ngày sau, nhìn đến một chương mới nhất của Tuyết Ánh Sơn Nhân, mọi người sôi nổi sửng sốt: "Sao lại thế này? Sao lại giống nhau?"
Tuyết Ánh Sơn Nhân thành danh đã nhiều năm, lúc trước chỉ là duyên cớ, nếu không phải văn của Tào Tuyết Cần xuất hiện trước, bọn họ khẳng định sẽ hoài nghi Tào Tuyết Cần sao chép, nhưng hiện tại lại là Tào Tuyết Cần xuất hiện sớm hơn, làm cho bọn họ rất mê mang.
"Vậy bốn chương còn lại đâu?" Mọi người mờ mịt nhìn nhau.
Có phải cũng giống nhau hay không?
"Hoàn toàn giống nhau?" Cố Thần Hi lúc này đúng thật là bị gợi lên hứng thú," Có ý tứ, đi tra Tuyết Ánh Sơn Nhân."
"Tuân mệnh."
————
Quản gia lại bị Lâm Lạc Lạc kêu đến, khác với lần trước chỉ đưa cho ông ta năm chương, Lâm Lạc Lạc lần này đưa toàn bộ nội dung còn lại của Hồng Lâu Mộng: "Đây là nội dung của 95 chương còn lại, cứ một ngày truyền năm chương ra ngoài, càng nhiều người nhìn thấy càng tốt."
Quản gia ngây ngốc tiếp nhận một quyển thật dày, chỉ với thời gian bốn năm ngày, mà cô lại viết nhiều như vậy? Cho dù là vì sao, thì tay cũng đều bị phế đi?
Ông ta đương nhiên không biết, Lâm Lạc Lạc có hệ thống tiểu khả ái hỗ trợ, nó hiện giờ còn ở trong thư phòng khóc chít chít sao chép các danh tác khác, Lâm Lạc Lạc tỏ vẻ cái lao động trẻ em này cô dùng thực sảng.
Một quyển thật dày này rất mau xuất hiện ở trên bàn Cố Thần Hi, Cố Thần Hi nhướng mày: "Nàng tự mình viết?"
"Đúng vậy, nàng cũng không nhờ Lục Song hoặc là Lục Ngọc giúp đỡ." Quản gia thật cẩn thận hỏi, "Hay là để thần cho người cầm đi kiểm tra một chút, để xem bên trong có tin tức truyền cho Ám Dạ lâu hay không?"
Cố Thần Hi hiếm khi gật đầu, trong đầu lại hiện lên đôi tay kia của Lâm Lạc Lạc, mấy ngày nay viết nhiều chữ như vậy, tay không có việc gì đi?
Hắn đi đến sân của Lâm Lạc Lạc, lại thấy cô ở trong sân vừa chơi đánh đu vừa cắn hạt dưa.

Thùng rác được đặt ở cách đó 10 mét, mỗi lần cô cắn hạt dưa là ném một lần, thế nhưng thật ra rất lợi hại, mỗi lần đều có thể ném trúng.
Hắn cười lắc đầu, ăn hạt dưa nho nhỏ, cô cũng có thể luyện võ công.

Nhưng mà bộ dáng tươi sống này của cô, hắn thật ra ——
Rất thích.
Lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Cố Thần Hi lặng yên không một tiếng động tới gần cô, từ phía sau một phen ôm lấy.
Lâm Lạc Lạc biết là hắn, nhưng cô vẫn là làm bộ chấn kinh, hung hăng chém ra một cái tát.
Đáng tiếc cô không được như nguyện, tay cô bị hắn vững vàng tiếp được, hắn thuận thế ngồi trên bàn du dây, đặt cô lên trên đùi.
Tuy rằng có nói qua muốn nạp cô làm thiếp, nhưng mấy ngày nay cử chỉ của Cố Thần Hi đối với cô đều là có lễ, hai người đã rất lâu không có tư thế ái muội như thế này.

Hiện giờ ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, trong lòng Cố Thần Hi có chút lửa nóng, hắn khẽ vuốt khuôn mặt trắng nõn: "Dưỡng nhiều ngày như vậy, có vẻ đã tốt lên rồi."
Lâm Lạc Lạc lập tức ho khan hai tiếng, thanh âm đột nhiên suy yếu lên: "Vẫn chưa tốt."
"Ồ? Nơi nào chưa tốt?" Hắn càng thêm tiến sát vào, ái muội vòng quanh ở cổ cô, thanh âm cũng có chút nguy hiểm, "Nói cho bổn vương, bổn vương tự mình giúp nàng kiểm tra."
Lâm Lạc Lạc: "......"
Nam nhân này nhiều năm không cưới vợ không nạp thiếp, người hầu hạ cũng đều là thái giám và nam nhân, cô còn tưởng rằng hắn không được, nhưng xúc cảm trên đùi nói cho cô biết rõ ràng là không phải.
Cô lập tức muốn rời đi, hắn lại gắt gao ôm lấy eo thon, thanh âm cũng có chút khàn khàn: "Ngoan, đừng nhúc nhích, trước khi thành thân bổn vương sẽ không đụng vào nàng."
Sợ kích thích đến hắn, Lâm Lạc Lạc dưới cổ không dám động, chỉ có thể quay đầu lại trừng hắn.
"Đừng trừng bổn vương như vậy." Hắn khàn khàn cười rộ lên, vừa trầm thấp vừa từ tính, hắn hạ giọng nói, "Bằng không bổn vương sẽ khống chế không được."
Lâm Lạc Lạc: "......"
Cố Thần Hi lại cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp: "Mấy ngày nay viết nhiều chữ như vậy, tay không đau sao?"
"Có chút."
"Lần sau để cho hạ nhân giúp nàng viết, hai tỳ nữ hầu hạ nàng đều có thể dựa vào, hoặc là để quản gia sắp xếp người khác cho nàng cũng được."
"Ồ." Lâm Lạc Lạc cá mặn tùy ý hắn mát xa tay mình.
Hắn cảm thấy cô như vậy rất là đáng yêu cho nên mổ nhẹ một ngụm trên mặt cô, Lâm Lạc Lạc sửng sốt, quay đầu lại câu lấy cổ hắn, môi đỏ tự động dâng lên.
Hai người trao nhau một nụ hôn say đắm, Lâm Lạc Lạc một tay câu lấy cổ, một tay đặt ở trên ngực, vô lực nắm lấy quần áo, còn hắn lại là ôm chặt vòng eo thon của cô.
Thời điểm hai người tách ra đều có chút thở không xong, Cố Thần Hi mạnh mẽ áp xuống xúc động muốn làm cô ngay tại chỗ, nhéo cằm cô hung tợn nói: "Dám trêu chọc bổn vương? Năm ngày sau là ngày lành, nàng chuẩn bị một chút, đến lúc đó đừng khóc xin tha."
Lâm Lạc Lạc làm bộ có chút thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại cười lạnh, mấy ngày nay thân thể của cô xác thật dưỡng không tồi lắm, chờ một chút là cô sẽ đi ngay.
Muốn cô làm tiểu thiếp?
Nằm mơ đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi