CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Reng...reng...!!
Điện thoại bàn ở phòng khách biệt thự reo lên vang dội, Uyên Ninh còn ngồi ở phòng ăn nên nghe rất rõ, cô nghĩ là Quản gia sẽ là người nhấc máy, nhưng nó vẫn liên tục reo được ba hồi rồi.
Cô không chờ được bước ra phòng khách, mới biết không một ai có ở đó cả.

Thấy vậy, cô mới mạo muội nhấc máy.
- Alo?
Đầu dây bên kia vội đáp, "Uyên Ninh?" A Tống hơi ngạc nhiên, vốn dĩ muốn tìm Quản gia cho người lái xe đến đón lão đại, sao lại là cô rồi.
- Ừ là tôi, anh có chuyện gì sao?
A Tống lặng người nghĩ, nếu bây giờ nhờ cô chuyển lời lại với người ở Lan Uyển, thì chắc chắn còn mất thời gian hơn nhiều như vậy, không bằng nói luôn.
"Cô có thể lái xe không, mau lái đến ngã tư gần đường vào biệt thự đón lão đại đi, ngài ấy và tôi bị phục kích, chia làm hai ngã rồi!"
- Còn anh không sao chứ?
"Lo cho lão đại trước, tôi không sao, mau đi đi!"
Giọng nói vang ra từ điện thoại rất khẩn trương, cho thấy tình hình của Lục Khải Ưng hiện tại thật sự rất tệ.

Uyên Ninh không chần chừ, lập tức cúp máy, rồi vội vã chạy ra gara lấy xe.
Gara rất rộng, đồng nghĩa xe ở đây cũng khá nhiều, cô nhắm vào một chiếc màu đỏ đậu ở hàng đầu, mở cửa nhanh nhẹn phóng lên ghế lái, may là trên xe vẫn còn chìa khoá.

Cô thành thạo khởi động xe, lái ra khỏi biệt thự, lúc đó Quản gia mới từ sau vườn chạy vội tới, vẫn là không kịp.
Lúc ngồi cùng xe của Lục Khải Ưng đến đây, cô không ngủ mà quan sát đường đi rất kĩ, nên khi A Tống nói đến ngã tư gần đường đi vào, cô cũng mơ hồ xác định được địa điểm.
Chớp mắt xe đã lăn bánh ra tới đô thị, cô không biết chỗ này vừa rồi có xảy ra tai nạn, cộng thêm bây giờ mọi thứ đã được dọn dẹp ổn thoả hết, chỉ còn xót lại vài đường dây băng rôn của cảnh sát chưa kịp tháo xuống.

Uyên Ninh đánh xe vụt qua chỗ đó, đi tới đâu cô đều nhìn ngó xung quanh rất kĩ, không xót một chỗ nào, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lục Khải Ưng.

Cô kiên nhẫn lái thêm một đoạn nữa, dừng trước ngã tư, đèn xanh cũng vừa chuyển sang cam rồi thành màu đỏ.
Mười lăm giây trôi qua chưa bao giờ cô thấy nó chậm như vậy, đợi không nổi nữa, cô quyết định đạp chân ga, phóng đi.

Thời điểm này ngoài đường cũng không có nhiều phương tiện khác.
Đi xa thêm tầm 700m, Uyên Ninh vô tình liếc mắt thấy bên trái có một ngã rẽ khá lớn, rất khác với các ngã rẽ khác, chỉ có điều đường đi vào đó vô cùng tối, cô cũng không nghĩ là Lục Khải Ưng bị phục kích ở đó, chỉ lướt qua rồi nhìn thẳng về phía trước.
Một hồi lâu, cách con đường kia một quãng tương đối xa, cô chợt vô tình đảo mắt sang gương hậu bên phải, trong đó phản chiếu lại khung cảnh mà cô vừa chạy vụt qua.

Ánh sáng của đèn đường màu vàng nhạt, cộng thêm nơi đó bị tán cây che mất, vô cùng tối tăm.

Cô cũng không nghĩ đó là Lục Khải Ưng, chỉ vội vã tấp xe vào lề, theo quán tính và linh cảm của bản thân, cô mở cửa đi về hướng đó.
Chập đầu còn tưởng đó là những người vô gia cư đi vòng quanh đây mà thôi, nhưng Uyên Ninh không ngờ nhìn kĩ lại thì trên thân thể người đó chảy rất nhiều máu, dường như đã ướt đẫm cả tấm lưng rộng, áo sơ mi đen dính vào da thịt.

Một cảnh tượng đáng sợ đối lập với con đường đầy tán cây thanh tỉnh này.
Tại sao bóng lưng đó lại quen thuộc tới vậy?
Uyên Ninh đánh cược bằng linh cảm gọi.
- Ông chú già!
Cô nhắm về hướng đó hét lên thật lớn, nếu đúng là Lục Khải Ưng thì chắc chắn hắn sẽ biết là cô đang tìm hắn.
Bước chân Lục Khải Ưng dừng lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt đường, từ từ quay đầu.


Nhanh như tốc độ ánh sáng, thứ thu vào mắt hắn bây giờ là thân ảnh nhỏ bé được đèn đường hắt lên, chiếu sáng từ đầu tới chân, gương mặt sắc sảo quen thuộc ấy cũng được phát hoạ vô cùng rõ nét.
Xác nhận xong đó đích thị là Lục Khải Ưng rồi, Uyên Ninh bỏ chân chạy vội tới gần hắn.

Cô hành động khẩn trương bao nhiêu, thì hắn lại nhạt nhẽo, lãnh đạm bấy nhiêu.

Cứ như không phải hắn là người bị thương vậy, nhỡn nhơ hờ hững đến lạ lùng.

- Ổn chứ?
Hắn nhìn cô khẽ gật đầu.
- Bị trúng đạn?
Hắn lại tiếp tục gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn cô không rời.
Uyên Ninh gần như nổi giận, mặc cho cô hỏi gì cũng không đáp lấy một câu.
- Trả lời đi chứ, chú bị bắn đến đứng dây thanh quản hả?
Lục Khải Ưng mặt mày đen kịt lại, đã dám gọi hắn già, lại còn muốn trù hắn bị câm ư? Mí mắt hắn u ám híp lại, môi cũng mím chặt hơn.

Nếu trúng đạn vào cổ, hắn còn đứng đây để cô hỏi cung được sao?
- Trời đất, chẳng lẽ là thật, nhìn chú giống sắp khóc vậy.
Khóc? Lục Khải Ưng chút nữa đã bật cười.
Uyên Ninh tròn mắt, hai tay vươn lên chạm vào gò má của hắn, rồi trượt xuống cằm, nâng gương mặt cứng đơ ấy lên.


Cô nhíu mày, chậc lưỡi mấy cái.
- Đâu có thương tích gì đâu nhỉ?
- ...
- Hay chú nuốt luôn viên đạn rồi?
- Trịnh Uyên Ninh!
Từ trong cổ họng hắn gầm gừ lên từng chữ một, đồng tử co lại, siết hai hàm răng đến nổi xương quai hàm lộ ra mồn một.

Hắn thấy hắn càng im lặng, cô càng được nước lấn tới.
Uyên Ninh giật thót mình rút tay lại, cười giã lã, xua xua tay nói: - Xin lỗi xin lỗi, tôi đùa thôi, đùa thôi!
Rồi cô thu lại nụ cười, mạnh bạo kéo bắp tay hắn, muốn hắn đi theo cô lên xe.

Lục Khải Ưng cũng mặc cho cô làm càng, thuận bước phối hợp theo, hắn biết A Tống đã gọi người đến đón, nhưng sao lại là cô được.

Nhưng bây giờ hắn không có hứng muốn tra hỏi, Lục Khải Ưng được cô mở cửa sẵn mời ngồi vào ghế phụ, còn cô thì nhanh nhẹn vòng qua bên kia, mở cửa ngồi lên ghế lái, khởi động xe lái đi.

Suốt quãng đường, Lục Khải Ưng đều nhìn cô không rời.
Cười nói vô tư, cô hiện tại, rốt cuộc là nhân cách thứ mấy?
...
Đỡ Lục Khải Ưng nằm lên giường, thân trên hắn hơi nghiêng qua một bên, chừa lại bả vai bị thương cho Alex, chuẩn bị gắp viên đạn ra.
Uyên Ninh đứng song song với A Tống, khi áo của hắn được Alex cởi ra, vết thương thủng sâu, máu chảy ọc ọc ra ngoài, trực tiếp lọt vào tầm nhìn của cô, mi tâm cô khẽ nhíu lại.
Hình xăm con chim ưng bây giờ dính đầy máu của hắn, phần đầu của con chim vừa vặn lại ăn ngay phát đạn đó, biến dạng.
Alex không nói không rằng, chỉ chùi sơ qua chút máu dính khô bên ngoài, rồi cầm dao giải phẫu lên gạch dọc miệng vết thương.

Vẻ mặt anh ta rất căng, trên trán đã xuất hiện vài đóm mồ hôi.

Lấy đạn ra ngay khi chưa ủ tê hay gây mê gì, hoàn toàn bằng thịt sống, người trúng đạn vẫn còn mở mắt sờ sờ.
Lục Khải Ưng không để lộ một chút cảm xúc nào, lúc Alex dùng dao gạch, hắn chỉ hơi khép mắt lại, đầu lông mày không hề động tĩnh.

Từ đầu đến cuối, hắn đều nằm trong tư thế đó im thin thít, không rên la, cũng không tỏ ra đau đớn.
Viên đạn ghim khá sâu, đúng như Lục Khải Ưng đoán trước đó, đầu viên đạn xuyên qua một sợi động mạch, đứt lìa làm hai, cách chừng vài mi li mét nữa thôi, là chạm tới xương tuỷ rồi.
Gắp viên đạn ra xong, Alex dùng kim chỉ y tế vá miệng vết thương lại, máu cũng ngừng chảy ra.

Anh ta dùng băng gạc đắp lên, quấn vải theo chiều từ vai phải vòng qua hông trái.
Cả khán phòng lặng lẽ, quan sát từng bước Alex làm, mắt chỉ nhìn vào vết thương của Lục Khải Ưng mà không ai nói câu nào.
Tuy Uyên Ninh không phải người sợ máu, nhưng nhìn thấy hắn chảy máu nhiều như vậy, chẳng biết sao tâm can lại nhốn nháo vô cùng, giống như bản thân đang bị ma cà rồng hút khô máu chứ không phải hắn.
Alex chầm chậm đứng lên, kéo ông tay áo quẹt ngang mồ hôi trên trán, đầu hơi cúi xuống nên liền bắt gặp dưới nền nhà cũng có máu, Alex sửng sốt ngẩn đầu nhìn A Tống mặt mày đang chuyển xanh.
- Mau ngồi xuống ghế, cậu bị điên rồi phải không hả?
Ống quần của A Tống ướt đẫm, máu từ trong rỉ ra, men theo mắc cá chân mà rơi xuống.

Alex dìu anh ta ngồi lên sofa, nhanh chóng cắt đứng ống quần từ đầu gối xuống.
Trước đó A Tống có dùng vải chặn đường lưu thông máu, nên bây giờ khúc chân bị bắn đã gần như xanh bệch.

Nếu không nhanh chóng xử lý, thì chân của A Tống chỉ có nước cắt bỏ.
Ai cũng biết, anh ta lo cho an nguy của Lục Khải Ưng đến nổi quên cả bản thân.
Uyên Ninh đứng đó chứng kiến tất cả, chứng kiến được bản chất kiên cường, tinh thần sắt thép của Lục Khải Ưng.

Đồng thời cũng chứng kiến được tấm lòng trung thành mà thuộc hạ đối đãi với hắn.
Con người của hắn, rốt cuộc là như thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi