CÙNG NHÂN DÂN VŨ TRỤ TRỒNG RAU NUÔI GÀ

12/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 43

Có chuyện gì quan trọng đến mức, [Mì Giòn] không màng hình tượng, một đường chạy vội đến tìm Bạch Lê chứ?

Văn Tinh Diệu cảm thấy kỳ lạ, thử hỏi một câu: "Cậu tìm cậu ấy là vì chuyện gì? Nếu lần sau cậu ấy online, tôi chuyển lời giúp cho."

Hai người bọn họ ở ngay sát cạnh nhau, chuyển lời hay muốn nhắn nhủ gì rất thuận tiện.

Mạc Tụng đang định nói cho Văn Tinh Diệu, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, người này cũng chỉ là bạn tốt trong game của [Lê Bạch] mà thôi, không chắc đã biết thân phận thật ngoài đời của [Lê Bạch]. Nếu y cứ thế tông tốc nói hết cho [Yêu Tinh], liệu có khiến [Lê Bạch] không vui không nhỉ?

Tuy y không dám khẳng định một trăm phần trăm, rằng [Lê Bạch] chính là người thiết kế Bạch Lê, nhưng cũng không thể tùy tiện nói suy đoán này với người khác được, đây là quyền riêng tư của đối phương.

Mạc Tụng nuốt lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng xuống, qua loa lấy lệ đáp một câu: "Vậy... Mà thôi, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là tôi có chuyện muốn thảo luận với [Lê Bạch] chút thôi."

Văn Tinh Diệu đụng phải đinh mềm, trên mặt cũng không có phản ứng gì quá lớn, gật đầu nói mình còn có việc, tạm biệt với Mạc Tụng, tiếp tục đi đến đích đến ban đầu. Mạc Tụng cũng không để ý, trái lại còn nhẹ nhàng chào hỏi, bản thân thì chậm rãi đi về phía sân nhà Bạch Lê, moi từ trong ba lô ra một khối đá lớn, kê xuống đất để ngồi, chờ Bạch Lê login.

Khà khà, cái này là kinh nghiệm y học được của anh đại [Yêu Tinh], lần trước đối phương khiêng cái cọc gỗ mọc nấm kia về, nghe đâu là vì cảm thấy trong sân nhà mình còn thiếu một cái ghế ngồi.

Nếu giờ mà [Yêu Tinh] chưa đi, thấy cảnh này, lại nhớ đến chuyện xấu hổ nhà mọc đầy nấm hôm đó, sợ là sẽ tức điên mất. May mà người đi rồi.

Liếc mắt nhìn cánh cửa nhà đóng chặt trong sân của Bạch Lê, Mạc Tụng âm thầm tự cổ vũ cho mình, hôm nay, y nhất định phải chờ được người login!

Còn ở bên kia, Văn Tinh Diệu chào tạm biệt Mạc Tụng xong thì chậm rãi đi tiếp. Nếu cẩn thận nhìn kỹ nét mặt hắn, có thể phát hiện hai mắt hắn bây giờ mờ mịt, lông mày hơi nhíu, hoàn toàn không đặt sự chú ý lên hai bên đường, mà giống như đang nghĩ gì lung lắm.

Hôm nay lên game xong, Văn Tinh Diệu vẫn bỏ ra hai phút suy nghĩ về bản thân trong hình dáng con non, rốt cuộc hắn đang ở đâu, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không thể làm ý thức con người của mình tỉnh lại,

Ngay lúc này, hắn nghe thấy nhà Bạch Lê cách vách có tiếng mở cửa, trong lòng vui vẻ muốn ra ngoài nói chuyện với người ta đôi câu. Hai ngày này rõ ràng bọn họ vẫn lên game đều, nhưng lại vội vàng việc riêng của mỗi người, rất ít khi có cơ hội ở cùng một chỗ, nhiều lắm cũng chỉ là ở trên đường gặp mặt thì chào nhau một câu.

Nhưng ngay khi tay vừa đặt lên chốt cửa, trong đầu như có ánh sáng lóe qua, Văn Tinh Diệu đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ tới một khả năng. Liệu có thể là... Sở dĩ hắn ngay ngày đầu tiên game ra mắt đã xuất hiện ở đây, thực ra có quan hệ rất lớn đến Bạch Lê.

Đổi một cách giải thích khác, trực tiếp hơn chút thì chính là, liệu có phải... Bản thân trong thời kỳ con non, đang ở chung với Bạch Lê không?

Bằng không thì làm sao giải thích được chuyện, lúc game vừa mới đăng tải lên web, ngoại trừ Bạch Lê cũng chỉ có hắn ở trong game. Làm sao giải thích được việc, thời gian hai người họ online lại gần như trùng khít, Bạch Lê login hắn login, Bạch Lê logout, một lúc sau hắn cũng nhất định logout?

Mặc dù suy diễn như vậy có hơi khó tin, nhưng Văn Tinh Diệu cảm thấy, đây là suy đoán có tính khả thi cao nhất lúc này. Đúng, cần tìm thời gian hỏi thăm Bạch Lê một chút, tốt nhất là có thể biến suy đoán này trở thành hiện thực.

Nghĩ đến đây, Văn Tinh Diệu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lấy hiểu biết của hắn về Bạch Lê trong khoảng thời gian này, đối phương nhất định là một người hiền lành, dễ gần, là người thiết kế game lại cư xử rất hào phóng, tất cả các đạo cụ trong khu mua sắm người chơi đều có thể mua được... Nói thế nào thì, sự an toàn của hắn có thể đảm bảo.

Giờ đã có suy đoán, cũng có tính toán, thứ duy nhất cần chờ chính là không biết lần tới Bạch Lê login là khi nào. Nhưng mà Văn Tinh Diệu cảm thấy, mình sẽ không phải chờ quá lâu, vì cho đến tận bây giờ, hắn cũng không bị cưỡng chế logout, nếu hắn đoán không nhầm, chắc lúc này Bạch Lê vẫn còn ở trong khoang trò chơi, có lẽ cậu chỉ out một chút để lướt mạng vũ trụ thôi?

Hắn nhớ hạt giống Bạch Lê gieo trong ruộng là lúa mì, như vậy chỉ khoảng một tiếng nữa, cậu sẽ đăng nhập lại.

Thời gian có chút như vậy, hắn chờ được. Văn Tinh Diệu mở khu mua sắm trong game ra xem lướt một lượt, tìm đồ mình cần.

Mặc dù nói sau khi học tập kỹ năng sinh hoạt, phu nhân trưởng thôn sẽ tặng miễn phí một bộ công cụ sơ cấp, kỹ năng câu cá sẽ được tặng một cái "Cần câu thường", nhưng công cụ có chứa chữ thường bên trong, dễ hỏng hóc không nói, lúc dùng cũng có cảm giác không thuận tay, Văn Tinh Diệu không thích lắm.

[ Túi dụng cụ câu cá: Có thể mở ra ngẫu nhiên một trong số  các loại cần câu: Cần câu đồng, cần câu bạc và cần câu vàng, 50 mồi câu cao cấp, một xô xách tay có thể chứa cùng lúc 50 con cá.] Giá: 200 tinh tệ.


Đồ tốt, còn có thể mở được vật phẩm vàng! Đây thực sự là đạo cụ dành riêng cho kỹ năng sinh hoạt mới của hắn! Hai mắt Văn Tinh Diệu sáng lên, quyết định mua trước năm cái để xem thử thế nào, sau đó liền tù tì, lần lượt mở hết ra.

Đồng, đồng, đồng, đồng... Nét mặt Văn Tinh Diệu càng lúc càng rầu.

Đến lúc mở cái cuối cùng, hắn thậm chí còn có chút chần chờ, chỉ sợ lại mở ra một cái cần câu đồng nữa. Nhưng nghĩ lại, túi công cụ này chỉ có giá 200 tinh tệ mà thôi, coi như không thể mở ra công cụ vàng, hắn vẫn có thể tiếp tục mua nữa, áp lực theo đó mà từ từ giảm bớt.

Cái cuối cùng, Văn Tinh Diệu hít sâu một hơi, mở ra, ánh sáng màu vàng rực rỡ kèm theo thông báo thế giới đồng thời xuất hiện trong tầm mắt hắn.

[ Chúc mừng người chơi [Yêu Tinh] đã nhận được công cụ hiếm: Cần câu vàng (Thời gian sử dụng: Vĩnh viễn) từ gói công cụ.]

Vận may ngày hôm nay xem như không tệ. Văn Tinh Diệu đứng trên đường nhỏ không người, lộ ra nụ cười chiến thắng. Tuy trước đó chỉ mở ra được loại cần câu cấp bậc thấp nhất, nhưng tốt xấu gì đến cái thứ năm cũng mở được công cụ vàng. Nhìn món đồ mới xuất hiện trong ba lô, Văn Tinh Diệu hài lòng gật đầu.

Đã có công cụ rồi, vậy đương nhiên là muốn dùng thử kỹ năng sinh hoạt mới học được xem sao.

Văn Tinh Diệu dựa theo hướng dẫn trước đó của phu nhân trưởng thôn, tìm được điểm câu cá bên ngoài làng, đến nơi, hắn phát hiện đã có không ít người đang câu cá ở đây rồi.

Điểm câu cá này nằm ở khúc giữa của con sông, nước sâu, có rất nhiều loại cá khác nhau, đồng thời tốc độ chảy của nước cũng không quá xiết, tóm lại là một nơi rất thích hợp để buông cần. Dọc theo bờ sông khoảng 100m, có một cầu gỗ ghép lại bằng những tấm ván kích thước tương tự nhau, đi ở phía trên còn có thể nghe thấy tiếng ván gỗ cọt kẹt cọ vào nhau, xem như là vị trí câu cá thích hợp nhất cho người chơi. Người chơi có thể tự mang theo ghế con để ngồi, cũng có thể ngồi bệt luôn xuống cầu, móc mồi câu vào cần của mình, ném xuống nước, sau đó thì kiên nhẫn đợi cá cắn câu.

Nhưng mà lúc này, người chơi có mặt ở đây đều không nghiêm túc câu cá, mà đang mồm năm miệng mười thảo luận về thông báo thế giới vừa mới phát ra.

"Anh đại đúng là trâu bò! Nhanh thế đã mở được cần câu vàng rồi, đây là cái đầu tiên xuất hiện trong trò chơi nhỉ?"

"Chắc là vậy. Tôi vẫn để ý thông báo thế giới, chỉ thấy đúng có cái vừa rồi. Túi công cụ câu cá trong khu mua sắm là 200 một cái, không biết anh đại mua bao nhiêu túi mới bốc được cái cần câu vàng đó."

"Khà khà, nói không chừng phải mua một trăm cái mới mở ra được một món đồ hiếm như vậy ấy chứ. Nếu là thế thật thì tôi cũng chả ham."

"Hừ, nếu tôi mà có tiền mua túi công cụ, cần câu vàng gì đó, ít nhất cũng phải bốc ra chục cái!"

"Ha ha, nhưng tiếc là ông không có ~"

Cách chơi của chiến sĩ thi đua hệ nạp tiền không phải là kiểu mà những game thủ bình thường như họ nuốt được. Người chơi bình thường chỉ có thể tính toán số kim cương còn lại, hoặc là số dư trong tài khoản ngân hàng, sau đó đau lòng, nghiến răng nhắm mắt mua một túi công cụ. Còn chiến sĩ thi đua hệ nạp tiền có thể mua đồ xả láng, mười cái, một trăm cái, mua đến khi nào mở ra cái mà họ muốn thì thôi.

Mặc dù có chút hâm mộ, nhưng mỗi người đều có kiểu chơi khác nhau, ngoại trừ một số ít, tâm thái của các game thủ khác vẫn khá là cân bằng.

Nghe những người khác nói vậy, Văn Tinh Diệu lại rất vui vẻ. Cho dù tính hắn không thích khoe khoang, cũng không định nói cho bọn họ biết, cần câu vàng của mình chỉ phải mở có năm túi đã ra, nhưng như vậy cũng không làm giảm bớt sự đắc ý trong lòng hắn, thầm nghĩ không ngờ mình cũng có một ngày may mắn dữ vậy.

Hắn đột nhiên nhớ ra một câu nói: May hơn khôn, tiền nhiều có thể đổi đời.

Xem ra sau này vẫn nên nạp tiền nhiều chút.

Lúc này, có người vừa vặn quay đầu lại, thấy Văn Tinh Diệu đang đứng ngay lối đi.

"Anh đại cũng tới câu cá đấy à? !" Đối phương lớn tiếng bắt chuyện, làm cho cá mới trồi lên chuẩn bị cắn câu giật mình sợ hãi, vẫy đuôi một cái bơi mất. Người kia luống cuồng tay chân một hồi, lầm bầm chửi "Cái đệch" trong miệng.

Nhưng mà động tác của y càng lớn, người xung quanh bị ảnh hưởng cũng càng nhiều, cá ở hai bên trái phải đều chạy mất, tay game thủ này lập tức bị bạn mình túm lại đập cho một trận.

Không biết cá trong nước sợ nhất là bị làm giật mình hả, ông lại còn to mồm như vậy! To mồm như vậy! Giờ thì hay rồi, toi công ngồi chờ cả buổi sáng QAQ!

Văn Tinh Diệu: "..."

Im lặng nhìn tất cả, trong lúc cảm thấy những người này có hơi sôi nổi quá đà, hắn lại kỳ dị nhận ra một tia chua xót trong đó.


Chỉ có điều, không biết chua xót này là đến từ đâu.

Vấn đề này cũng không làm Văn Tinh Diệu bận tâm quá lâu, vì rất nhanh, hắn đã có thể cảm nhận được nó.

Trong tay là cần câu vàng, mồi câu cũng là mồi cao cấp, Văn Tinh Diệu không chọn ngòi xuống cầu gỗ, mà dưới ánh mắt tò mò khó hiểu của người chơi xung quanh, đứng thẳng tắp, chờ cá mắc câu.

Một phút trôi qua...

Hai phút trôi qua...

Năm phút trôi qua...

Mãi đến tận phút thứ bảy, hắn mới cảm thấy dây câu truyền đến rung động, đây là dấu hiệu có cá cắn câu. Văn Tinh Diệu lập tức lên tinh thần, vội vã nhấc cần câu lên.

Sau đó, trơ mắt nhìn con cá béo mập kia, cắn mồi câu chạy mất.

"Ồi... Tiếc quá..." Xung quanh vang lên tiếng than thở đồng tình, nhưng dường như họ đã tập mãi thành quen, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Hóa ra cần câu vàng cũng không phải cái gì lợi hại lắm, câu không được vẫn là câu không được.

Văn Tinh Diệu không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã từ phản ứng của đám đông xung quanh đoán ra được tình huống đại khái. Hắn mở kỹ năng sinh hoạt ra xem lại – Kỹ năng câu cá, cẩn thận xem xét, bên trong quả nhiên có giải thích, level kỹ năng càng thấp thì xác suất câu cá thành công càng thấp, muốn nâng cao tỷ lệ thành công, chỉ có thể không ngừng câu cá, tăng cao độ thuần thục, chờ kỹ năng lên cấp, câu cá sẽ dễ hơn một chút.

Sau đó Văn Tinh Diệu lại thử nghiệm thêm mấy lần nữa, ba lần thì có thể thành công câu được một con cá, nhưng cá câu được cũng không phải cá Koi mà hắn cần. Đây còn là nhờ Văn Tinh Diệu có cần câu vàng và mồi câu cao cấp mới làm được, nhìn những người khác ở xung quanh, đa số đều là cần câu đồng và cần câu bạc, còn có rất nhiều người đã từ bỏ tranh xếp hạng nhiệm vụ, trong tay là cần câu thường được phu nhân trưởng thôn tặng hoặc cần câu gỗ mua ở chỗ trưởng thôn.

Mồi câu cá cũng có sự khác biệt, trong khu mua sắm game bán mồi câu cao cấp, 100 mồi câu giá 50 tinh tệ, có thể giúp làm tăng tỷ lệ các loại cá hiếm mắc câu. Còn mồi câu thường trong tiệm của trưởng thôn chỉ có giá một đồng một cái, có thể tưởng tượng tốc độ cắn câu của cá là như thế nào.

Đợi đến khi Văn Tinh Diệu nhấc cần lần thứ mười lăm, gần đó đã có một người chơi may mắn câu được cá Koi. Con cá vày màu vàng đỏ rực rỡ kia vừa mới nổi lên mặt nước, đã khiến tất cả mọi người không nhịn được nhỏ giọng hoan hô, còn kèm theo ước ao hâm mộ sâu sắc. Bọn họ ngồi đây câu cá hơn nửa tiếng đồng hồ, thế mà đến nửa cái vảy cá Koi cũng chưa nhìn thấy đây!

Mặt Văn Tinh Diệu lại một lần nữa đeo lên vẻ sầu khổ.

Người khác dùng cần câu bạc thôi cũng câu được cá Koi, hắn có trong tay cần câu vàng mà lại không câu được à?

Không được! Hôm nay hắn nhất định phải câu được cá Koi, một con không đủ, ít nhất phải hai con trở lên.

Đúng, từ từ sẽ được.

Ngay lúc Văn Tinh Diệu đang hừng hực khí thế, tập trung cho sự nghiệp câu cá Koi, Bạch Lê đi dạo một vòng diễn đàn và mạng vũ trụ xong, trước khi lúa mì chín mấy phút thì quay lại trong game.

Không cần biết là lần trước người chơi logout ở đâu, địa điểm khi đăng nhập lại đều sẽ ở trong nhà của họ.

Bạch Lê hoàn toàn không biết ngoài hàng rào đang có một người ngồi xổm chờ mình, cậu vừa đi ra mở hàng rào thì trong góc đã có một người đột nhiên nhảy ra, ôm thật chặt lấy chân cậu!

"Anh đại [Lê Bạch], cuối cùng cậu cũng onl rồi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy!" Mạc Tụng vừa cảm động, vừa kích động nhìn Bạch Lê.

Bạch Lê cũng không giận, hoặc là nói cậu đã bắt đầu quen với cái sự nhiệt tình cộng thêm tính cách thoải mái của người dân vũ trụ rồi. Cậu đẩy tay Mạc Tụng ra, lùi về phía sau một bước nhỏ để đối phương đứng dậy nói chuyện cho đàng hoàng.

"Ây, ngại quá, anh đại, tôi có hơi kích động..." Mạc Tụng cũng nhận ra hành vi của mình hình như đã làm phiền người ta, vội vàng xin lỗi, sau đó người hì hì sáp lại gần Bạch Lê, giống y như nhân vật phản diện đang chuẩn bị tống tiền, nhỏ giọng dò hỏi: "Anh đại, cậu có phải người thiết kế trò chơi này không, nếu đúng vậy, tôi có thể thương lượng với cậu chuyện này không?"

Bạch Lê kinh ngạc nhíu mày, người trước mặt này là người thứ hai đoán ra thân phận của cậu, rất nhạy bén.


Người đầu tiên là Văn Tinh Diệu.

Không chờ Bạch Lê mở miệng thừa nhận hay phủ nhận, Mạc Tụng chỉ lo cậu sẽ từ chối, lập tức nói ra mục đích của mình: "Tôi tôi tôi, thực ra tôi là game streamer, tôi muốn phát sóng trực tiếp trong Vùng đất điền viên, cần được cậu cấp quyền."

"Anh đại yên tâm đi, tôi chỉ cần quyền hạn cơ bản là được rồi, không cần đồng bộ vị giác và khứu giác đâu..." Mạc Tụng tha thiết nói, "Anh đại có xem mọi người thảo luận trên diễn đàn không? Nhưng người hôm đó không cướp được tiêu chuẩn đang nhập sắp thèm muốn khóc rồi, nói còn không cho bọn họ vào game, họ sẽ kéo bè kéo lũ đến dưới Xingbo của cậu, khóc cho cậu xem đó."

Nghe lời này Bạch Lê thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa, cậu nghĩ một chút rồi nói: "Anh đoán không ai, tôi quả thực chính là người thiết kế game, hi vọng anh không để lộ chuyện này ra ngoài, tạm thời càng ít người người biết càng tốt. Còn về yêu cầu của anh, tôi sẽ về suy nghĩ một chút, sẽ cho anh câu trả lời sau được không?"

__________________

Cầu gỗ để ngồi câu cá nó kiều vầy này

---o0o---

Chương 44

Bạch Lê thật sự không ngờ, Mạc Tụng lại tìm cậu là vì chuyện này.

Phát sóng trực tiếp trong game? Lúc cậu kiểm tra phần giới thiệu của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", hình như từng thấy nội dung liên quan, nhưng lúc đó đang vội vàng thiết kế thế giới game giai đoạn đầu, cho nên rất nhiều thông tin chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, không để ở trong lòng. Điều này cũng dẫn đến việc, hôm nay nghe Mạc Tụng nhắc tới, cậu mới nhớ ra còn có chuyện này.

Phải biết, hiện giờ "Giải thí đấu thiết kế game giả lập" đang rất hot, hàng năm có đến mấy chục nghìn game giả lập mới ra đời từ đây, mà đa số người thiết kế đều trực tiếp mở quyền hạn phát sóng trực tiếp trong game ngay từ đầu, nếu có streamer muốn phát sóng trực tiếp thì chỉ cần lên trang web chính thức của trò chơi đăng ký là được.

Thực ra Bạch Lê khá có hứng thú với lĩnh vực này, nhưng trước đó cậu không xem cặn kẽ thông tin liên quan đến việc livestream trong game, cho nên giờ vẫn cần nghiên cứu trước một chút đã, xong mới trả lời chắc chắn với Mạc Tụng.

"Ừ ừ, được!" Mạc Tụng gật đầu lia lịa, dưới cái nhìn của y, Bạch Lê không trực tiếp từ chối đã là một kết quả không tệ rồi, tỷ lệ thành công của việc này đại khái cũng được độ 70 – 80% đi.

Không quấy rầy Bạch Lê suy nghĩ nữa, Mạc Tụng chào tạm biệt cậu, hẹn chín giờ sáng mai sẽ gặp nhau ở chỗ cũ, trước cửa nhà Bạch Lê, rồi rời đi trước.

Trong lòng có chuyện, Bạch Lê cũng không tính ở thêm trong game lâu, thu hoạch số lúa mì đã chín, gieo hạt giống đậu cô ve xuống, rồi quay vào nhà, mở bảng kỹ năng tìm đến phần nâng cấp nhà nhỏ, lựa chọn tăng thêm một gian phòng, binh binh bốp bốp một hồi, ném hết một nửa số tiền tích góp được trong game mấy ngày nay của cậu vào đó.

Thực sự khiến người thiết kế game đau lòng đến độ trợn mắt, nghiến răng "Ken két".

Lần đầu tiên nâng cấp nhà nhỏ cần tám tiếng, Bạch Lê xác nhận không còn quên chuyện gì nữa thì lựa chọn logout. Lần này cậu không lên mạng vũ trụ nữa mà tắt khoang trò chơi đi.

Mở mắt ra, đối diện chính là đôi mắt mèo màu vàng đồng sáng rực có chút mê mang của Chí Tôn. Tròn xoe, nhìn có mấy phần cảm giác ngốc nghếch đáng yêu.

Không hiểu sao Bạch Lê cảm thấy tâm trạng mình rất tốt, cậu ôm lấy nhóc mèo xù bông của mình, yêu thương xoa vuốt nó một hồi cho đã nghiền, xong mới ôm Chí Tôn đi ra khỏi khoang trò chơi.

Có lẽ Chí Tôn vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, từ đầu đến cuối luôn rất phối hợp với cậu, không giãy giụa một chút nào.

... Thực ra cũng không phải là không giãy giụa, nó "Meow" một tiếng, duỗi người muốn "Lại quả" cho Bạch Lê thật nhiệt tình, nhưng lại bị Bạch Lê ngó lơ, cậu hôn Chí Tôn một cái xong đặt nó xuống sàn, bản thân thì vào nhà tắm rửa mặt.

Không thực hiện được ý định, Chí Tôn nhàm chán nằm tại chỗ nghịch cái đuôi của mình, sau đó nhằm về phía giường của Bạch Lê, nhảy một phát lên trên, cuộn người nằm bên gối, ngoan ngoãn chờ con người quay lại.

Về phần ổ mèo sang xịn mịn mà Bạch Lê mua cho nó, nó hoàn toàn không thèm liếc lấy một cái. Con người thơm thơm không thích hơn à, nó sao có thể cam lòng ngủ ở cái ổ nhỏ lạnh băng kia được.

Rửa mặt xong xuôi, Bạch Lê mặc đồ ngủ rộng rãi, trèo lên giường làm ổ, vừa theo thói quen xoa xoa bụng mềm của Chí Tôn, vừa lên mạng vũ trụ tìm thông tin liên quan đến việc livestream trong game.

Đầu tiên, streamer muốn phát sóng trực tiếp trong game, nhất định phải được sự đồng ý của người thiết kế trò chơi trước, cũng chính là được trao quyền. Ví dụ như những tựa game qui mô lớn, họ sẽ định ra tiêu chuẩn livestream ngay từ khi game mới phát hành, chỉ cần streamer tới đăng ký, bình thường đều sẽ được thông qua. Nhưng game mới như "Vùng đất điền viên", vì người thiết kế là dân mới, chắc tạm thời không chú ý đến vấn đề ở phương diện này, cho nên không mở sẵn chế độ trao quyền livestream, như vậy cần streamer chủ động liên hệ với người thiết kế để xin phép.

Thứ nữa, người thiết kế mở chế độ trao quyền cho nhóm streamer có thể nhận được phí sử dụng hình ảnh, thường thường là sẽ chia phần trăm thu nhập với streamer và công ty cung cấp nền tảng phát sóng trực tiếp, tỷ lệ phần trăm này hầu hết đều dao động từ khoảng 5 đến 10%. Dựa theo thông tin Bạch Lê tìm được trên mạng vũ trụ, những game qui mô lớn đến thu phí streamer là 5%, nhưng vì trong game người chơi nhiều, livestream cũng có đông người xem, nên thu nhập vẫn rất khá khẩm.

Liên quan đến phí sử dụng hình ảnh game, người thiết kế không cần chia phần trăm cho phía ban tổ thức giải thi đấu, muốn lấy ra chỉ cần phải đóng thuế theo quy định của Đế quốc là được. Không giống việc nhận 70% thu nhập từ game trước đó, ngay cả vấn đề nộp thuế cũng phải cùng ban tổ chức giải đấu xử lý.

Bạch Lê không am hiểu tính toán, chỉ để ý đến việc lúc nhận tiền mình có thể lấy được bao nhiêu.

Cậu nghĩ, nếu mình trao quyền phát sóng trực tiếp cho Mạc Tụng, chắc cũng sẽ nhận được tiền phí là 5%.

Tốt xấu gì cũng là người đầu tiên đến xin mở live, không thể dọa chạy người ta được.


Nhưng có mở chế độ đồng bộ vị giác và khứu giác không lại khiến Bạch Lê cảm thấy khó nghĩ vô cùng. Hai yếu tố này mà không mở ra như lời Mạc Tụng nói, bộ khán giả không ngại sao? Vậy có khác gì xem "Giọng hát XX" mà lại tắt tiếng đâu, sự thú vị khi xem nhất định sẽ giảm bớt rất nhiều.

Bạch Lê cảm thấy, hai chế độ này vẫn nên mở ra thì hơn. Chỉ có điều tỷ lệ mở nhiều hay ít vẫn còn phải nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tống Hân Nhiên qua nhà, cùng cậu và Chí Tôn học chăm sóc rau màu, Bạch Lê hỏi cậu nhóc vấn đề nhày, muốn nghe thử ý kiến của học trò nhỏ.

Học trò nhỏ là người vũ trụ lớn lên tại địa phương, lúc mới quen nhìn dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ kia thì chắc cũng là thành phần thích ủ trong nhà không ra ngoài, hiện giờ hai người thân thiết hơn, cậu nhóc lại biến thành mặt trời nhỏ nhiệt tình sáng sủa. Bạch lê cảm thấy, nhóc này nhất định sẽ có hiểu biết nhất định với việc livestream phát sóng trực tiếp.

"Oa! Thầy, thầy muốn mở trao quyền phát sóng trực tiếp à?" Tống Hân Nhiên vui vẻ hào hứng nhìn Bạch Lê, "Phát trực tiếp tốt lắm á, em cảm thấy phát trực tiếp hoạt động trong Vùng đất điền viên nhất định sẽ siêu thú vị, thầy tìm được streamer nào để hợp tác chưa, nếu chưa có, em có thể đến giúp!"

"Hả? Cậu muốn giúp anh kiểu gì?" Bạch Lê nghe không hiểu, chẳng lẽ nhóc Tống tính tự mình ra trận, dựng nền móng cho việc livestream "Vùng đất điền viên" à?

Tống Hân Nhiên bị hỏi thế thì ngây ra, giờ mới chợt nhớ ra, cậu nhóc hình như chưa từng nói với thầy mình đang làm cái gì, vì thế gãi đầu gãi tai, ngượng ngừng nói: "Thầy, em quên nói với thầy, thực ra thỉnh thoảng em cũng sẽ livestream game, kiếm ít tiền tiêu vặt ý mà."

Sự nghiệp phát sóng trực tiếp của Tống Hân Nhiên thực ra cũng không mấy suôn sẻ, một phần là vì nguyên nhân tính cách của cậu nhóc, không thể thả lòng cùng khán giả tương tác, đùa giỡn, mặt khác là vì vũ lực của cậu nhóc không cao, lúc cần cùng quái vật trong game đánh nhau, cậu nhóc thường xuyên bị đuổi đánh phải chạy té khói. Phản ứng của người xem trong phòng phát sóng cũng bình bình, nhưng trong số các fan theo dõi lại có mấy fan nhà giàu, mỗi lần cậu nhóc livestream đều đập vào trên dưới một trăm cái phật nhảy tưởng.

Cuối tuần livestream mấy tiếng, là đủ tiền cho cậu nhóc tiêu cả tuần. Đúng kiểu không mở hàng ba năm, mở một cái là đủ ăn ba năm.

Chính vì thế, lúc Tống Hân Nhiên cùng Bạch Lê nhắc đến chuyện này, cũng chỉ dám nói là hỗ trợ tạm thời cho thầy, nếu để mình cậu nhóc đi livestream, cậu nhóc sợ mình sẽ làm xấu mặt game của thầy giáo mất. Nhỡ mà nội dung phát sóng của mình quá tẻ nhạt, gián tiếp khiến những người chưa được vào game chơi cảm thấy game này không vui, không thú vị, vậy chẳng phải hỏng bét sao?

Bạch Lê gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ngay lúc Tống Hân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cho là bản thân không có chuyện gì nữa rồi thì lại nghe Bạch Lê cười nói với mình: "Vậy vừa đúng lúc, nếu cậu đã có kinh nghiệm ở lĩnh vực này, vậy anh giữ lại cho cậu một tiêu chuẩn, đến lúc đó cậu cũng live thử xem."

"Hả? Em không được, em không được đâu! Tiêu chuẩn này để cho em quá lãng phí..." Tống Hân Nhiên giật bắn mình, liên tục xua tay, tỏ vẻ không muốn.

"Không sao, coi như làm cho vui thôi cũng được. Cậu còn có thể mở live, xong việc mình mình làm." Bạch Lê nói kiểu, mấy cái đó không phải chuyện gì to tát, chơi game mà, vui vẻ vẫn là quan trọng nhất.

Trong lòng Tống Hân Nhiên thấy cảm động chết đi được, hức hức, thầy đối xử với cậu ta tốt quá xá luôn! Cậu ta phải may mắn thế nào mới có thể gặp được một người thầy tuyệt vời như vậy chứ? !

Mà Chí Tôn bên cạnh thì hoàn toàn không thể nhìn nổi nửa, vung vuốt mèo, tát lên mu bàn tay Tống Hân Nhiên một cái, sau đó linh hoạt nhảy vào trong lòng Bạch Lê, bày ra trọn vẹn tư thái "Miêu phi" được sủng ái nhất.

Tống Hân Nhiên đã nhìn quen dáng vẻ này của Chí Tôn rồi, nên cũng không để bụng.

Cậu nhóc do dự nửa phút, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý: "Vậy... Vậy em sẽ phát sóng trực tiếp! Thầy yên tâm đi, em sẽ cố gắng để mọi người đều yêu thích game Vùng đất điền viên này!"

Lần thử nghiệm này, cậu ta nhất định phải cố gắng thay đổi bản thân, ít nhất cũng không thể khiến cho thầy mình mất mặt!

Xong rồi còn chân thành bày tỏ: "Thầy, thầy thực sự quá tốt luôn! Ngoại trừ ba mẹ cùng anh chị của em ra, thầy chính là người đối xử tốt với em nhất!"

Bạch Lê nhận ra lời này cũng nhận thức trước đây của mình về Tống Hân Nhiên có hơi lệch tông, vì thế thu lại nụ cười trên mặt, dò hỏi: "Nhóc Tống, vậy ba mẹ em, còn cả các anh chị khác nữa, bây giờ đang ở đâu..."

Nụ cười cảm kích trên mặt Tống Hân Nhiên lập tức cứng đờ, xong rồi! Cậu ta lỡ miệng rồi!

Khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nhiên tức thì trắng bợt ra, môi run run nhìn Bạch Lê nửa ngày cũng không thốt ra được tiếng nào.

Sắc mặt Bạch Lê cũng trở nên nghiêm túc hơn, không nói một lời, chờ đứa nhỏ chủ động khai ra.

Cuối cùng, dưới ánh mắt của Bạch Lê, Tống Hân Nhiên lựa chọn lùi bước, nói ra việc mình bỏ nhà đi.

"Anh Bạch Lê, anh không cần lo lắng đâu, em chỉ muốn chứng minh với người nhà là em đã lớn rồi, không cần luôn tránh sau lưng bọn họ, để bọn họ phải chăm sóc cho mình mới... Mới dọn ra khỏi nhà, em sẽ không mạo hiểm tới những chỗ nguy hiểm, em còn có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, giờ đã là người tự lập rồi!" Tống Nhân Nhiên vừa căng thẳng một cái, thầy cũng quên luôn không gọi.

Bạch Lê thở dài, xoa xoa cái đầu đang ủ rũ cùi gục xuống của Tống Hân Nhiên, nói đạo lý cho cậu nhóc hiểu: "Nhưng cậu cũng chỉ mới mười lăm thôi. Nếu cậu cứ mãi không liên hệ với người nhà như vậy, bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy rất đau lòng đấy."

Nghe Bạch Lê nói, Tống Hân Nhiên rất nhanh đã tưởng tượng ra cảnh ba mẹ, anh chị mình vì không tìm được mình là sốt ruột lo âu, nỗi hổ thẹn trong lòng như thủy triều dâng, lao thẳng về phía cậu nhóc, suýt chút nữa đã muốn mở quang não, ngay lập tức liên lạc với người nhà.

Nhưng rất nhanh, cậu nhóc chợt nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu lên ngây ngô hỏi: "Nhưng mà, họ hàng nhà em cũng có một anh, cũng bỏ nhà đi năm mười lăm tuổi, mọi người tìm anh ấy một thời gian thì thôi không tìm nữa, nói là với sự thông minh của anh ấy, tin tưởng chắc chắn anh ấy sẽ không khiến mình rơi nào nguy hiểm, chờ đến lúc sẽ tự biết trở về. Anh Bạch Lê, anh nói coi, người nhà em liệu có nghĩ giống như vậy không?"

Bạch Lê: ? ? ? ?

Này anh bạn nhỏ, nhà cậu bị làm sao thế, tính biến việc mười lăm tuổi bỏ nhà đi thành truyền thống gia đình đấy hả? ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi