CUỘC HÔN NHÂN HOÀN MỸ - TIẾU GIAI NHÂN

Edit: thanh

Xác định không cách nào khởi động lại được chiếc xe cũ kỹ, Từ Nghiễn Thanh mở đèn cảnh báo*, đi đến vị trí an toàn ven đường, gọi cho 122* nói rõ tình huống.

*đèn cảnh báo:

(*số gọi để giải quyết các vấn đề giao thông ở Trung Quốc)

Trong quá trình chờ đợi xe kéo, Từ Nghiễn Thanh xin nghỉ nửa ngày ở bệnh viện.

Bệnh viện bệnh nhân đông đúc, bác sĩ nào cũng bề bộn nhiều việc, việc xin phép nghỉ như vậy sẽ phát sinh một loạt phiền phức.

Nghĩ tới những thứ này, ánh mắt Từ Nghiễn Thanh nhìn chiếc xe cũ kỹ kia cũng tràn đầy bất mãn.

Mặc dù không tình nguyện, Từ Nghiễn Thanh vẫn gọi cho anh trai một cú điện thoại.

“Xe hỏng, không cách nào khởi động.”

“Mua xe mới, anh nhớ bảng số xe kia của em còn một tháng là hết hạn, vừa vặn dùng tới.”

“Chiếc xe cũ kia làm sao bây giờ?”

“Xử lý phế liệu đi, kiểm soát giao thông sẽ nói cho em biết phải làm thế nào, lát nữa anh sẽ mua cho ba mẹ chiếc mới.”

“Xử lý? Mẹ khẳng định sẽ không đồng ý.”

“Vậy nói em xém chút nữa đã xảy ra tai nạn xe cộ, sống sót toàn bộ nhờ vào mạng lớn.”

Từ Nghiễn Thanh: …

Loại người như anh trai, nhìn thì cao lạnh chững chạc nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không biết bao nhiêu lần nói dối gia đình.

Đối với loại hành vi lừa gạt này, Từ Nghiễn Thanh vô cùng khinh bỉ, nhưng cân nhắc vì an toàn của cha mẹ, Từ Nghiễn Thanh quyết định cùng anh trai thông đồng làm bậy.

Anh lần lượt gọi điện thoại cho cô Mạnh và giáo sư Từ, báo cáo anh vừa mới suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ, không ngoài dự liệu, cả hai người đều đồng ý đưa chiếc kia xe cũ kỹ đi xử lý.

Sau khi làm thủ tục cả buổi sáng, buổi chiều Từ Nghiễn Thanh tiếp tục về bệnh viện ngồi khám bệnh.

Chạng vạng tối tan tầm, Từ Nghiễn Thanh đi thăm cô Mạnh.

“Buổi sáng dọa mẹ giật cả mình, không có bị thương chứ?” Cô Mạnh quan tâm kiểm tra con trai nhỏ.

Từ Nghiễn Thanh: “Còn tốt, sợ bóng sợ gió một trận, chỉ đụng hư xe.”

Cô Mạnh lòng còn sợ hãi: “Sớm biết nên nghe theo anh con, đúng là đồ vật có chút cũ vẫn nên bỏ đi.”

Từ Nghiễn Thanh cười cười, thoáng nhìn giáo án trên giường bệnh, nụ cười lại cứng đờ.

Ba mẹ cả đời này dành phần lớn thời gian để dạy học trồng người.

“Xe hỏng rồi, sau này con làm sao đưa đón mẹ?” Cô Mạnh đột nhiên hỏi.

Từ Nghiễn Thanh: “Ngày mai con được nghỉ nên sẽ đi mua chiếc xe mới.”

Cô Mạnh: “Xe bây giờ đều rất đắt, mẹ chuyển cho con ít tiền nhé.”

Con trai vừa tốt nghiệp, mới vào làm ở bệnh viện năm thứ hai, có lẽ tiền tích góp cũng không nhiều.

Từ Nghiễn Thanh: “Không cần, con chỉ là mua để không phải đi bộ, mua chiếc hai mươi vạn là được rồi.”

Cô Mạnh: “Con ở cái tuổi này, đã quyết định mua xe vậy thì mua chiếc tốt một chút, sau này có yêu đương với người ta, lái ra ngoài cũng có thể diện.”

Bà nhìn chăm chú đứa con trai nhỏ với vẻ mặt sâu xa cùng mong đợi.

Từ Nghiễn Thanh không muốn cùng mẹ tranh luận, dù sao người mua xe cũng là anh.

Hai ngày nghỉ trên cơ bản là thời điểm mà cửa hàng bận rộn nhất, buổi sáng bảy giờ rưỡi Hạ Nhan đã đến cửa hàng.

Dành nửa giờ để ôn lại các đặc điểm thông số của một số chiếc ô tô của mình, lại có một cuộc họp kéo dài nữa giờ, công việc cả ngày hôm nay chính thức bắt đầu.

Khách hàng là cô Chu đã hẹn mười giờ sẽ tới lấy xe, trước đó, Hạ Nhan không định nhắm đến những khách hàng mới, cô ở sảnh triển lãm từ chín đến mười giờ sau đó thay ca, trong thời gian này, cô chỉ cần đứng ở cửa vào của sảnh triển lãm, khi khách hàng muốn xem xe đi vào thì phát danh thiếp của mình. Bất quá, loại phương thức tung lưới rộng rãi này, cá câu được tương đối có hạn.

Chín giờ năm mươi, Hạ Nhan chuẩn bị giao lại cho đồng nghiệp, cô muốn đi ra ngoài cửa hàng để chờ cô Chu, làm một người bán hàng tận tụy, cô sẽ cung cấp cho mỗi khách hàng một dịch vụ chất lượng cao từ xem xe, nhận xe đến dịch vụ sau bán hàng.

Trong tiệm đã có một đợt khách hàng, ngay lúc Hạ Nhan đi đến gần cửa sảnh, bên ngoài bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đi tới, thân hình đối phương thẳng tắp, đầu tóc ngắn gọn gàng, nhưng lại tràn đầy cảm giác nhân vật bước ra từ truyện tranh.

Hạ Nhan còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ ngũ quan của đối phương, phát giác tầm mắt của đối phương đã rơi xuống trên mặt cô, Hạ Nhan ngay lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp, dừng lại chào hỏi: “Tiên sinh xin chào, hoan nghênh đến với cửa hàng chúng tôi.”

Nói xong câu này, Hạ Nhan có chút dừng lại, quan sát phản ứng của đối phương, đừng nghĩ đây chỉ là một màn xã giao đơn thuần nhưng nó có thể căn cứ vào phản ứng của khách hàng mà nhìn ra tính cách của đối phương, là người im lặng và hướng nội, hay cởi mở và khéo nói.

Từ Nghiễn Thanh vừa mới đi vào cửa hàng 4S, chưa thấy rõ tình hình bên trong sảnh triển lãm liền bị cô gái bán hàng phía trước cướp đi tất cả sự chú ý.

Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ chiếu từ cửa sổ sát đất, cô gái bán hàng này vừa vặn đứng trong một mảnh trong ánh nắng, đôi mắt đen và sáng của cô gợi cho Từ Nghiễn Thanh nhớ đến dòng nước suối lặng lẽ chảy trong thung lũng, gương mặt cô trắng nõn như thể đang phát sáng, nụ cười của cô dường như ẩn chứa một loại ma lực làm anh khó mà dời ánh mắt, giọng điệu trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy giống như một giọt nước, không hề có điềm báo trước nhỏ vào lòng anh, gây nên một trận rung động không cách nào hình dung được, một dòng điện yếu ớt trong nháy mắt truyền đi khắp cơ thể.

Từ Nghiễn Thanh biết loại phản ứng này không bình thường, thân thể tự động sinh ra cơ chế phòng hộ, sắc mặt anh không thay đổi, mỉm cười lịch sự đáp lại, ánh mắt nhìn về phía sảnh triển lãm sau lưng cô.

Theo Hạ Nhan, vị khách này đã không kịp chờ đợi muốn đi xem xe, mà cô vừa lúc cũng không rảnh.

Duy trì mỉm cười, Hạ Nhan lấy ra một tờ danh thiếp, hai tay đưa qua: “Anh là đến xem xe phải không, tôi là Hạ Nhan, chuyên gia tư vấn bán hàng ở cửa hàng này, sau này anh nếu có nhu cầu hoặc nghi vấn gì, có thể liên hệ tôi, hoặc tìm các nhân viên khác để phục vụ anh.”

Từ Nghiễn Thanh gật đầu, nhận lấy danh thiếp.

Hạ Nhan cười cười, chờ khách hàng đi vào, cô cũng bước nhanh ra ngoài.

Nhịp tim của Từ Nghiễn Thanh vẫn còn đập loạn, thẳng đến khi tiếng bước chân từ giày cao gót sau lưng biến mất, Từ Nghiễn Thanh mới đi đến chiếc xe hơi gần đó, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sảnh.

Cô đưa lưng về phía sảnh triển lãm đứng bên trái cửa sổ thủy tinh sát đất, mặc một bộ váy đồng phục mày đen, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn thẳng tắp. Không thể nghi ngờ cô có một dáng người rất đẹp, ánh mắt của Từ Nghiễn Thanh lại rơi trên gò má trắng nõn của cô.

Đột nhiên, cô bước xuống bậc thang, đi về phía chiếc xe màu đen mới đến.

Chiếc xe màu đen ngừng lại, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi bước xuống, cô mỉm cười đi bên cạnh người phụ nữ tiến vào sảnh triển lãm.

Từ Nghiễn Thanh kịp thời thu tầm mắt lại.

Lúc này, một nhân viên bán hàng khác đến gần anh: “Tiên sinh cảm thấy hứng thú đối với chiếc xe này?”

Từ Nghiễn Thanh lắc đầu, giấu kỹ danh thiếp trong tay: “Tôi tùy tiện xem trước.”

Cô bán hàng mỉm cười tỏ ý tôn trọng, đi chỗ khác.

Sảnh triển lãm rất lớn, khách hàng lần lượt vào cửa hàng, người bán hàng trong cửa hàng dường nhu cũng bề bộn nhiều việc, hoặc là ở bên cạnh khách hàng giới thiệu xe, hoặc là cùng khách hàng ngồi ở trên ghế sa lon thương thảo hợp đồng chi tiết, hoặc là sẽ cầm lấy văn kiện chạy lên chạy xuống.

Sau khi Từ Nghiễn Thanh nói muốn tự mình xem xe, cũng không có nhân viên nào đến quấy rầy anh.

Từ Nghiễn Thanh giả vờ quan sát xe xung quanh, nhưng thực ra lại để mắt đến cô gái bán hàng tên Hạ Nhan.

Trong hai mươi năm, Từ Nghiễn Thanh là học bá vùi đầu đọc sách, là một bác sĩ say sưa làm việc, anh chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không có thu thập các tạp chí mỹ nữ mà nam sinh ở tuổi dậy thì đều thích, nhưng Từ Nghiễn Thanh xem trên TV, biển quảng cáo đã thấy qua nhiều kiểu minh tinh xinh đẹp, vì vậy có thể chứng minh, Từ Nghiễn Thanh không phải là chưa từng thấy qua việc đời, vậy mà giờ phút này, anh lại nhịn không được đi nhìn trộm vị Hạ tiểu thư kia, như thể con bướm đêm trong bóng tối tìm thấy đóm lửa, kìm lòng không được, thân bất do kỷ.

Hạ Nhan cùng cô Chu đi đến điểm giao xe rồi.

Từ Nghiễn Thanh tạm thời không thấy bóng dáng của cô, xác định cô tạm tời sẽ không ra ngoài, Từ Nghiễn Thanh cúi đầu nhìn về phía danh thiếp trong tay.

Trên danh thiếp có in hình thẻ của cô, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười trong trẻo nhưng vẫn không đẹp bằng cô ở ngoài.

Trên danh thiếp còn có phương thức liên lạc của cô, số điện thoại di động, nick Wechat bao gồm cả hòm thư, vô cùng đầy đủ.

Nếu như anh mua xe ở đây, vậy thì có thể thêm bạn với cô.

Trên thực tế, có vài cửa hàng 4s trong khu vực này, lúc Từ Nghiễn Thanh mới tới cũng không nghĩ kỹ muốn mua xe của hãng nào, chỉ chọn cửa hàng gần nhà đến xem thử. Những chiếc xe hãng B được bán trong cửa hàng 4s này đều thuộc nhãn hiệu xe sang trọng, dự trù ban đầu của anh chỉ hơn 200.000 NDT*, chỉ có thể mua một chiếc ô tô hạng B rẻ nhất.

(*1 NDT khoảng 3.500 VND)

Từ Nghiễn Thanh bắt đầu quan sát giá xe ở sảnh triển lãm.

Quá trình giao xe của Hạ Nhan cùng cô Chu hết một giờ, lúc cô Chu rời đi, khách hàng trong cửa hàng còn rất nhiều, ngay lúc Hạ Nhan chuẩn bị tìm kiếm khách hàng, chếch đối diện có người chú ý tới cô, hướng cô vẫy vẫy tay.

Đối phương ngũ quan tuấn tú, khí chất xuất chúng, Hạ Nhan lập tức nhớ lại, đó là một vị khách mà cô đã đưa danh thiếp trước khi tiếp đón cô Chu.

Hạ Nhan cười đi tới.

Từ Nghiễn Thanh đứng trước một chiếc xe màu đen, cầm trong tay bốn tờ rơi quảng cáo xe.

Hạ Nhan không để lại dấu vết mắt liếc nhìn rờ rơi quảng cáo trong tay anh, hai mẫu xe lần lượt thuộc phân khúc C-class và E-class, mức giá từ 350.000 đến 500.000 NDT.

“Tiên sinh đã có mẫu xe ưu thích chưa?” Hạ Nhan cười dò hỏi.

Từ Nghiễn Thanh gật đầu, nâng tờ quảng cáo trong tay lên: “Hẳn là chọn một trong bốn chếc này, cụ thể còn muốn cô đề xuất giúp tôi, tôi trước kia chưa từng mua xe nên không có kinh nghiệm.”

Có mục tiêu lựa chọn, còn nguyện ý chủ động giải thích tình huống của mình, Hạ Nhan lập tức đoán được đây là một vị khách hàng dễ giao tiếp.

“Được rồi, đứng đây nói chuyện không tiện, chúng ta qua khu nghỉ ngơi ngồi nói đi.” Hạ Nhan chỉ hướng vị trí khu nghỉ ngơi, bên cạnh khu nghỉ ngơi chính là quầy bar, cung cấp đồ uống, nước trà.

Từ Nghiễn Thanh gật đầu.

Trên đường, Hạ Nhan dùng ngữ khí khi nói chuyện phiếm cùng Từ Nghiễn Thanh bắt chuyện: “Còn không biết anh đây họ gì?”

Từ Nghiễn Thanh mắt nhìn phía trước: “Tôi họ Từ.”

Hạ Nhan ánh mắt sáng lên: “Họ Từ rất êm tai, nghe đến liền cho người ta một loại cảm giác ôn nhu nho nhã, nó rất hợp với khí chất của anh.”

Ngữ khí cùng thần sắc của cô rất dễ dàng cho người ta một loại ảo giác —— cô thật sự nghĩ như vậy chứ không phải là những lời tâng bốc thương mại.

Bị cô dùng ánh mắt chân thành, nhiệt tình nhìn chăm chú như thế khiến nhịp tim của Từ Nghiễn Thanh lại bắt đầu đập loạn, thuận miệng nói: “Đúng không, tôi lại không cảm thấy như vậy.”

Hạ Nhan cười nói: “Đó là bởi vì họ của anh êm tai, anh dùng lâu nên không có cảm giác, tôi thì đặc biệt thích họ Từ, giống như một người đứng đầu nội các trong triều đại nhà Minh, Từ Giai, còn có một trong ba tài tử đời Minh, Từ Vị, đều là những người có tiếng tăm nghe nhiều nên thuộc, không giống họ Hạ của tôi, đều tìm không ra được một vài người nổi danh.”

Từ Nghiễn Thanh suy nghĩ một lát, thật đúng là không nhớ tới người nổi tiếng nào họ Hạ, người đầu tiên xuất hiện là Hạ Vũ Hà trên bờ hồ Đàm Ninh*”

(*Hạ Vũ Hà là phi tần người Hán hiếm hoi của Hoàng đế Càn Long nhưng nhận được ân sủng ngất trời, mẹ của Hạ Tử Vi)

“Từ tiên sinh làm trong lĩnh vực tài chính sao?”

“Không phải, tôi là bác sĩ.”

Hạ Nhan kinh ngạc: “Còn trẻ như vậy đã là bác sĩ? Vậy anh lúc đi học chắc chắn là học bá.”

Từ Nghiễn Thanh cười cười, có vài phần ngầm thừa nhận.

Hạ Nhan liền thả cho anh mấy cái rắm cầu vồng* một bên thả một bên thu thập thông tin của Từ Nghiễn Thanh, ngắn ngủi một đoạn đường Hạ Nhan đã biết Từ Nghiễn Thanh đã học tại đại học danh tiếng nào và bây giờ đang làm ở bệnh viện nào.

(*ngôn ngữ mạng, dịch thô là “cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng)

Rất khéo, cậu của Hạ Nhan với Từ Nghiễn Thanh đều làm tại Giang Nhất.

Kỳ thật còn có thể tiếp tục trò chuyện đề tài này, nhưng Hạ Nhan cho rằng Từ Nghiễn Thanh phối hợp tốt như vậy, cái hợp đồng này cơ bản là ổn rồi, không cần tốn nhiều sức lực.

Dựa theo sở thích của Từ Nghiễn Thanh, Hạ Nhan đi đến quầy nước cầm hai chén trà xanh, ngồi xuống bắt đầu nói chuyện về xe.

“Từ tiên sinh mua xe chủ yếu để đi lại, những chiếc xe này đều là lựa chọn tốt, ngoại trừ đi lại, Từ tiên sinh còn có yêu cầu gì khác với xe không? Ví dụ như phong cách trang trí trong xe, chỗ ngồi thoải mái dễ chịu vân vân.”

Từ Nghiễn Thanh suy nghĩ, nói: “Trong nhà có bệnh nhân cần chăm sóc, tôi hi vọng bà ấy có thể thoải mái dễ chịu khi ngồi trên xe, không gian cốp sau lớn một chút, có thể để xe lăn.”

Hạ Nhan: “Dạng xe lăn như thế nào, anh có ảnh chụp không?”

Từ Nghiễn Thanh mới đặt mua một chiếc xe lăn hôm qua và đưa giao diện sản phẩm ra.

Hạ Nhan lúc đầu ngồi đối diện anh, phát hiện anh đang tìm kiếm thông tin của xe lăn liền đi tới bên cạch Từ Nghiễn Thanh, cúi người đứng bên cạnh anh.

Cô tập trung quan sát thông số của chiếc xe lăn, Từ Nghiễn Thanh lại bởi vì cô tới gần mà thân thể có chút cứng ngắc.

Nhìn màn hình điện thoại di động, Từ Nghiễn Thanh ngửi thấy trên người cô có hương nước hoa nhàn nhạt, giống như nụ cười của cô, ngọt ngào tươi mát.

“Chiếc xe lăn này là một chiếc xe lăn có thể gấp lại được, cốp sau của mấy chiếc xe này đều có thể chứa.” Hạ Nhan cười, quay lại chỗ ngồi đối diện Từ Nghiễn Thanh, bởi vì Từ Nghiễn Thanh nhấn mạnh chỗ ngồi phải thoải mái dễ chịu, xem ra anh cũng không thiếu tiền, Hạ Nhan liền đề cử chiếc xe có giá cao nhất trong bốn chiếc cho anh, “Chiếc xe này có chỗ ngồi toàn bộ đều sử dụng chất liệu da thật, chỗ ngồi trước sau đều có thể làm nóng thoáng khí, mùa hè không sợ nóng, mùa đông không sợ lạnh...”

Từ Nghiễn Thanh yên lặng tính toán giá cả, tiền tiết kiệm của anh có thể thanh toán được tiền đặt cọc, tiền lương trả tiền trả góp cũng không có áp lực.

“Trước thứ năm tuần sau có thể lấy xe sao?”

“Có thể, chiếc này chúng tôi mới có mấy chiếc vừa về đến.”

“Ừm, vậy thì ký hợp đồng đi.”

Từ Mặc Trầm bận bịu công việc cả ngày, buổi tối tới bệnh viện thăm mẹ.

Từ Nghiễn Thanh cũng ở đây.

Từ Mặc Trầm thuận miệng hỏi anh: “Mua xe rồi?”

Từ Nghiễn Thanh gật đầu.

Từ Mặc Trầm: “Xe gì?”

Cô Mạnh cười tủm tỉm: “Xe hãng B hơn 500.000.”

Con trai nhỏ không phải là người có tính lãng phí, lần đầu mua xe liền mua một chiếc xe tốt như vậy, chắc chắn là nghe lọt lời của bà, giữ lại về sau còn chở bạn gái.

Từ Mặc Trầm ngoài ý muốn nhìn về phía em trai mình, hoặc là không mua xe, một khi mua rồi thì lại hào phóng như vậy, luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.

Từ Nghiễn Thanh yên lặng lướt điện thoại.

Bởi vì ký hợp đồng nên anh cùng Hạ Nhan đã thêm bạn tốt trên Wechat.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi