CUNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuất cung rất thuận lợi, xem ra Hoàng đế đã thông báo Hoàng hậu từ trước, lúc nàng đến Trường Xuân Cung từ giã Hoàng hậu chỉ gật đầu, “Đến viên rồi cẩn thận nhiều chút, bên dưới chuẩn bị thêm ít người trông nom, thiếu cái gì thì cứ sai người vào cung báo với ta, ta sẽ phái Tinh Âm đi làm.”

Tố Dĩ nhìn cô ta, vì mang thai đã không cần thỉnh an sớm tối nữa, chỉ thi thoảng đến chào hỏi một lần. Cách lần trước đã khoảng hai mươi ngày không gặp, hôm nay nhìn Hoàng hậu, gương mặt càng trở nên tiều tụy, tựa như cây dâu già đi mười tuổi vậy.

Người thiện tính, căn bản không cứng lòng nổi mà. Dạo trước oán cô ta, bây giờ thấy cô bệnh ra nông nỗi này, Tố Dĩ cảm thấy Hoàng hậu cũng không dễ dàng. Dù sao cô ta chưa thật sự thương tổn đến mình, hơn nữa cũng từng cực lực thúc đẩy nàng và Hoàng đế. Mặc dù là có mưu đồ, thế nhưng người sống trên đời, có ai không suy tính vì tương lai mình? Trong lòng mỗi người đều có một cái bàn tính, chẳng qua thủ pháp gảy bàn tính của mỗi người không giống nhau thôi.

Nàng nghiêng người ra trước dém dém góc chăn cho hoàng hậu, “Chủ tử nương nương, ngài cũng phải bảo trọng thân mình. Ngài là người phúc hậu, sau này có tôn vinh hưởng không hết, chút bệnh vặt này đã là gì, vượt qua là tốt rồi.”

Nàng ta cho mình uống viên an thần*, Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, mấp máy môi, muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn là nuốt trở vào. Cuối cùng thở dài, hỏi nàng, “Ngươi có trở lại không?”

* viên an thần: ví với những lời nói và hành động nhằm làm cho người khác an tâm.

Có trở về hay không, khó nói. Kỳ thật điều Hoàng hậu quan tâm vẫn là Hoàng tự, Tố Dĩ trong lòng biết rõ, nhưng cũng không muốn nói thẳng ra. Nếu đứa bé tiến cung, không có lý nào nàng không cùng trở về. Hoàng hậu hẳn là cũng sợ nàng đến lúc đó chết sống không chịu buông tay, dạo trước mới bị Hoàng đế nói xa nói gần cảnh tỉnh một trận, giờ làm việc cũng khó tránh khỏi ngó trước trông sau.

Nàng gật gật đầu, “Trong cung mới là nhà, nô tỳ vẫn sẽ trở lại.”

Hoàng hậu nhắm mắt lại nói, “Trở về là tốt rồi, đến viên liền lỏng lẻo, không nên ở lâu. Dù sao trong núi ẩm ướt, nấn ná ở lâu cũng không nên.”

Tố Dĩ thưa vâng, gập gối rồi lui khỏi Trường Xuân Cung.

Đi ra Thuận Trinh Môn, chính là lúc mặt trời vừa mới nhú. Nàng ngoảnh đầu nhìn cánh cổng lớn đỏ thẫm sau lưng, cánh cổng này giam hãm nàng tròn bảy năm, mọi lần chỉ có thể ngóng từ xa, giờ rốt cuộc có thể rời đi rồi. Mặc dù đổi lại là một chút tiếp tục giam cầm của cấm uyển (vườn thượng uyển), cũng vẫn có loại cảm giác sung sướng khi thoát khỏi sương mù.

Nàng trèo lên kiệu khởi hành, Hoàng đế lâm triều không thể đồng hành, trước và sau nghi giá phái mười mấy thị vệ hộ tống, đoàn người chậm rãi xuất phát hướng biệt uyển. Nàng vén mành cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh nắng nhảy nhót len lỏi giữa những cành lá rậm rạp trên đầu, trên con đường lót đá xanh đều là những điểm sáng loang lổ. Thế giới bên ngoài thật nhộn nhịp sống động, không biết từ hướng nào có tiếng hát kinh kịch vọng tới, có thể là một người giữ rừng, cất cao giọng hát, “Chúng huynh đệ Từ Châu từng thất lạc, lại tương phùng đoàn viên nơi Cổ Thành này. Quan nhị gia tức khắc hô Tam đệ, Trương Dực Đức đứng trên lầu cổng thành tức sùi bọt mép…” âm điệu của vai nam trung niên kia, thắp sáng cả trời đất yên tĩnh này. (vai nam trung niên: trong cuồng cổ, thường mang râu)

Tố Dĩ tựa lên thành kiệu nhàn hạ cười, kể từ ngày hôm nay chính là khởi đầu mới. Vạn Tuế Gia nói cho phép gọi người nhà vào bầu bạn, nàng đánh nhịp phụ họa, “Hiền đệ bãi nghỉ đã chuyển về Trường An, ở tại Sa Đà sống vài năm, được một cái chức thanh nhàn.”

Đi rồi lại đi, cuối cùng đã đến trước cổng chính Tịnh Nghi Viên. Viên này xây trên núi Hương Sơn, là một hành cung ngự uyển được dựng lên giữa những đồi núi. Phong cảnh nơi đây đẹp, càng bởi vì thiếu đi sự ngột ngạt và áp lực của Tử Cấm thành, lại thêm sự thanh tịnh và phóng khoáng, nghiễm nhiên đã là thiên thượng nhân gian rồi.

Trường Mãn Thọ ở phía trước dẫn đường, khom lưng nhắc nhở nàng cẩn thận bước chân, lại cười nói, “Chủ tử của ta, biết ngài thích thanh tĩnh, Vạn Tuế Gia chỉ đích danh ban Kiến Tâm Trai cho ngài đó nha! Nơi này rất đặc biệt, ngài thấy chắc chắn sẽ thích.”

Trường đại tổng quản là đắc thế nhờ leo theo Tố Dĩ, coi như lão là người có lương tâm, đối với vị quý nhân này a dua nịnh nọt, đến cả cả tiểu chủ cũng không gọi, trực tiếp gọi người ta là chủ tử. Đây là tự hạ thân phận sao? Còn gì nữa. Lão nhìn người chuẩn xác lắm, đừng thấy nàng lúc này rời khỏi cung, không lên tiếng thì chớ, một khi lên tiếng người người có mà kinh ngạc, nhất định là nhất phẩm.

Kết cấu của Kiến Tâm Trai khá là đặc thù, là bố cục vòng tròn. Từ nơi cao nhìn xuống, dãy ngói đen san sát nối tiếp nhau phô bày ra hành lang hình tròn, có phần na ná như Thổ lâu Phúc Kiến* nhìn thấy trên tranh vẽ. Vào viên là một cái ao bán nguyệt, trong ao nuôi cá, nước trong veo, nhìn một cái là có thể thấy đáy. Ba mặt ao nối liền với hành lang, từ phía tây đi vào nhìn thấy một nhà thuỷ tạ, đó chính là Kiến Tâm Trai.

* Thổ Lâu Phúc Kiến (Fujian Tulous) là một quần thể gồm nhiều ngôi nhà được xây dựng bằng đất nung chắc chắn có khả năng kháng cự lại mọi sự xâm nhập từ những tác nhân bên ngoài. Một Thổ Lâu thường quy mô rất lớn, có nhiều tầng cao và được xây dựng theo kiểu hình lòng chảo tròn. 

Image result for thổ lâu phúc kin

“Nơi này tốt, cảnh đẹp tên cũng xuôi tai.” Lan Thảo dìu nàng nói, “Chúng nô tỳ may mắn, đời này còn có thể đến Tịnh Nghi Viên ở một lần, đều là nhờ phúc chủ tử đó ạ.”

Tố Dĩ ngẩng đầu nhìn tấm biển dưới mái hiên, cái tên Kiến Tâm Trai cũng có nguồn gốc. “Thánh nhân nói chuyện, mở miệng là thấy tâm” (kiến tâm), Vạn Tuế Gia đây là bỏ công sức, ý muốn nàng tâm khẩu như một a! (tim và miệng như một) Đồ nhỏ nhen này! Nàng phì cười, quay đầu nói với Trường Mãn Thọ, “Ta xuất cung rồi, khả năng cũng không thường gặp Vạn Tuế Gia, nếu ông ở bên cạnh ngài ấy, hãy thay ta hầu hạ ngài chu toàn. Ta tuy người đã đi ra, đến cùng lòng vẫn không yên, thế cho nên, hết thảy đều phải cậy nhờ ông rồi.”

“Ấy ấy, không dám nhận ạ.” Trường Mãn Thọ cười đến rung cả người, “Nô tài là nhờ ngài đề bạt lên, kể cả đến chết cũng một lòng với ngài. Ngài không cần dặn dò, chỗ nô tài cũng có tính toán. Ngài đừng lo không gặp được Vạn Tuế Gia, nô tài đoán Vạn Tuế Gia sẽ không bỏ ngài ở đây không đoái hoài đến đâu. Ngài cứ chờ đi, biết đâu chốc nữa liền cuống cuồng chạy đến nữa không chừng!” Nói đoạn chỉ về phía trước, “Ấy ngài xem kìa, phu nhân trong phủ và Nhị cô nương đến rồi!”

Tố Dĩ vừa nhấc mắt, nhìn thấy ngạch niết và Tố Tịnh cùng đến. Nàng cẩn thận nhìn Tố Tịnh, tuy nơi từ thắt lưng trở xuống còn có chút cà nhắc, nhưng hình như không còn gay gắt như trước. Nàng vội đi tới nghênh đón, “Ngạch niết, Nhị nữu tử!”

Người nhà mẹ đẻ chính là thân thiết, cũng không có gì mà lễ nghĩa hay không lễ nghĩa, vừa gặp nhau là tán gẫu hẳn lên. Có điều Tố Tịnh người không được tự nhiên không tài nào thích trò chuyện, ngồi ở trong đình, cô chỉ một mực nhìn bụng Tố Dĩ. Tố Dĩ cố ý ưỡn lưng để cô xem, “Sắp năm tháng rồi.”

Cô ta lầm bầm câu, “Mông to ra kìa.”

Tố Dĩ mặt đỏ lên, “Chẳng những mông to ra, hông cũng lớn.”

Tố phu nhân cười vang, “Các con không biết chứ, nữ nhân mang thai sinh con, nên xương cốt phải dỡ ra lắp ráp lại, các con nghĩ là dễ dàng sao? Lúc trước mẹ sinh huynh muội các con, đứa này lại tiếp đứa kia chịu khổ biết bao a! Giờ thấy các con đều thành gia lập thất cả rồi, trong lòng mẹ cao hứng. Đại nữu tử đi theo Vạn Tuế Gia, chủ tử nâng đỡ, cuộc sống thoải mái mẹ liền an tâm. Nhị nữu tử a, chỉ chờ tiểu Công gia mãn tang liền thành hôn ngay. Con là út trong nhà, nhỏ nhất cũng được hời nhất, của cải đều móc hết cho con. Cha mẹ làm lớn gả con đi cho nở mày nở mặt, đời này của mẹ cũng không còn việc gì phải lo nữa rồi.”

Nghe cách nói của ngạch niết nàng, hình như quan hệ giữa Tố Tịnh và tiểu công gia không tệ lắm. Nàng dịch ra trước hỏi dò, “Tiểu Công gia đến nhà chúng ta rồi ạ? Đã nói chuyện với Nhị nữu chưa? Cư xử thế nào?”

Tố phu nhân nhìn Tố Tịnh, “Để con bé tự nói.”

Tố Tịnh ngượng ngùng, vặn vẹo nửa ngày mới mở miệng, “Hắn là cái tên bộp chộp, nửa đêm nửa hôm đứng dưới cửa sổ phòng muội thổi lá cây, mém tý nữa bị Nhị ca ca đánh chết.”

Tố Dĩ toét miệng cười ha hả, “Tỷ biết ngay hắn là một con khỉ mà, không lúc nào chịu ở yên đúng không?”

“Chứ gì nữa!” Tố Tịnh hai má đỏ lên, “Lần trước đến chùa Định Quốc Tự dâng hương, khăn tay muội rớt xuống ao, hắn đi vớt giùm, cả người lẫn sào trúc té xuống nước, làm cho cả người ướt nhẹp.”

“Vậy chắc khăn bay xa lắm sao mà dùng sào trúc còn không với tới.” Tố Dĩ chậc chậc nói, “Rớt rồi thì thôi, trời còn chưa ấm hẳn, té xuống ao có mà bệnh mất.”

Tố Tịnh xoắn khăn tay thành bánh quai chèo, rụt rè nói, “Đâu có a, không phải lấy mỗi sào trúc không đâu, lúc ấy hắn nhảy lên cây trúc, diễn vở ‘Đả kim chi’ cho muội xem.”

Mọi người nghe vậy lắc đầu không thôi, người thiếu đầu óc thật sự không có thuốc nào trị được. Sào trúc có sẵn đó không dùng, lẽ nào là liều mạng chọc cười giai nhân? Tố Dĩ thấy Tố Tịnh không chán ghét cửa hôn sự này như lúc đầu nữa, biết đâu đã có chút thích Tiểu công gia rồi. Bản thân là người từng trải, vừa cân nhắc là đã hiểu được bảy tám phần, bèn xuôi gió xuôi nước nói, “Tiểu Công gia đối với muội là thật lòng quan tâm, sống cùng hắn, lòng phải rộng một chút muội so với ai khác đều thoải mái hơn.”

Tố Tịnh liếc nàng một cái, “Muội vậy là nhặt lại đồ bỏ của tỷ sao?”

Nàng mặt mo không nhịn được, “Không thể nói như vậy, tỷ khi ấy cũng là bị Thái hoàng thái hậu loạn điểm uyên ương… chuyện đó, giờ chẳng phải là tỷ đã có Vạn Tuế Gia rồi sao, cùng tiểu Công gia cũng là hữu duyên vô phận thôi. Sợi tơ hồng của hắn đã ở trên người muội, hai người muội tốt đẹp, tương lai đại hôn tỷ cho một phong bao lì xì thiệt lớn, đã được chưa?”

Tố Tịnh cúi đầu vò khăn tay, “Muội nói lời tự đáy lòng, chân muội… bản thân mình đã quá mất mặt. Để người ta nam nhân thân thể tề toàn mà phải lấy một người vợ què, may mà muội chỉ là trắc phúc tấn, bái đường cùng hắn là một người toàn tu toàn vĩ (chỉ người toàn vẹn), như vậy hắn cũng không xem là mất mặt.”

Con bé nói lời này, lòng Tố Dĩ tràn đầy áy náy. Khi đó vì bồi thường tiểu Công gia, đã chỉ một tiểu thư nhà Cửu Môn Đề Đốc làm phúc tấn. Giờ nhìn lại Tố Tịnh, đã có cảm tình với Tiểu công gia, chỉ sợ lại là một “chính mình” khác. Ý chỉ chỉ hôn đã ban xuống không thể tùy ý sửa, huống hồ Tiểu công gia không gây tội lỗi gì, nam nhân đi lại bên ngoài, thể diện quan trọng hơn. Cũng không thể để người ta nói sau lưng hắn cưới một bà vợ què, giờ cũng chỉ có chờ đợi mình leo cao hơn chút, để Tố Tịnh nhận che chở của nàng, ở nhà họ Côn cũng có thể diện chút thôi.

Tố phu nhân mắt thấy càng nói càng đi xa, vội ngắt lời, “Mẹ nghe nói trong cung ngự y đều biết bắt mạch đoán nam nữ. Con có cho người xem qua chưa? Là a ca hay là cách cách?”

Tố Dĩ ngại ngùng cười cười, “Cũng không nói nhất định chuẩn, đoán là a ca.”

“Vậy thì tốt quá.” Tố phu nhân mặt mày hớn hở, cầm tay nói, “Ông nội con lần trước dắt chim đi dạo ở Lai Kim Vũ Hiên, gặp gỡ được thần nhân nổi tiếng là ‘tiền đoán tám trăm năm hậu đoán một ngàn năm’, báo bát tự của con xong, người ta vừa nhìn liền nói ngay cô nương này giỏi sinh.”

Tố Dĩ đang cắn hạt dưa, nghe ngạch niết nàng nói vậy bị nghẹn ho sằng sặc, “Tầm bậy, bói ra ma quét nhà ra rác!”

“Đừng vội mắng người ta, nhà nào cửa nào mà chẳng biết càng sinh càng tốt? Con nối dõi nhiều địa vị ổn, con còn chưa hài lòng cái gì?” Tố phu nhân vỗ lưng cho nàng, “Làm mẹ rồi, mới nghe một câu như vậy đã ra thế, kiến thức hạn hẹp còn gì? Chuyện quan trọng hơn cả, người ta nói con là mệnh cách tốt đại phú đại quý, có phúc khí một lần đã được con trai. A ca nhi còn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, tương lai sẽ làm quan lớn đấy.”

Tố Dĩ bất đắc dĩ cười, “Con trai Hoàng đế không làm quan, ai làm? Con đoán thần tiên kia biết ông nội là lão thái gia làm thống lĩnh cũng nên, cứ nói theo chiều hướng tốt là chả sai vào đâu được. Thưởng rồi chứ gì? Nói một đống lời hay, không thưởng bảo đảm phỉ nhổ ông tiếng tài thần nghèo.”

Lão thái gia ngày đó vui lên, móc sạch cả túi tay áo, sao có thể không thưởng chứ! Tố phu nhân không nhớ đến chuyện đó, chỉ chọn chuyện vui vẻ nói, “Cho người ta tiền mừng cũng phải thôi, chị dâu con đến tiền trang đổi sáu mươi xâu tiền đồng nhuộm màu rồi, chuẩn bị chờ con lâm bồn mang đến miếu bố thí. Con xem xem, con gái gả ra ngoài cũng không phải nước hắt đi, ngày nhớ đêm mong chỉ sợ con bị thiệt thòi. Bà bác của con cũng thấy mát mặt mát mày, giờ không đứng mắng cái giá chim nữa, sai người dời cái cối xay đặt trong vườn, đứng trên cối xay đập ổ gà, nhà họ Thu bị chị ấy mắng đến nở hoa.”

Đại cô cô đời này không gặp được người tốt, rơi vào tình cảnh như vậy. Cơ mà hành động quái gở kia của bác ấy nhắc đến quả thật vừa tức vừa buồn cười, Tố Dĩ nói, “Con ở trong viên, không quản nghiêm ngặt như trong cung. Ngày mai sai người đón bác vào dạo chơi một chút, người một nhà chúng ta dễ nói chuyện.”

Tố phu nhân đồng ý, lại hỏi tên của đứa bé, “Lần này là lớp chữ ‘Dục’, Vạn Tuế Gia nói chọn tên gì?”

Tố Dĩ nhớ tới bộ dạng hắn ngồi dưới đèn lật đại điển, trong lòng ấm áp, “Hắn chọn nhiều cái, cũng không vừa lòng, nói phải cân nhắc lại cho kỹ. Theo con, tên xấu dễ nuôi. Gọi mèo con cún con thì không trang nhã, gọi Hổ con thì hay. Oai phong như vậy, bệnh vặt nạn nhỏ đều không tới gần được.”

“Tiểu Hổ a ca, tên thế này mà trang nhã à?” Tố Tịnh le lưỡi một cái, “Đừng dọa người chớ, người ta đều gọi A Phúc A Tường, nhà tỷ lại gọi Tiểu Hổ, kỳ cục.”

Mọi người cười ngặt nghẽo, trong ngày xuân tốt đẹp này, đã chầm chậm vào hạ, trong núi nhiều cây cỏ, buổi trưa côn trùng náo nhiệt hẳn lên, tiếng người tiếng côn trùng đan xen cũng rất thú vị.

Đang nhấm trà, lơ đãng thoáng nhìn, thấy một người mặc áo đoàn long màu vàng sáng từ xa cuốc bộ tới. Tố phu nhân thấp giọng ơ một tiếng, giật nhẹ tay áo Tố Tịnh, ý bảo cô đứng lên nghênh giá. Tố Dĩ cũng đứng lên, chờ hắn tới gần theo mọi người cúi chào, hắn vội đến nâng, kêu miễn lễ, cười nói, “Ngạch niết cùng muội muội đều ở đây à? Lần này vào viên liền ở lại luôn đi, lúc trẫm không có đây thay trẫm chăm sóc nàng hơn.”

Tố phu nhân bị tiếng gọi “ngạch niết” kia chấn động đến sợ vỡ mật, cuống cuồng quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tỳ sợ hãi, nô tỳ vạn vạn không nhận nổi, Vạn Tuế Gia vậy mà làm tổn thọ nô tỳ mất!”

Hoàng đế ngược lại rất độ lượng, “Nơi này không giống trong cung, không đề nặng quy củ vậy đâu. Trước đây không thể gọi, là bởi thiên uy của trẫm, cũng sợ làm loạn cương thường. Giờ thì không giống vậy, Tịnh Nghi Viên sau này giống như nhà riêng vậy, trẫm dầu tôn quý đến mấy, ở trước mặt ngài cũng chỉ là con rể.” Nói xong quay đầu xoa bóp tay Tố Dĩ, “Nói chuyện bao lâu rồi? Ngồi lâu chưa? Đừng vất vả quá, giữ người nhà lại, còn nhiều thời gian mà.”

Tố Dĩ biết hắn vội vã đến làm gì, đây là lại đến giờ nghỉ trưa, quen ở bên cạnh nàng, không thể tự ngủ một mình chứ gì. Không tiện vạch trần hắn, quay sang mẫu thân nàng cười nói, “Đúng rồi, gặp mặt liền nói mải nửa ngày. Con sai người đưa mẹ và Nhị nữu về phòng trước đã, lát nữa nghỉ trưa xong lại trò chuyện tiếp.”

Tố phu nhân gánh không một tiếng ngạch niết của Hoàng đế, biết hắn là nể mặt Tố Dĩ, cũng tuyệt không dám tự xưng mình là mẹ vợ. Trong lòng đang hoảng đến đập thình thịch, được lệnh bèn thở phào, cúi người nói vâng rồi dắt Tố Tịnh ra khỏi Kiến Tâm Trai.

Tố Dĩ ôn hòa nhã nhặn cười, “Buồn ngủ rồi à?”

“Nàng xem ta là người đến giờ liền tìm giường à?” Hắn nắm tay nàng đi về phía nhà thuỷ tạ, một mặt nói, “Đến là để báo cho nàng biết một chuyện, chuyện đến Thừa Đức tránh nóng gác lại rồi.”

Nàng không cảm thấy kỳ quái, cong khóe miệng chậm rãi ngưỡng mặt lên, “Tại sao?”

“Hoàng hậu thân thể yếu, không chịu nổi đường xa xóc nảy, đây chẳng phải là lý do chính đáng nhất sao?” Hắn trừng mắt nhìn nàng, “Lại nom bụng của nàng, ái phi của trẫm đi lại cũng không tiện, không có người trộm lạc cho sóc ăn, chuyến đi đến Nhiệt Hà còn có cái gì thú vị?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi