CUNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam nhân có đôi khi hệt như đứa trẻ, không cần biết hắn phẩm cấp cao bao nhiêu, thân phận tôn quý nhường nào, trong thiên tính vẫn luôn có chỗ khiến người khác vừa yêu vừa thương. Tố Dĩ nhìn hắn, cười đến thập phần vô lực.

Bọn họ không truyền kiệu, từ Khánh Thọ Đường đến đó cũng không xa, Hoàng đế nói đi bộ đối với nàng mới có lợi. Hai người chậm rãi dạo bước trên hành lang dưới bóng cây râm mát, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim, thật sự rất có cảm giác của mùa xuân.

“Vốn là muốn đem Quyện Cần Trai cho nàng, nhưng mà nơi đó chếch quá, đã đến ngay góc của tường cung rồi, trẫm sợ nàng nửa đêm nhân lúc người ta không để ý, trèo tường ra ngoài cung.” Hoàng đế quay sang cười với nàng, nắm tay nàng, ngón cái khe khẽ vuốt lên mu bàn tay nàng.

Nàng biết hắn đang ghẹo mình, tường cung Tử Cấm thành cao như vậy, muốn ra ngoài, trừ phi mọc cánh. Nàng cúi đầu không nói, tâm sự nặng nề. Lòng người lúc nào cũng thấy không đủ, hiện tại hắn yêu nàng, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy chưa đủ? Nàng muốn trường kỳ chiếm lấy hắn, không cho hắn và nữ nhân khác có dây dưa. Có lẽ là quá ích kỷ, rất không biết thân biết phận đi, nàng cũng đã nỗ lực muốn ngăn chặn tham niệm của mình, nhưng mà muốn làm được lại quá khó.

“Chủ tử… Đông Tề.” Nàng dừng bước, xoay người lại ôm cổ hắn.

Hoàng đế nghe thấy nàng kêu tên hắn rất là ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, nàng là quản đới cô cô được huấn luyện ra từ Thượng Nghi Cục, trừ lúc tình nhiệt không quản được chính mình, bình thường luôn chủ tử Vạn Tuế Gia không rời miệng, bất chấp thể thống như hôm nay thật hiếm thấy. Người hắn cao, phải cúi gập thắt lưng để chiều theo nàng. Đám thái giám bên cạnh đầu cúi gằm đã lui ra thật xa, hắn cũng chẳng quan tâm có bị ai nhìn thấy hay không, đem thân mình mảnh khảnh của nàng ôm vào lòng, tận tình cùng nàng vành tai chạm tóc mai, “Tâm sự của nàng ta đều biết, lần tuyển tú này là thay tôn thất chỉ hôn, hậu cung sẽ không thêm người vào nữa. Trước kia đều không có cách nào xử lý cả, vì hình tượng thái bình mà rước người gây họa vào, thế chẳng phải trở thành mèo giấu cứt sao!”

Hoàng đế là đọc Tứ thư Ngũ kinh mà lớn lên, trước kia ngôn hành có nề nếp, chẳng giống như bây giờ, mở miệng là như phường chợ búa. Tố Dĩ khá là khen ngợi, “Ngài rất có phong phạm của lưu manh đó nha, đợi một thời gian tất thành chính quả không chừng.”

“Ngài quá khen rồi, không đảm đương nổi a!” Nàng bình thường không thích đeo khuyên tai, vành tai trắng nõn đang ở trước mắt, hắn thừa dịp bốn bề không người, gặm một cái, “Ta biết nàng thích nam nhân không đứng đắn mà.”

Tố Dĩ không rụt lại, như câu cá mà ôm lấy hắn, “Cũng không hẳn thế, nô tỳ thích nam nhân vừa uy nghiêm vừa không đứng đắn.” Nói đoạn cười phá lên, cười cười lại lần nữa thấy sầu não, lần này tuyển tú có thể thay dòng họ chỉ hôn, lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Kỳ thật nàng muốn ra cung, cái ý niệm này luôn nấn ná trong đầu, chỉ là không thể mở miệng. Hắn đối với nàng đã rất tốt rồi, người không quý trọng hạnh phúc trước mắt, sợ ông trời nhìn không được. Nếu ngay cả chút hạnh phúc hiện tại cũng thu hồi, vậy nàng còn lại cái gì?

Hai người dây dưa một lúac mới đi tiếp, Quyện Cần Trai xây tại góc đông bắc hoa viên của Ninh Thọ Cung, là một gian phòng chín gian, tựa lưng vào tường đỏ phía bắc nhìn về hướng nam, mái hiên cong được lót ngói lưu ly màu vàng sáng. Kết cấu nơi này được xây rất sáng tạo, trước cửa có hạc đồng, bốn gian phía tây còn có một sân khấu kịch nhỏ hình thức như đình nghỉ chân có mái cong đỉnh nhọn* (hình). Tọa trấn phương bắc quân lâm thiên hạ, điểm được yêu thích rốt cuộc vẫn là hơi hướm của Giang Nam. Quyện Cần Trai phảng phất như được dựng vì một giấc mộng trong lòng của kẻ làm vua, tha hồ thỏa thích mà xây đắp lên hết thảy những điều hắn thích. Trong lầu các khảm mái hiên bằng trúc, quạt thêu nạm ngọc, khắp nơi lả lướt nơi nơi tao nhã, người chưa từng tới nơi này, lần đầu nhìn thấy mà cảm thán không thôi.

*

quyen-can-trai

Trong cung đất rộng người đông, nhưng luôn có vài vườn ngự uyển là cấm tùy ý xuất nhập, Quyện Cần Trai chính là một trong số đó. Làm Hoàng đế là một công việc khổ sai, một đám người lượn lờ đảo quanh bên cạnh. Làm nô tài không dám nhìn thẳng ngươi, nhưng ngươi ở trong mắt họ không có bí mật, bởi lẽ Hoàng đế là người thanh bạch trong suốt nhất trên đời này, không nên, cũng không cần phải che dấu điều gì.

Hắn không thích cuộc sống như thế, trước kia hắn bá đạo, bá đạo chính là một loại ý thức tự bảo vệ mình, đáng tiếc bây giờ thân tại vị trí này, trái lại khiến cho bị nhìn rõ qua một cái chớp mắt. Cho nên càng muốn một nơi riêng tư như này, đem một đám cẩu nô tài chắn bên ngoài, chỉ có hắn và người con gái hắn yêu, muốn như thế nào cũng không cố kỵ gì.

Hắn dẫn nàng đến trước kệ đa bảo của thư phòng, cho nàng xem những đồ vật mà hắn thu thập thuở bé, từng món một, nguồn gốc của mỗi món đều có thể nói thành hẳn một câu chuyện xưa.

Tố Dĩ ngửa đầu đánh giá, thầm nghĩ ánh mắt Hoàng đế té ra thiển cận như vậy! Trong đống đồ linh tinh lang tang này thực chả có thứ gì quý giá cả, lồng châu chấu hai tầng, trống lục lạc gỗ khắc hình lão Tang, còn có một cái guồng nước được bện từ rơm lúa mạch… Nàng bật cười, “Mấy thứ này? Đám trẻ con trong hẻm nhà thiếp còn chẳng thèm chơi ấy chứ.”

“Nàng…” Hoàng đế đỏ mặt tía tai, rất là không phục. Trái ngược với lúc bé tranh hơn thua cùng chúng bạn chơi, người ta nói đồ của hắn xấu hắn liền nổi giận. Ngẫm lại không đúng, hắn nay gần nhi lập (30 tuổi) rồi, thế mà còn nóng nảy vì chuyện này, thực kỳ cục. Hắn đánh trống lảng cười cười, “Mấy thứ này vẫn là ngoại công (ông ngoại) lén cho ta, khi đó Hoàng phụ quản giáo nghiêm khắc, các huynh đệ lại đông, sợ mê chơi bỏ học hành.”

Đến cùng vẫn không thể chấp nhận cười nhạo của nàng, đánh cuộc mở cửa tủ ra, lấy từ trong ra một bộ nhà Bắc Kinh bằng gỗ ghép thành. Bộ nhà này đúng là thật đẹp, từ góc độ nhìn là một tòa nhà quy mô không nhỏ. Không đếm được mấy dãy nhà, tường trắng ngói xám, trong sân có hồ cá cây thạch lựu, còn có một con chó béo dùng vỏ lạc làm thành. Hoàng đế thấy nàng tròn mắt, hài lòng đắc chí vươn một đầu ngón tay đẩy, hai cánh cửa sơn đỏ kia két một tiếng mở ra. Hắn đắc ý, “Dán mà thành đấy, thế nào?”

Tố Dĩ lúc bé chơi đồ hàng, chỉ là hàng trong bùn trong nước, từng thấy qua loại đồ chơi này, nhưng thủ nghệ trong thành khẳng định không thể so với đồ trong cung tạo. Như loại này phải phí tâm tư lớn, còn phải là người thợ có bản lĩnh mới có thể làm được. Nàng sờ sờ lên đầu cổng, còn kéo hai cái lên vòng gõ cửa, “Cái này hay, có chút thú vị. Bất quá ngài từng chơi Mao hầu nhichưa? Chắc chắn là chưa rồi.”

“Là xiếc khỉ trên trên Thiên Kiều hả? Cái đó chả có gì lạ, trong Thượng Tứ viện có nuôi, trước đây Thái hoàng thái hậu thích ăn óc khỉ…” Hắn nói, sợ nàng buồn nôn vội ngưng nói, thấy nàng lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, hắn thoáng giật mình, cười giả lả nói, “Trẫm lúc bé ít chơi lắm, nàng nói là loại Mao hầu nhi nào ấy nhỉ?”

Tố Dĩ nghiêng người ngồi lên nệm giường giải thích cho hắn, “Mao hầu nhi là một loại đồ chơi nhỏ, quanh thân vật đều là thuốc đông y chế thành. Lấy móng vuốt của xác ve làm tứ chi, nụ tân di qua mùa đông không phải có lông tơ ấy ư, cái đó làm thân con khỉ. Bạch cập tiết ra dịch nhày lấy nó làm keo cho linh kiện dính lại với nhau, rồi lấy mộc thông dán lên đầu làm mũ vành cho nó, xong, chơi được rồi! Ngài là chưa thấy đâu, chơi vui lắm đấy! Kéo xe, đẩy cối xay, dọn phân, nâng kiệu, kéo cưa… Chỉ có ngài nghĩ không ra thôi, chứ kiểu nào cũng làm được hết…”

* nụ tân di: là búp hoa của cây tân di ( hay gọi là cây hoa mộc lan)

tan-di-hoa

Xác ve:

xac-ve

Mao hầu nhi:

mao-hau-nhi-3mao-hau-nhi-2mao-hau-nhi-1mao-hau-nhi

Nàng nói đến mặt mày hớn hở, đôi môi đỏ tươi kia lúc mở lúc đóng, khiến cả hồn hắn đều bị câu đi. Hắn ngơ ngẩn nhìn vài cái, thất thần hỏi nàng, “Nàng biết làm không?”

Nàng quả nhiên ưỡn ngực, “Biết chứ, nô tỳ là tay tổ chơi đồ chơi đó nha. Trước kia ông ngoại Quách La từng buôn bán dược liệu, cố ý đùm một bọc lớn cho nô tỳ lãng phí.” Nói xong trên mặt lại u ám, “Nói đến nô tỳ thật là bất hiếu, ông ngoại mất nô tỳ cũng không thể về tế bái được.”

Hoàng đế rốt cuộc chờ đến được cơ hội tốt để an ủi giai nhân, vội vàng sán  tới, nằm xuống chỗ ngồi bên cạnh nàng. Một mặt ôm vai nàng, một mặt mặt dày mày dạn xoa nhẹ bụng nàng, “Nàng đừng buồn, khi ấy chẳng phải còn đang đương nhiệm sao, ông ngoại Quách La của nàng có thể thông cảm mà. Chờ đứa bé trưởng thành rồi, để nó thay nàng dập đầu cho ông… Nàng xem, có con đúng là tốt, sau này chúng ta sinh thêm vài đứa nữa đi, trẫm có thể làm được.” Nói đoạn, tay từ bụng dời lên trên, dời đến nơi hắn thương nhớ đã lâu. Thầm chậc chậc xuýt xoa, mang thai đúng là tốt, giờ nửa phần trên này phát triển đến là hùng vĩ.

Tố Dĩ tấn vị mồng năm, đến mười hai hắn xuống Giang Nam, thời gian bảy ngày trong đó xác thực là liên tục quấn lấy nhau. Bất quá cách xa ba tháng, hơn nữa dạo thời gian trước trong cung mây sầu sương thảm, ngủ trên cùng một cái giường cũng chỉ giới hạn ở ôm ấp. Hắn lúc này không quá thành thật, mình thì thật sự ngượng chín mặt. Biết mục đích hắn dẫn nàng đến Quyện Cần Trai, trong lòng càng đập thình thịch.

Hoàng đế cười cười, môi đỏ mọng tuyệt đẹp, “Tay trẫm có hơi lạ chỗ, nàng đừng kén chọn.”

Nàng lẩm bẩm, “Loại chuyện này mà có thể quên sao!”

“Nhắc đến thật ra.” Hắn kề sát tai nàng, “Cái yếm ta mang theo xuống Giang Nam đấy, nhớ nàng liền lấy ra ngắm, khỏi cần nói, có thể giúp ích rất nhiều đấy.”

Nàng phút chốc đỏ mặt, lung tung đẩy tay hắn, “Đúng là cái gì cũng nói được.”

Hắn không cho nàng thoát thân, đệm trải trên giường rất mềm, thật cẩn thận áp đảo nàng, rút cái gối để kê dưới gáy nàng, kéo tay nàng dò xuống dưới, đẩy đẩy thắt lưng nói, “Trẫm cũng thật đáng hổ thẹn, khả năng phải tuyên dâm ban ngày, làm trái thánh nhân dạy bảo rồi.”

Tố Dĩ bị hắn làm cho dở khóc dở cười, “Biết thế còn làm vậy?”

Hắn ừ một tiếng, trên tay lại cởi nút áo nàng, “Thời tiết như này, giữa trưa không nóng không lạnh là thích hợp nhất.”

Nàng bị hắn xoa đến nhũn cả người, thở hổn hển nạt, “Cũng không thể làm bừa, đứa bé căn cơ còn chưa vững…”

“Trẫm biết, sẽ kiềm chế một chút.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng nằm giữa một mảnh ánh sáng ấm áp, đầu nhũ hoa để lộ ra, thân mình tuyết trắng lấp lánh ánh quang. Hắn hít vào một hơi, chậm rãi nói, “Nếu trẫm dùng quá sức làm đau nàng…”

Nàng mờ mịt nhắm mắt lại, đoán là hắn sẽ nói “Chúng ta liền dừng lại”. Người nam nhân thật tốt a! Nàng nhấc tay, dịu dàng từ gò má của hắn một đường phủ đến lồng ngực tinh tráng.

“… Đó nhất định là trẫm quá yêu nàng.”

Tố Dĩ trong nháy mắt có loại cảm giác bị bắt được huyệt đạo, trái ngược hoàn toàn với điều nàng phỏng đoán, toan chất vấn, còn chưa kịp mở miệng, hắn liền cúi người hôn lên đóa mai hồng trước ngực nàng.

Hắn đúng là tay giỏi yêu, ở trên người nàng nhấc lên từng luồng sóng nhiệt. Nàng muốn nói gì? Đều đã quên. Chỉ cảm thấy khí cũng không đủ thở, nói cũng nói không nổi nữa, ôm lấy cổ hắn rướn người lên, nàng thích cùng hắn thân mật như vậy. Hắn ngồi sau ngự án trong Càn Thanh Cung như ở trong đám mây, nàng nhìn hắn một cái cũng thót lòng, chỉ có lúc này mới cảm thấy an nhiên. Chạm được hắn, biết hắn thật sự ở bên cạnh nàng.

Nếu không có tam cung lục viện, bọn họ chỉ là người bình thường, thế thì tốt biết bao! Nàng cũng muốn khóc lóc om xòm, nghe người khác nói muốn thu xếp tìm vợ bé cho hắn liền nhăn mặt, thấy hắn thông đồng với người khác nàng liền quậy. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, tình cảnh của nàng không cho phép nàng ghen, nàng không có sức cũng không có tư cách. Sủng ái hắn đối với nàng đã là bóc lột của vô số người đổi lấy, không biết đủ nữa, bản thân mình cũng cảm thấy không thể nào nói nổi.

Hắn là người một nghiêm túc, làm gì cũng đúng quy cách, ngay cả hôn nàng cũng hôn đến thực chuyên tâm. Một trận cuồng phong một trận mưa phùn, sau đó cười nhìn nàng, “Như lúc này là xinh đẹp nhất.”

Nàng như thể ngâm vào trong hũ đường, đầy ắp trong lòng đều là ngọt. Không dám mở mắt, tay men theo hông của hắn hướng xuống, cùng cửu thiên tuế lên tiếng chào, “Lâu không gặp quân.”

Hoàng đế chôn mặt trong cổ nàng cười, “Mồm mép lém lỉnh! Sao phải nhắm mắt? Mặt dày mà cũng biết thẹn à?”

Nàng ưm một tiếng, ngâm khẽ, “Đừng nói…”

Mang thai làm loại chuyện này, đối với Hoàng đế mà nói cũng là lần đầu. Lúc trước có tần phi mang thai, Kính Sự Phòng thỉnh sổ ghi chép của Thái y viện đến, thẻ bài xanh trực tiếp liền cất vào. Dù sao dưỡng thai quan trọng hơn, hậu cung nhiều nữ nhân, hắn cũng sẽ không vì loại chuyện này hao tổn tâm trí. Nhưng giờ lại khác, nàng mang thai, giải quyết vấn đề này có chút khó khăn. Hắn sẽ không tìm người khác, trước kia thì không sao cả, ai cũng như nhau. Giờ lại không thể, lật thẻ bài người khác không chỉ thẹn với nàng, cũng cô phụ mối tình thâm của mình. Hắn hi vọng tình cảm giữa bọn họ không có tạp chất, nhưng hắn chung quy cũng là đàn ông, về diện phòng the không mê mệt, chỉ là khác với người khác mà thôi. Ai nói hắn lạnh lùng? Giống như trước mắt, tận lực không để cho mình lỗ mãng, nhẹ nhàng rong ruổi, lại dĩ nhiên muốn chết trên người nàng rồi.

Hắn thích nhìn dáng vẻ của nàng lúc này, mỹ nhân bằng ngọc mềm mại không xương, hoặc ngưng mi hoặc mơ màng, đều có loại cảm quan tiêu hồn khác biệt. Hắn nâng thân thể nàng ôm vào trong ngực, cánh tay nàng luồn qua dưới nách hắn, cố gắng giang rộng cánh tay, càng dùng sức ôm hắn chặt hơn, mập mờ mà kêu tên hắn, từng tiếng Đông Tề, khiến nát cả tâm can.

Lúc trước quý phi cùng Tịnh tần náo ra chuyện, khiến nàng đối với hoàng cung càng thêm mâu thuẫn. Trong hai tháng nhìn thấy nhiều điều ngươi lừa ta gạt như vậy, đối với một người vốn cũng không muốn dung nhập mà nói càng là đòn cảnh tỉnh. Khốn đốn của nàng hắn đều biết, hắn chu toàn nàng, muốn cho nàng điều tốt nhất, nhưng mà làm Hoàng đế, quy tắc mà hắn phải tuân thủ kỳ thật đều nhiều hơn bất luận kẻ nào. Cho nên chỉ có thể tận hết mọi khả năng có thể, cho nàng đặc quyền mức độ lớn nhất. Có đôi khi cảm thấy giữ nàng lại là hại nàng, nhưng mà không ngăn được tình yêu. Cho dù hắn ích kỷ, thật sự muốn trơ mắt nhìn nàng và tên tiểu Công gia vô dụng kia ở cùng nhau, hắn nghĩ đến đại khái sẽ nổi điên cũng chừng!

Trong đầu biết bao điều hỗn loạn xẹt qua như sao băng, dần dần có chút không kiềm nổi, chỉ cảm thấy thân thể ấm áp của nàng. Muốn nhẹ nhàng, muốn né cái bụng, quả là chuyện hành người. Hắn hôn lên mi tâm nàng, nắm hông nàng mạnh hơn chút, nhanh hơn chút, sau đó nảy lên thật cao, tựa như leo lên cột buồm viễn dương, đón mặt trời mọc nhìn toàn thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi