CUỘC SỐNG MUÔN MÀU CỦA ANH CHÀNG MẶT THAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Qiezi

“A! Nhiều thức ăn quá!” Sườn heo kho tàu, moo shu thịt lợn, tôm muối tiêu.. Trần Thải mới đến bàn ăn đã bị một bàn thức ăn thịnh soạn dọa sợ. Cùng là một bàn thức ăn, lúc sáng Trần Thải cảm thấy vô cùng phong phú là vì lúc đó cậu rất đói. Nhưng bây giờ bữa sáng vẫn chưa tiêu hóa xong, tuy rằng màu sắc rất đẹp, mùi thơm lan tỏa nhưng cậu thật sự không muốn ăn.

1508855547233Sườn heo kho tàu

1406252212602Moo Shu thịt lợn

p8655291a391893911Tôm muối tiêu

“Ăn cơm đi.” Lý Tôn không để ý tới Trần Thải kinh ngạc, trực tiếp ngồi vào bàn dùng cơm trưa.

Trần Thải cũng chỉ có thể ngồi theo, nhưng vì không đói bụng, cách ăn ‘nhã nhặn’ hơn bữa sáng rất nhiều, chậm rãi đưa từng đũa từng đũa vào miệng.

“Có phải thức ăn không hợp khẩu vị không?” Lý Tôn chú ý tới biến hóa của Trần Thải, lập tức dò hỏi.

“Không phải không phải! Vì… Buổi sáng em đã ăn rất nhiều, bây giờ vẫn chưa đói, ăn không vô.” Trần Thải lắc đầu, đỏ mặt giải thích với Lý Tôn.

“Ăn không vô thì thôi, đừng miễn cưỡng.” Lý Tôn cũng không ép Trần Thải, giọng nói lành lạnh dặn dò một câu.

“Tôn…” Trần Thải cảm động không chịu nổi. Nếu Trần Thải ở nhà, lúc ăn cơm nói sáng ăn nhiều trưa không muốn ăn, nhất định sẽ bị mẹ mắng một trận, cho nên hiện tại cậu cảm thấy Lý Tôn còn tốt hơn ba mẹ mình.

Được Lý Tôn căn dặn, Trần Thải ăn xong chén cơm lập tức buông đũa. Nhưng Lý Tôn vẫn đang ăn, Trần Thải ngồi đối diện cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn không có ý định đứng lên.

“Em về thư phòng đi, lát nữa tôi tự dọn cũng được.” Trong lúc Trần Thải không biết nên làm gì, Lý Tôn đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu nói với cậu.

“Vậy em về thư phòng, anh ăn xong gọi em, chúng ta cùng dọn.” Lý Tôn săn sóc làm Trần Thải lại bị cảm động, nhanh chóng đứng dậy, lúc sắp đi lại quay đầu nói hai người cùng dọn bàn, sau khi Lý Tôn gật đầu, cậu mới chạy lên thư phòng.

Lý Tôn cơm nước xong không gọi Trần Thải, tự mình thu dọn bàn ăn, hắn xong việc lên thư phòng thì lại thấy Trần Thải đang phấn khởi chơi game, Lý Tôn đến bên cạnh tiếp tục xử lý công việc.

Đến bữa tối, Lý Tôn nấu nướng xong xuôi mới lên gọi Trần Thải. Cậu ngẫm lại cả ngày nay chỉ ăn với chơi, thật sự còn thoải mái hơn ở nhà, đột nhiên cảm thấy kết hôn quả thật là chuyện không tệ.

Cơm nước xong, Trần Thải giúp đỡ Lý Tôn dọn dẹp, sau đó cùng hắn ngồi sô pha xem tivi trong phòng khách. Tuy rằng Lý Tôn xem thời sự khiến cậu cảm thấy rất chán, trong lòng cũng nhớ nhung game online. Nhưng cậu cũng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, cảm thấy nếu hai người đã kết hôn, Lý Tôn thành chồng mình, hơn nữa đối tốt với mình như thế, mình cũng phải đối tốt với hắn một chút.

Khi Lý Tôn khoác tay lên vai Trần Thải, mặc dù hơi ngượng ngùng nhưng cậu vẫn nhích người, chủ động tựa vào lòng Lý Tôn.

Hai người dựa vào nhau xem tivi, sau một lúc Lý Tôn nói đi nghỉ ngơi, Trần Thải ngoan ngoãn theo hắn trở về phòng ngủ.

Lý Tôn vẫn để Trần Thải tắm trước, cậu tắm xong rồi chờ đợi Lý Tôn, không còn khẩn trương cùng bất an như ngày hôm qua mà là mặt đỏ tim đập thình thịch, thậm chí còn có chút chờ mong.

Lý Tôn tắm xong, bước ra thì thấy Trần Thải đang tựa người ở đầu giường dùng điện thoại.

“Tôn…” Trần Thải nghe thấy động tĩnh, đặt di động xuống rồi ngẩng đầu, run run gọi Lý Tôn. Cậu cũng rất nghe lời, tối hôm qua lúc ân ái Lý Tôn đưa ra yêu cầu này, cậu chỉ gọi một chữ ‘Tôn’.

“Phía sau còn đau không?!” Lý Tôn đi tới bên giường, cúi đầu hỏi Trần Thải.

“Không đau.” Cậu đỏ mặt lắc đầu.

“Để tôi xem thử.” Lý Tôn không an tâm, lại đề nghị muốn xem thử.

“Dạ.” Trần Thải ngoan ngoãn trả lời, lập tức xoay người đưa lưng về phía Lý Tôn. Bây giờ cậu không phải sợ Lý Tôn mới làm theo yêu cầu của hắn, cậu biết Lý Tôn đối tốt với mình, nên hắn nói cái gì cậu làm cái đó, chỉ là hơi xấu hổ. Trần Thải cảm thấy mặt mình đỏ bừng, thân thể cũng nóng, ngay cả tâm lý cũng hừng hực.

“Đã bớt sưng rồi. Có đau không?!” Lý Tôn vén áo choàng tắm của Trần Thải, lộ ra hai mông vừa tròn vừa vểnh. Lý Tôn thấy miệng huyệt đã khôi phục, nhưng vẫn hơi lo lắng, hắn vươn ngón tay khẽ ấn ấn.

“Không… Không đau, a…” Bộ phận nhạy cảm bị đụng chạm, Trần Thải không nhịn được phát ra tiếng ngâm khẽ.

“Nâng mông cao một chút.” Lý Tôn thu tay, giọng khàn khàn yêu cầu.

Tuy Trần Thải không biết Lý Tôn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời nâng mông lên.

Lý Tôn ngồi phía sau Trần Thải, hai tay xoa nắn cặp mông trắng mịn, mông mềm như bông hơn nữa lại mịn màng bóng loáng, Lý Tôn không kiềm được khẽ xoa xoa khiến cậu rên rỉ càng lớn, sau đó hắn nghiêng người về phía trước, vươn đầu lưỡi liếm láp giữa kẽ mông Trần Thải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi