CÙNG NHÂN DÂN VŨ TRỤ TRỒNG RAU NUÔI GÀ

22/01/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 21

Nội dung báo cáo là về cảm nhận của 300 binh sĩ sau khi tham gia chơi "Vùng đất điền viên". Trong báo cáo nói tất cả các binh sĩ đều có phản hồi tích cực về game này, cũng rất thích đăng nhập vào chơi, nếu không phải có anh ta đứng ra ngăn cản, những người này không chừng đều quên mất việc phải vào game khác để loại trừ cảm xúc tiêu cực của bản thân.

Văn Tinh Diệu xem lướt qua bản báo cáo một lượt, nhắn lại: "Sau này không cần hạn chế bọn họ, chỉ cần vào game đúng thời gian quy định là được, để bọn họ tự theo dõi tình hình sức khỏe của mình, cảm thấy không ổn thì phải lập tức quay về chơi game cũ. Mặt khác, nửa tháng sau sắp xếp làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bọn họ một lần, tập trung vào tình trạng bệnh đứt gãy gien."

Đường Nghênh lập tức nhắn lại: "Thượng tướng, ngài cảm thấy trò chơi này có tác dụng trị liệu với chứng đứt gãy gien sao?"

Văn Tinh Diệu: "Đúng, hiện tại vẫn chỉ đang là suy đoán, chờ theo dõi tình hình của mọi người thêm một thời gian ngắn nữa lại nói sau."

Đầu bên kia, Đường Nghênh nhìn thấy tin nhắn của Văn Tinh Diệu thì hô hấp bất giác trở nên dồn dập, anh ta siết chặt nắm đấm, cảm thấy mồ hôi đang túa ra.

Nếu suy đoán của thượng tướng là chính xác, như vậy, trong tương lại trò chơi này sẽ mang đến những khả năng vô hạn! Giờ tiêu chuẩn người chơi của game chỉ có 500 suất, mà nhờ đề xuất của thượng tướng, quân bộ bọn họ đã chiếm trước được 300 chỗ, chuyện này không nghi ngờ gì chính là giúp bọn họ đi trước người khác một bước, thu hái được thành quả sớm hơn.

Quả nhiên, thượng tướng không hổ là thượng tướng, phương diện nào cũng xuất sắc hơn người.

Cảm khái vài câu, Đường Nghênh lại nghĩ đến việc, tới tận giờ Văn Tinh Diệu vẫn không nói ra tung tích của mình cho anh ta, đoán chừng đối phương cố ý không muốn nói, nhưng anh ta vẫn thử thăm dò thêm lần nữa: "Thượng tướng, ngài bây giờ đang ở đâu vậy? Có cần tôi tới tìm ngài không, dù sao tôi cũng là phụ tá của thượng tướng, phải chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của ngài."

Đường Nghênh cảm thấy giọng điệu của mình đầy mùi của dân làm công ăn lương đang nịnh bợ cấp trên. Nhưng, vì để nhanh chóng tìm được thượng tướng, anh ta quả thật không còn cách nào.

Đoạn văn bản này rất nhanh đã xuất hiện trên máy liên lạc của Văn Tinh Diệu. Lần này, hắn không vì vội vã đi chơi game mà quên mất, cuối cùng cũng nhìn thấy.

Nghĩa là sao? Tại sao Đường Nghênh lại hỏi hắn đang ở đâu, chỗ hắn đang ở bây giờ không phải do Đường Nghênh sắp xếp à, ở viện điều dưỡng hoặc là một bệnh viện nào đó tại hành tinh Phật Nhảy Tường?

Nhưng bây giờ, người này lại hỏi ngược lại là hắn đang ở đâu?... Hắn làm sao mà biết được!

Trong thoáng chốc, bắp thịt cả người Văn Tinh Diệu căng cứng, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Hắn chợt nhận ra, chính mình hoàn toàn không có ký ức về khoảng thời gian này trong hiện thực. Chuyện này chỉ có thể là vì thân thể của hắn đang ngủ say, mà điều duy nhất có thể xác nhận lúc này là hắn an toàn, nếu không hắn đã không thể tự do tùy ý lên mạng chơi game.

Sau như nhận ra chuyện này, việc cần làm là phân tích rõ, rốt cuộc mình đang trong trạng thái như thế nào, vị trí ở đâu, sau đó căn cứ vào tình huống cụ thể để cân nhắc xem có nên để phụ tá đến đón mình hay không.

Còn bây giờ, vì tránh làm đối phương lo lắng, đồng thời tạo thành khủng hoảng không đáng có, hắn vẫn nhập vào ô trò chuyện: "Anh tạm thời không cần qua đây, chờ đến lúc tôi sẽ tự trở lại. Đúng rồi, trò chơi này tôi cũng đang chơi, tên nick trong game là..."

Lời còn chưa nói hết, đã không kịp phản ứng nữa, cảm giác choáng váng quen thuộc bao phủ lấy hắn, ý thức một lần nữa rơi vào bóng tối.

Đường Nghênh chờ mãi chờ mãi, vẫn không chờ được tin nhắn rả lời của Văn Tinh Diệu, anh ta thở dài một hơi, quả nhiên là thượng tướng không muốn nói cho mình biết.

Nếu đã như vậy, anh ta cũng chỉ có thể hoàn thành thật tốt những việc mà thượng tướng đã giao cho.

Sau này mọi người có thể thoải mái onl game. Cái thông báo này vừa ra, tất cả binh sĩ đều ồ lên hoan hô rầm trời. Reo hò xong, ai nấy đều không thể chờ thêm được nữa, lập tức mò lên game. Trong lòng Đường Nghênh cũng có chút ngứa ngáy, bèn cùng họ lên trò chơi luôn.

Lại một lần nữa đăng nhập vào game, mọi người phát hiện dường như bầu không khí bên trong không giống mọi khi cho lắm. Người chơi không vội vã trồng trọt canh tác làm nhiệm vụ, trái lại đứng tụm năm tụm ba với nhau, vẻ mặt hào hứng đang thảo luận cái gì đó. Một cậu binh nhất tò mò lắng tai hóng hớt, nghe được thì chạy về nói lại cho mọi người biết.

"Họ nói, hôm nay có một người chơi tên là [Yêu Tinh] được trưởng thôn tặng cho một công thức nấu ăn quý hiếm, gọi là Ngọc Mễ áp chảo, sau đó người chơi kia dựa theo công thức mà nấu, lúc làm xong bưng ra, mùi hương bay xa cả mười dặm, ai nấy ngửi thấy đều khen nó vừa thơm vừa ngọt.

*1 dặm = 500m, 10 dặm = 5km


"Trưởng thôn cho [Yêu Tinh] năm phần nguyên liệu, anh ta đã bán ra ba phần. Những người chơi khác đang thảo luận về mùi vị của món Ngọc Mễ áp chảo, nghe nói là món ngon chưa từng được thử, ăn một lần là nhớ cả đời. Phụ tá... [Nằm Thắng], anh theo người ấy... Lâu như vậy, có từng được ăn món nào tên là Ngọc Mễ áp chảo chưa?"

Trước khi vào game, tất cả bọn họ đều được dặn là không được nói ra thân phận quân nhân của mình, nhất là thân phận của Đường Nghênh, lại càng phải giữ bí mật. Nhận ra mình suýt chút nữa là nói lỡ miệng, cậu binh nhất kia lập tức sửa lại, ngay cả hai chữ "Thượng tướng" định nói phía sau cũng chỉ nhắc đến ý ý.

Tuy cái tên [Yêu Tinh] này khiến anh ta có cảm giác quen quen, nhưng sự chú ý của Đường Nghênh rất nhanh đã chuyển đến "Ngọc Mễ áp chảo" trong miệng cậu binh nhất kia. Anh ta cũng chưa từng được ăn Ngọc Mễ áp chảo, nhưng nghe tên thì có vẻ nguyên liệu chính để làm món này chính là ngô. Người chơi trong game hình như rất tôn sùng món ăn này, khiến anh ta cũng thấy tò mò theo.

Đường Nghênh lắc đầu: "Tôi chưa ăn bao giờ." Nghĩ một chút lại hỏi, "Có người chơi nào còn Ngọc Mễ áp chảo không, chúng ta gom tiền mua một miếng thử xem."

Cậu lính kia tỏ ra vô cùng thất vọng: "Làm gì còn được nữa chứ, bọn họ vừa mua đến tay là đã ăn sạch rồi, ngay cả vụn ngô cũng không còn. Hơn nữa, tôi nghe bọn họ nói, ăn Ngọc Mễ áp chảo này sẽ được tăng trạng thái trong 10 phút, nếu họ thu hoạch nông sản trong thời gian này, có thể được gấp đôi điểm kinh nghiệm, như vậy sẽ lên level nhanh hơn."

Ồ, thì ra là vậy, tiếc ghê. Đường Nghênh cũng thở dài, trong lòng có chút hội hận, biết thế ban nãy anh ta onl sớm một chút, bọn họ nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có thể cướp được mấy miếng!

Đột nhiên, bên cạnh có người lẩm bẩm một câu: "Nấu ăn nhất định cần có công thức à? Nếu trong thực tế biết nấu ăn, vậy có phải trong game cũng sẽ biết không?"

Người nói chả có ý gì, nhưng người nghe lại giật mình. Chỉ một câu như vậy thôi, đã có thể nhắc tỉnh người trong cơn mông lung.

Đường Nghênh quay phắt lại, phát hiện người nói câu này là một nữ binh sĩ, tên của cô là Tiêu Điệp, nick trong game là [Bé Điệp].

Trước không nói người cao 1m8, dáng vóc rắn rỏi, tư thế oai hùng như Tiêu Điệp thì có chỗ nào dính đến chữ "Bé", nhưng lời cô nói trong lúc vô thức lại khiến Đường Nghênh lâm vào trầm tư.

"Lời này rất có lý, có khi không cần công thức cũng có thể làm được đồ ăn đấy."

"Có lẽ đúng thế thật, tôi thấy bên trong cửa hàng của trưởng thôn có bán dầu muối dấm tương đủ cả, mấy cái đó dùng để nấu ăn đúng không?"

"Tiêu... [Bé], khục khục, [Bé Điệp], không phải cô nói, ở nhà, mẹ mình hay tự vào bếp nấu ăn à? Cô có học được tí tay nghề nào không, hay là thử một tí xem?"

Người hỏi câu này rõ ràng là khá thân thiết với Tiêu Điệp, vừa nói dứt lời đã bị Tiêu Điệp cho ăn một phát cùi chỏ.

Đùa giỡn một hồi, Tiêu Điệp mới nói: "Rau củ thu hoạch được trong game có mùi vị khác hẳn với bên ngoài, tôi cũng muốn thử một chút, xem dùng những nông sản này nấu ăn, có phải sẽ rất ngon không. Để tôi tới chỗ trưởng thôn mua nguyên liệu!"

Cô vừa nói dứt lời, đã có không ít người bày tỏ sẵn sàng đem thân thử độc, giúp cô nếm thử đồ ăn.

"Xí, xem cái đức hạnh này kìa!" Tiêu Điệp nhíu mày, quét mắt nhìn một vòng, khịt mũi nói, "Đây là tự mấy người nói đấy, tôi chỉ từng nhìn mẹ mình nấu ăn, chứ chưa tự làm bao giờ, ăn không ngon cũng đừng trách tôi đấy."

"Khà khà, không trách không trách đâu, chúng tôi tin ở cô!" Có chừng mười mấy người đi theo Tiêu Điệp đến chỗ trưởng thôn.

Trên đường gặp được những người khác, đều tò mò hỏi họ định làm gì.

"Chúng tôi đi tìm trưởng thôn mua nguyên liệu, thử xem có tự nấu ăn được không!"

"Cái gì? ! Tự mình nấu ăn cũng được à, ai nói với mấy cậu thế?"

"Ầy, cái này còn cần người khác phải nói cho à, nguyên liệu đều có bán trong cửa hàng của trưởng thôn, hoàn toàn có thể mua về mà! Không nói chuyện nữa, bọn tôi đi trước đây!"

"Ơ này này này, tôi đi cùng với, nếu thật sự có thể tự nấu được, vậy thì quá tốt rồi. Mấy người không biết đâu, lúc món Ngọc Mễ áp chảo kia được bưng ra, làm tôi thèm nhỏ dãi luôn!"

Hàng người đi mua đồ càng lúc càng lớn, trong đó không biết có bao nhiêu người theo để hóng hớt, bao nhiêu người thực sự định nấu thử.

"Phụ tá... [Nằm Thắng], như vậy có ổn thật không?" Lâm Tiểu Hổ dịch dịch đến trước mặt Đường Nghênh, có chút không yên lòng.

Đường Nghênh bình tĩnh vỗ vỗ vai Lâm Tiểu Hổ: "Này thì có vấn đề gì, nhóc Hổ này, cậu không cảm giác được gì sao, trò chơi này so với trong tưởng tượng của chúng ta tự do hơn nhiều, cậu muốn làm gì thì cứ việc đi thử là được."


Nói xong, cũng không chờ Lâm Tiểu Hổ trả lời, anh ta đã cất bước, đi về phía đám đông bên kia.

Tuy không biết nấu ăn, nhưng anh ta có thể học. Hơn nữa, ở trong game, có biết nấu ăn hay không thì liên quan gì, chỉ cần có cách chơi mới thì đương nhiên là phải thử một chút.

Giá nguyên liệu Bạch Lê để ở cửa hàng của trưởng thôn thực ra chẳng đáng bao nhiêu. Dầu, muối, dấm, đường cùng bếp lò, than, bật lửa, nồi gang, muôi xào đều là vật dụng cơ bản, nhiều hơn thì không có. Mà mấy thứ này, kể từ ngày hôm sau cũng bị người chơi đùa giỡn gọi bằng cái tên "Gói vật dụng nhà bếp căn bản".

Rất nhanh, người chơi đã mua được nguyên liệu mình muốn ở chỗ trưởng thôn. Hầu hết bọn họ đều là người mới lần đầu vào bếp, chưa từng nấu cái gì bao giờ, cho nên chỉ mấy thứ đồ gia vị đơn giản này cũng đã đủ khiến bọn họ choáng váng đầu óc, lại thấy giá cả không đắt đỏ gì, vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nên dứt khoát mua luôn mỗi thứ một phần.

Tiêu Điệp mua xong nguyên liệu, vội vã trở về nhà tranh nhỏ của mình, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, không cho những người khác đi vào, cũng tuyên bố chờ lần sau mình đi ra, chính là lúc đã nấu ăn thành công.

Các anh em bị cô nàng nhốt ngoài cửa thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đồng loạt câm nín.

"Chúng ta làm gì bây giờ? Cứ chờ bên ngoài thế này à?"

"Thôi, khỏi. Chẳng biết lúc nào [Bé Điệp] mới nấu ăn thành công, không thì chúng ta cứ về nhà mình trồng trọt trước đi ha?"

"Đúng đấy, không thể đứng ngốc ở đây lãng phí thời gian được. Bọn mình cũng có phải không biết tính tình của cô ấy đâu. Nếu không chắn ăn, cô nàng còn lâu mới cho chúng ta xem, có khi chính cô ấy cũng không thấy chắc chắn ấy chứ."

Mấy người ở trước cửa nhà Tiêu Điệp bàn bạc xong xuôi, thì tạm thời giản tán, ai về nhà người nấy. Đất ruộng trong sân nhà bọn họ vẫn chỉ có chín khối ban đầu, nhanh chóng thu hoạch lương thực trồng trước đó rồi gieo thêm một đợt mới. Nghe mọi người nói, bọn họ bón thêm cho cây mấy lượt phân bón, hi vọng nông sản thu hoạch được sẽ có chất lượng tốt hơn.

Sau đó, mấy người này đều không hẹn mà làm cùng một chuyện. Đầu tiên là đứng ở cửa nhà, lén lút nhìn xung quanh một phen, xác nhận không có ai rồi mới "Chui tọt" vào trong nhà, đóng kín cửa. Cuối cùng moi từ trong ba lô ra các loại gia vị cùng vật dụng nhà bếp mà mình lén mua về, đặt từng cái một lên bàn, hoặc xuống đất, trên mặt là biểu cảm nóng lòng muốn thử.

Thông qua cách nấu nướng đơn giản làm ra những món ăn ngon lành, thử thách có tính khiêu chiến như vậy, bọn họ cũng muốn thử một lần!

Chờ người khác nấu cho ăn, đúng là đỡ mệt nhất, nhưng nếu có thể ăn được đồ mình tự tay nấu, cảm giác thành tựu trong lòng khỏi cần phải nói. Chính vì chút tâm tư nho nhỏ này, những người ở đây nhân lúc hỗn loạn tranh mua nguyên liệu ban nãy cũng mua cho mình một phần, trong lúc Tiêu Điệp nghiên cứu cách làm, họ cũng có thể tự thử một phen.

Nhưng mà thời buổi bây giờ, những công việc phải động tay trực tiếp như nấu ăn này, người biết làm thực sự không có nhiều. Đa số mọi người đều đã hình thành thói quen dùng dịch dinh dưỡng để bổ sung các nhu cầu thiết yếu cho cơ thể, cho dù có đột nhiên muốn ăn một bữa cơm nấu bằng nguyên liệu tự nhiên, đổi khẩu vị, thì lựa chọn hàng đầu của người dân vũ trụ cũng chính là tới tiệm cơm hoặc nhà hàng nổi tiếng nào đó, chứ không phải ở nhà tự nấu.

Dù sao với giá nguyên liệu nấu ăn tự nhiên cao chót vót như vậy, nhỡ mà nấu hỏng là lỗ to.

Cứ như vậy, người sẵn lòng học nấu ăn càng ngày càng ít. Không lâu trước đó lại có tin tức, nói mùi vị của rau quả tự nhiên giảm xuống, gần như không khác gì vị nước sôi để nguội, khắp nơi trên mạng vũ trụ đều là tiếng ca thán. Sau này muốn ăn cái gì có mùi có vị thì dứt khoát xài đồ tổng hợp luôn cho rồi.

Quay về trong game.

Đối mặt với mớ gia vị vừa mua về cùng lúa mì và ngô mình thu hoạch được, trên đầu người chơi nọ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Tóm lại, muốn nấu ăn thì phải bắt đầu từ đâu trước?

Xoắn xuýt một lúc lâu, mồ hôi vã ra trên trán, rốt cuộc đối phương không chịu nổi nỗi dằn vặt này nữa ⸺⸺ logout.

Vừa thoát game xong, người này lao ngay ra khỏi phòng, hô to về phía phòng khách: "Mẹ ơi! ! ! !"

---o0o---

Chương 22

Sở Thanh Lâm là một cậu nhóc mới lớn, năm năm trước cậu nhóc bắt đầu mê mẩn các game giả lập, ngày ngày ngâm mình trên mạng vũ trụ cùng diễn đàn của giải thi đấu thiết kế trò chơi, tìm kiếm trò chơi mà mình thấy hứng thú.

Cách đây không lâu, cậu nhóc ngẫu nhiên xem được topic của [Mì Giòn], biết đến game nông trại có tên "Vùng đất điền viên", cũng may mắn cướp được một tiêu chuẩn đăng nhập. Kể từ đó quái thú vực sâu đã trở thành người qua đường, cậu nhóc chỉ một lòng một dạ muốn trở thành nông dân.


Mua gói quà nạp lần đầu, dùng nước suối thần kỳ và phân bón, trồng trọt và thu hoạch gần mười lần. Sở Thanh Lâm vừa tìm được một mục tiêu mới trong game. Đó chính là bắt chước anh đại [Yêu Tinh], nấu thành công món Ngọc Mễ áp chảo, cứu vớt cái dạ dày đang kêu gào đòi ăn của mình.

Mua đồ làm bếp với gia vị xong xuôi, hạt ngô cũng đã được tách ra khỏi lõi, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó, nhưng mà cậu chàng lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.

Cho hạt ngô vào nồi gang trước? Hay là đổ dầu vào trước? Hay là phải trộn với tương, giấm, đường, muối để ngấm vị trước? Trong lúc xoắn xuýt, Sở Thanh Lâm không khỏi chần chờ, làm Ngọc Mễ áp chảo, liệu có cần thêm nguyên liệu nào khác nữa không?

Dầu gì cũng là công thức mà trưởng thôn lấy ra làm phần thưởng, cứ có cảm giác không thể đơn giản như vậy! Nguyên liệu cần dùng, thật sự có thể mua về đơn giản thế thôi à?

Sở Thanh Lâm khá thận trọng, khi còn chưa xác định được phương pháp chính xác, cậu nhóc không dám làm bừa. Đang khổ não, cậu chàng đột nhiên nhớ đến một người, có lẽ người này có thể nghĩ ra cách nào đó hay ho. Vì thế Sở Thanh Lâm quyết đoán logout, xông ra khỏi phòng.

"Mẹ! ! !"

"Giang hồ cấp cứu! ! ! Giúp con với mẹ ới ời mẹ ơi! !"

Hét hai câu này xong, Sở Thanh Lâm mới sực nhớ ra, cái chuyện như nấu ăn, hình như cậu ta chưa thấy mẹ mình làm bao giờ, tìm mẹ có ăn thua gì không nhỉ?

Muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đã không còn kịp nữa. Vì rất nhanh có một người phụ nữ vội vàng đi ra: "Làm sao đấy, có chuyện gì à? Thằng nhóc con đang làm cái gì hả, quần áo cũng không chịu mặc cho tử tế đã chạy ra đây rồi là sao?"

Lúc Sở Thanh Lâm onl game đang mặc quần áo ngủ, cậu ta vội vã chạy đi tìm người, ra khỏi khoang trò chơi cũng không kịp sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn tí, giờ nhìn đồ ngủ trên người toàn nếp nhăn, có chút lôi thôi.

Nhưng cậu ta không để ý được nhiều như vậy, nghe mẹ hỏi thì kiên nhẫn đáp lời: "Mẹ, mẹ có biết nấu ăn không, chỉ cần biết món nào đơn giản thôi cũng được, biết thì cho con học với, nhá?"

Mẹ Sở tát đầu con trai mình một cái: "Thằng nhóc thối nhà anh, dám nói với mẹ mình như vậy à? Trông bà đây có giống người biết nấu ăn không? Đẻ con ra đúng là như không mà, nuôi con trai nhiều năm như vậy mà nó có quan tâm mẹ mình chút nào đâu!"

Sở Thanh Lâm xuýt xoa một tiếng, vội vàng xin lỗi: " Không phải mà mẹ, con cũng quan tâm mẹ lắm chứ bộ! Không phải con cố ý hỏi mẹ như vậy đâu, nhưng mà, nhưng mà..." Cậu kể lại chuyện xảy ra trong game cho mẹ Sở nghe.

Trả lời cậu ta chính là một tràng cười phớ lớ của mẹ Sở: "Ha ha ha ha ha! Cái đồ ngốc nghếch này, chỉ có biết ăn, một món đơn giản cũng không biết làm, cuối cùng còn phải logout tìm mẹ. Ha ha ha, không được, chờ ba con về, mẹ nhất định phải kể chuyện này cho ông ấy nghe, thật sự quá buồn cười! !"

Sở Thanh Lâm đau hết cả đầu, nghe tiếng cười kinh dị của mẹ mình, không biết sao đầu óc lại tỉnh táo hơn hẳn, cậu ta nhỏ giọng lầu bầu: "Mẹ muốn kể thì cứ kể đi, rõ ràng mẹ cũng có biết nấu đâu, nói không chừng con ngốc vậy là do di truyền của mẹ hết..."

"Nhóc con, nói cái gì đó!" Mẹ Sở lườm thằng con ngốc nghếch nhà mình một cái sắc lẻm, thực muốn bốp cho nó một cái nữa, "Tuy mẹ đây không biết nấu ăn, nhưng mẹ biết người có thể nấu, không phải muốn tự mình làm lấy sao? Con trai, đi theo mẹ, mẹ dẫn con đi gặp người ta!"

Sở Thanh Lâm nghe thế, hai mắt sáng bừng lên, nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo tử tế, theo mẹ Sở đi ra ngoài. Nghĩ thầm, quả nhiên, mẹ chính là người toàn năng nhất trên thế gian này ~

Mẹ Sở dẫn theo con trai ngốc nhà mình, quanh quanh quẹo quẹo, đi tới trước cửa một ngôi nhà.

Sở Thanh Lâm rất nhanh đã nhận ra nhà này là của ai: "Đây không phải nhà của chú Quế ạ? Mẹ dẫn con đến đây làm gì?"

"Bất ngờ lắm đúng không? Chú Quế của con trước đây chính là bếp trưởng nhà hàng Mỹ Vị Hiên ở hành tinh Phật Nhảy Tường đấy, người muốn ăn đồ ăn ông ấy làm phải xếp hàng dài. Con bảo ông ấy dạy cho mấy chiêu, tốt xấu gì cũng biết công đoạn cơ bản để làm ra một món ăn."

Về phần mùi vị món ăn nấu ra nó thế nào thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của mẹ Sở. Trong suy nghĩ của bà, nguyên liệu nấu ăn trong thực tế còn chẳng có mùi vị gì chứ đừng có nói đến trong game thực tế ảo. Thằng nhóc này, chắc chỉ thấy hứng thú nhất thời thôi.

Sở Thanh Lâm vốn muốn hỏi, tại sao chú Quế lại tới hành tinh Thịt Kho Tàu của bọn họ ở, nhưng nghĩ đến chất lượng nguyên liệu nấu ăn bây giờ, thì tế nhị ngậm miệng không nói nữa. May là cậu ta còn có thể thưởng thức được những món ngon không có ngoài thực tế ở trong game, cứ coi như hương vị của chúng nó không giống với hương vị đồ ăn trong lịch sử, cậu cũng chấp hết, ai bảo chúng nó ăn ngon như vậy chứ!

Quế Ngọc Bình biết mục đích đến đây của Sở Thanh Lam và mẹ Sở thì đồng ý ngay.

"Muốn học nấu ăn à? Được thôi, muốn nấu món gì cứ nói với chú, chú sẽ lên mạng vũ trụ đặt mua nguyên liệu về. Đúng lúc lâu rồi chưa động tay vào, ngày hôm nay sẽ trổ tài cho hai người nếm thử."

"Ấy ấy ấy, từ đã từ đã, để nhà tôi mua nguyên liệu đi!" Mẹ Sở giành quyền mua đồ, "Lát nữa còn phải nhờ ông nấu nữa có mà, coi như tôi với thằng nhỏ ngốc này đến chỗ ông cọ bữa cơm đi ha."

Quế Ngọc Bình từ chối vài câu, xong không cản được mẹ Sở, đành để bà đi mua đồ. Trong lúc chờ nguyên liệu nấu ăn được đưa đến, ông hỏi Sở Thanh Lâm xem cậu ta muốn ăn gì.

Nhớ đến đĩa Ngọc Mễ áp chảo vàng ruộm giòn tan kia, Sở Thanh Lâm nuốt nước miếng, không chút nghĩ ngợi nói: "Ngọc Mễ áp chảo, với cả... Với cả bánh bao trắng ạ!"

Đây là lại loại đồ ăn duy nhất cậu ta thấy xuất hiện trong game, hiếm có cơ hội được chọn món ngoài hiện thực, cậu chàng bèn chọn luôn chúng nó.

Quế Ngọc Bình thực sự biết làm hai món này, ông kinh ngạc nhíu mày, nghĩ thầm, không biết thằng nhóc này nghe được hai món này từ chỗ nào, lại còn thấy thèm ăn.

"Được không ạ, chú Quế, hai món này có thể làm được không?" Hai mắt Sở Thanh Lâm lóe sáng, vẻ mặt háo hức mong đợi.


"Được thì đương nhiên là được, nhưng mà mùi vị hai món này... Cháu cũng đừng trông đợi gì nhiều, cũng chỉ như vậy..." Quế Ngọc Bình cảnh báo trước.

Sở Thanh Lâm dứt khoát xua tay một cái, nói: "Không sao, không sao đâu ạ. Chú Quế biết làm là được rồi, cháu học cách làm của chú một chút, xong rồi vào game nấu, hí hí hí."

Đây đã là lần thứ ba Quế Ngọc Bình nghe được từ "Game" này từ miệng hai mẹ con Sở Thanh Lâm, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ. Nhưng mà đúng lúc này nguyên liệu nấu ăn đặt trên mạng vũ trụ cũng đã được gửi đến, bị chuyện này đánh gãy, Quế Ngọc Bình tạm thời quên đi việc mình đang định hỏi, cầm nguyên liệu, dẫn hai mẹ con Sở Thanh Lâm vào bếp.

Phòng bếp trong nhà ông rất lớn, không khó để nhìn ra dấu vết thường xuyên được sử dụng. Ba người ở trong bếp gần một tiếng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cảm thán "Ồ", "À", "Hóa ra là vậy" của Sở Thanh Lâm.

Động tĩnh trong bếp rất lớn, nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, hầu như không có mùi gì bay ra, chỉ ngửi được chút mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng lúc thái rau mà thôi.

Quế Ngọc Bình làm tổng cộng ba món một canh, thêm một món chính, theo thứ tự là Ngọc Mễ áp chảo, nộm dưa chuột, thịt kho tàu, canh trứng gà cà chua và bánh bao trắng.

Hạt ngô vàng óng, dưa chuột xanh biếc, thịt heo đẫm nước sốt sền sệt màu đỏ rực, nước canh vàng đỏ giao nhau, cùng bánh bao trắng tròn xoe xinh xẻo, nhìn cái nào cũng khiến người ta cảm thấy mãn nhãn. Nhưng điều kiện tiên quyết là, mùi vị của chúng nó cũng phải ngon như vẻ ngoài mới được.

Vế sau kia chắc chắn là không thể rồi. Ban đầu Sở Thanh Lâm hi vọng nhiều bao nhiêu, thì lúc ăn vào trong miệng lại thấy thất vọng nhiều bấy nhiêu. Cả bữa ăn cậu ta đều cảm thấy vô vị, ủ rũ không có tí tinh thần nào.

Trong lòng cậu ta biết, mình không thể như vậy, bởi vì chỗ thức ăn này là do chú Quế vất vả làm ra. Nhưng mà đã thưởng thức qua bánh bao trắng thơm mềm, lại ngon miệng trong game rồi, cậu ta thực sự không thể khống chế được biểu cảm trên mặt mình.

Quế Ngọc Bình đã nhìn quen nên cũng chẳng trách, ông bình thản nói: "Chú đã nói rồi, dựa vào mùi vị của nguyên liệu nấu ăn bây giờ, không thể làm ra món gì ngon được đâu. Nhóc Lâm, cháu cũng đừng buồn, sau này ấy à, vẫn nên uống dịch dinh dưỡng đi, ít nhất mùi vị không đến nỗi tệ."

Sở Thanh Lâm cũng không bận tâm chuyện này: "Không sao đâu ạ, cháu đã học được cách làm Ngọc Mễ áp chảo của chú Quế rồi, chờ cháu về nhà lên game, thì có thể làm món này để ăn. Cùng lắm thì ở trong trò chơi cháu ăn nhiều một tí là được."

Một trong những nguyên liệu cần thiết để làm món Ngọc Mễ áp chảo là tinh bột, chỗ trưởng thôn không bán sẵn cái này, vì thế cậu ta còn cố ý hỏi Quế Ngọc Bình, xem có cách làm bột nào đơn giản không. May là, tinh bột có thể dùng ngô để làm luôn, có điều phải tốn không ít công sức. Nhưng vì ăn ngon, cậu ta nhất định sẽ làm được!

Nghe Sở Thanh Lâm nói thế, Quế Ngọc Bình như được tiếp thêm sức mạnh, ông ngồi thẳng dậy, hỏi: "Cứ nghe hai mẹ con cháu nói về trò chơi, rốt cuộc trò chơi đó là trò gì, mau kể cho chú nghe một chút."

"Được ạ được ạ!" Sở Thanh Lâm lập tức hào hứng hẳn, bắt đầu nói từ nguyên nhân vì sao mình vào game này, bla bla bla nói một đống lớn những trải nghiệm trong game của bản thân hai ngày qua.

Hai mắt cậu ta sáng bừng lên, má cũng vì hưng phấn mà ửng đỏ, vừa nhìn đã biết, Sở Thanh Lâm thực rất thích trò chơi tên "Vùng đất điền viên" này.

Không chỉ có Quế Ngọc Bình, ngay cả mẹ Sở nghe con trai mình giới thiệu xong cũng có chút động lòng. Nhưng rất nhanh, câu tiếp theo của Sở Thanh Lâm đã phá vỡ ảo tưởng của hai người họ: "Ầy, hai người khỏi nghĩ đi, trò chơi chỉ có 500 tiêu chuẩn, đã bị cướp không còn cái nào rồi, giờ có muốn chơi cũng không được."

Nói xong, Sở Thanh Lâm lại không nhịn được cảm thấy vui mừng. May mà lúc đó cậu ta nhanh tay cướp được một suất, nếu không đã bỏ lỡ mất một trò chơi tuyệt vời rồi.

Quế Ngọc Bình yên lặng lên trang web của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", dựa theo hướng dẫn của Sở Thanh Lâm, tìm vào trang giới thiệu chi tiết của "Vùng đất điền viên". Sau đó không biết nghĩ gì, ông lại mở phần bình luận đánh giá ra, thấy bên trong lít nha lít nhít đều là comment thúc giục người thiết kế Bạch Lê nhanh nhanh nâng cấp thiết bị tạo dựng game, chẳng hiểu sao lại thấy có chút an ủi.

Có nhiều người cũng giống ông, chỉ được nhìn mà không được chơi, trong lòng cân bằng hơn nhiều.

Ông cũng để lại comment tương tự ở bên dưới, nói: "Sau khi được cháu trai giới thiệu thì biết đến trò chơi này, thực sự muốn được trải nghiệm nấu ăn với các nông sản chất lượng thu hoạch được trong game. Hi vọng nhà thiết kế có thể nhanh chóng tăng thêm số tiêu chuẩn người chơi, tôi vẫn luôn chờ!"

Sau khi bình luận thúc giục xong, Quế Ngọc Bình vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn nhắc đi nhắc lại, bảo Sở Thanh Lâm giúp mình để ý tin tức của trò chơi, đến lúc thiết bị nâng cấp, có thêm tiêu chuẩn đăng nhập thì phải nhanh báo lại cho ông.

Vì thế, ông còn ra miệng đảm bảo: "Tay nghề của chú không tồi đâu, nếu có thể đăng nhập vào game, đến lúc đó nhóc Lâm muốn ăn gì, chú cũng làm cho cháu tất!" Điều kiện tiên quyết là nguyên liệu nấu ăn trong game thực sự giống như lời kể của Sở Thanh Lâm, hương vị phong phú, đủ để khiến người ta mê muội.

Mẹ Sở cũng xen vào nói: "Cả mẹ nữa! Đến lúc đó nhớ phải báo cho mẹ với ba con một tiếng đấy!"

Bà vừa dứt lời, Quế Ngọc Bình cùng nhìn sang, hai người trầm mặc nhìn nhau. Rồi, đã xác nhận, có người muốn thành đối thủ cạnh tranh với mình!

Đối với yêu cầu của hai người, Sở Thanh Lâm đương nhiên là đồng ý, cậu ta cũng hi vọng trong game có người quen của mình, đến lúc đó cùng nhau làm ruộng, cùng nhau làm đồ ăn ngon, nghĩ thôi đã thấy thích rồi!

Không thể nghi ngờ gì nữa, Sở Thanh Lâm chính là một game thủ tương đối may mắn, có thể tìm được viện trợ ở ngoài thực tế, chỉ đi ăn một bữa đã có thể giải quyết vấn đề không biết nấu cơm của bản thân. Lúc này, cậu ra đã xắn tay áo vọt thẳng vào game, chuẩn bị làm thử một phen.

Mà đại đa số những người khác thì đều suýt chút nữa làm nổ tung nhà nhỏ của mình, đau lòng phát hiện, nấu ăn hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ. Từng người một mặt mày xám xịt đi ra khỏi nhà, tụ lại cùng một chỗ tiến hành tổng kết kinh nghiệm thất bại của mình, mà cũng chả ra được tí đầu mối nào.

Cuối cùng, bọn họ chỉ đành ngậm ngùi logout trước, lên mạng vũ trụ tìm hướng dẫn nấu ăn chính xác.

Ngày hôm đó, vài streamer ẩm thực của trang web phát sóng trực tuyến lớn nhất vũ trụ phát hiện, phòng phát sóng ế khách của bọn họ, bình thường chỉ có một hai mống vào xem, nay lại đột nhiên nhiều ra mấy chục người.

Chẳng lẽ, giới ẩm thực vụ trũ sắp nghênh đón mùa xuân của mình rồi ư?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi