CUỘC SỐNG SAU KHI GẢ CHO TÊN GIAN HÙNG


Tiết trời đầu mùa đông rất ấm áp, nhưng cơn gió thổi ngang qua đình viện vẫn còn mang theo hơi lạnh.
Du Đồng khoác chiếc áo lông kim tước mỏng trên người, sắc vàng đậm nhạt không giống nhau, hoa văn sóng nước mây trời trên viền y phục, hoa thêu chồng chất, cái mũ lông màu tuyết trắng làm bật lên làn da mềm mại trắng trẻo cùng cái cổ thanh tú của nàng.

Mái tóc đen xõa xuống nhẹ nhàng phấp phới, trâm ngọc cài tóc khẽ lay động, bên trong đôi mắt của nàng như chứa đựng làn thu thủy, không kiêu ngạo không tự ti, không nóng không vội.
...!Dường như nàng không hề nhận ra hắn đang tức giận, gây chuyện ồn ào như vậy mà vẫn hiên ngang như thế.
Phó Dục càng nhíu chặt mày hơn, ánh mắt như hai thanh kiếm sắc bén, hắn trầm giọng nói: "Vì sao lại phải quản giáo."
"Bàn chuyện thị phị, bịa đặt nói xấu." Du Đồng lườm Tô Nhược Lan một chút rồi lại hờ hững nói: "Không nghe phân phó."
Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm loạn đến mức giương cung bạt kiếm sao?
Mấy năm qua Phó Dục luôn nắm trong tay những hán tử biết tuân theo pháp lệnh trong quân đội, nghe thấy chuyện lông gà vỏ tỏi này chỉ khiến hắn đau đầu thêm.
Cưới nữ nhân vào nhà phiền phức thật!
Hắn khẽ hừ một tiếng, nói với Tô Nhược Lan đang kinh sợ bên cạnh: "Thật sao?"
"Tướng quân, nô tỳ không dám!" Tô Nhược Lan tranh thủ phủ nhận.

Nàng ta đã ở Phó gia này nhiều năm, biết rõ tính tình của Phó Dục, vị chủ tử này lòng ôm chí lớn, hắn không muốn quan tâm mấy việc vặt trong nhà này nhất.

Thêm nữa quy củ của Phó gia khá nghiêm khắc, con cháu ai cũng kính trọng lão phu nhân.

Nàng ta chỉ âm thầm khinh thường Du Đồng có danh tiếng xấu kia, nào dám khi dễ nàng.

Lợi dụng việc Du Đồng mới đến đây không có chỗ dựa, nàng ta cố đè nén sự kiêu ngạo trong mình, chờ đến lúc lão phu nhân ra mặt thì có thể cân sức ngang tài rồi.
Ai ngờ Ngụy Du Đồng lại là trong bông có kim, ai ngờ nàng sẽ mời Phó Dục đến chỉ vì việc nhỏ thế này?
Vừa rồi Phó Dục trợn mắt uy nghi như lưỡi dao lướt qua khiến cả người nàng ta rét run cả lên, không dám nói gì.
Hai đầu gối quỳ xuống đất, gạch đá mùa đông cứng cáp lạnh đến mức thấu xương.

Gió lạnh len lỏi qua khe hở phả vào, một mạch lan tràn đến tận đỉnh đầu khiến nàng ta như tỉnh ra.
Tô Nhược Lan tự biết mình đuối lý, không dám thừa nhận chuyện bàn luận thị phi mà chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nô tỳ nghe theo lời dặn dò của lão phu nhân sang đây hầu hạ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của tướng quân.


Giờ phút nào nô tỳ cũng nhớ kỹ quy củ được dạy ở Thọ An Đường, nào dám làm càn.

Hôm nay Thiếu phu nhân ra lệnh cho nô tỳ dọn dẹp khố phòng, vì nô tỳ đang bận thêu cho lão phu nhân, sợ chậm trễ nên mới đành phải từ chối."
Lúc đang nói, hai hàng nước mắt của nàng ta rơi xuống, yếu đuối như hoa đào gặp mưa, rồi lại hành lễ nói với Phó Dục: "Nô tỳ sợ trễ nãi công việc nên mới nhất thời phạm sai lầm, ai ngờ chút chuyện nhỏ này lại kinh động đến tướng quân, nô tỳ đáng chết."
Một lời không nhắc gì về chuyện lúc trước, lại còn ném cho Du Đồng cái tội chuyện bé xé ra to.
Xưa nay Phó Dục không quan tâm chuyện nội trạch, cũng lười hỏi đến.

Nhưng mà Tô Nhược Lan là người do tổ mẫu dạy dỗ, hắn cũng biết nàng ta.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện này lớn lắm, khiến Phó Lan Âm chạy đến tìm hắn với vẻ mặt sốt sắng như vậy, hóa ra cũng chỉ vì mấy việc nhỏ nhặt này.

Hắn nắm trong tay mấy vạn binh mã, nào có chuyện bàn luận thị phi đâu? Nếu Ngụy Du Đồng không thể làm dịu sự tình đi thì trong phủ tự có quy củ giải quyết, không cần hắn hao tâm tốn sức.

Hắn bèn cau mày nói: "Nếu vậy thì, Chu cô cô...!Đi mời Chu bà bà bên cạnh tổ mẫu đi, nhờ bà ấy xử trí."
Nói xong, hắn đảo mắt nhìn mọi người rồi dừng ở chỗ Du Đồng.
"Việc vặt như thế, sau này cứ báo cho Thọ An Đường, không cần làm ầm ĩ đến mức gà bay chó chạy như vậy."
Du Đồng nghe vậy, nàng hứng thú cong môi lên.
...
Chịu đựng hai tháng, vờ tha để bắt thật, lần này Du Đồng khổ tâm như vậy không chỉ vì muốn giáo huấn Tô Nhược Lan mà muốn thăm dò thái độ của Phó Dục hơn.
Bây giờ xem ra nỗi lo lắng lúc trước của nàng không hề dư thừa.

Người như Phó Dục cẩn trọng việc quân sự nhưng lại không muốn phí sức vào những việc nội trạch thế này.

Hờ hững hỏi như vậy, đương nhiên hắn sẽ dễ dàng bị người khác làm cho mờ mắt.

Tô Nhược Lan có Thọ An Đường làm chỗ dựa, chiếm được lợi thế cho riêng mình, nếu như Phó Dục cũng lười truy cứu đến cùng thì sau này ngay cả việc an phận ở một góc nàng cũng sẽ gặp khó khăn nữa, chỉ e là phải cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế, tự nén cơn giận lại.

Nàng che ống tay áo lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.

Du Đồng dò xét nhìn sang Phó Dục, đôi mắt sáng ngời ấn giấu sự sắc bén như có hàm ý khiêu khích hắn.
Phó Dục không biết sao nàng lại để lộ vẻ mặt như vậy, cảm thấy hơi khó hiểu.
Sau đó hắn nghe thấy Du Đồng nói: "Chu cô cô, chuyện trong ngoài Nam Lâu này bà cũng hiểu rõ, lần này Tô tỷ tỷ làm việc ra sao bà cũng đã thấy.

Đã làm phiền phu quân đến đây một chuyến rồi, đương nhiên không thể về không.

Phiền bà nói với phu quân một chút tại sao ta lại làm to chuyện, muốn giáo huấn nàng ta đi."
Chu cô cô đứng bên cạnh hành lang, khom người xác nhận.
Lúc trước bà ấy là người của Điền thị, tuy không phải tâm phúc thân tín nhưng cũng rất được coi trọng.

Sau khi Điền thị qua đời, bà ấy được chuyển đến Nam Lâu.

Trước khi Phó gia tổ chức hôn lễ, Phó Đức Thanh cố ý căn dặn bà ấy, bảo rằng mặc kệ phẩm hạnh của nữ nhi Ngụy gia ra sao, đã cưới vào đây rồi thì chính là thiếu phu nhân của Phó gia.

Phó Dục bận chuyện, không để tâm đ ến chuyện nội vụ vặt vãnh, bảo bà ấy lưu tâm nhiều hơn.
Chu cô cô vốn làm việc đoan chính, công bằng, lúc trước vì e ngại Thọ An Đường nên bà ấy không nói gì, nhưng nay lại nói ra sự thật.
Ban đầu từ việc Tô Nhược Lan vô lễ bất kính đến sau này chửi bới Du Đồng, rồi lại bàn chuyện thị phi khắp nơi, bịa đặt nói xấu, thường ngày không nghe theo phân phó, tất cả đều do nàng ta gây nên.

Từng việc từng việc, không dậm mắm thêm muối, cũng không giấu diếm chuyện riêng gì, bà ấy chậm rãi nói ra.
Cuối cùng, bà ấy khụy gối nói với Phó Dục: "Thiếu phu nhân kính trọng trưởng bối, vốn dĩ định dàn xếp thật ổn thỏa.

Nhưng Nhược Lan cô nương quá kiêu căng, bỏ mặc như vậy chỉ sợ người khác học theo, phá hư quy củ.


Làm loạn trước mặt bề trên như vậy đã làm tổn hại đến thể diện của Thọ An Đường nên mới giáo huấn ở đây thế này."
Dứt lời, bà ấy hành lễ rồi lùi về sau nửa bước.
Trong viện im lặng như tờ, Tô Nhược Lan quỳ trên nền đất.

Mặc dù hai đầu gối lạnh ngắt nhưng không biết trên trán lấm tấm mồ hôi từ khi nào.
Phó Dục thì sừng sững đứng đó, sắc mặt đã xám xịt đi, trông cứ như một pho tượng, không nhìn ra chút biểu cảm gì trên mặt hắn.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện hôm nay không lớn lao gì, chỉ là xích mích giữa nữ nhân với nhau thôi nên cũng lười truy cứu đến cùng.
Ai ngờ phía sau lại có nhiều chuyện như vậy chứ?
Bàn chuyện thị phi, bịa đặt nói xấu, lấy nô lấn chủ, bại hoại quy củ...!Các loại việc ác này Tô Nhược Lan đều làm đủ hết.

Mà hắn lại lười hỏi kỹ, suýt chút nữa bị nàng ta qua mặt lừa gạt.

Hắn còn tưởng rằng Du Đồng giở thói cũ, chuyện bé xé ra to.

Hắn trầm mặt xuống, nhìn sang Du Đồng, bắt gặp vẻ mặt ung dung của nàng, trông cứ như nàng chẳng mấy quan tâm vậy nhưng sâu trong ánh mắt lại còn đọng lại chút dư vị khiêu khích.
Trong nháy mắt, nỗi xấu hổ vì trách oan hiểu lầm, cơn tức giận vì bị lừa gạt ập tới rất mãnh liệt.
Phó phủ cười nhạo Ngụy gia không biết cách dạy nữ nhi, khiến người ta coi thường, thậm chí còn có người có suy nghĩ khinh bỉ nàng, ngay cả hắn ban đầu cũng hơi coi thường Du Đồng.

Nhưng hắn đường đường là Tiết Độ Sứ, lấy kỷ luật nghiêm minh để thống soái mười mấy vạn binh mã, sao quy củ bên trong lại như thế này?
Phó Dục nhìn Du Đồng, sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt, hắn có chút chật vật, đè nén cơn tức giận của mình.
Một lát sau, hắn mới dời mắt sang Tô Nhược Lan.
Giống như mây đen ùn ùn kéo đến, u ám đến nỗi khiến người khác không dám thở ra.
Tô Nhược Lan run sợ trong lòng, chỉ cảm thấy như có hòn đá lớn trong ngực mình cứ như muốn ngạt thở chết.

Nàng ta tự biết không giấu được nên bèn vội vàng cúi đầu, quỳ rạp cả người cầu khẩn nói: "Tướng quân..." Hai cánh tay chạm vào mặt đất nhưng trong lúc bối rối hốt hoảng nàng ta đã vô ý chạm vào góc y phục màu tím đậm của hắn.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Phó Dục cúi mắt xuống nhìn, thấy nàng ta chạm vào chân mình.

Hàng lông mày của hắn thoáng chốc nhíu chặt lại, vô thức nhấc chân ra.
Hành động nhỏ này tràn ngập nộ khí cứ như dòng nước lũ ào ạt đổ xuống theo cái nhấc chân của hắn.


Tô Nhược Lan r3n rỉ một tiếng, nàng ta lập tức ngã nhào xuống đất.

Cành cây bên cạnh hành lang đã khô héo, bàn tay của nàng ta chạm vào đó, trên tay bị rạch mấy đường.

Nàng ta đau nhưng không dám cầu khẩn, bèn liều mạng cắn môi không dám nhiều lời nữa.
Trong viện rất yên tĩnh, nha hoàn nô tỳ quỳ đầy trên nền đất, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.
Bầu không khí như ngưng trệ lại, Du Đồng phá vỡ sự trầm mặc, nhặt quyển sách bị vứt ở bên cạnh lên, nói với Chu cô cô: "Làm theo lời của phu quân, báo cáo chi tiết với Chu bà bà rồi mời bà ấy đến xử trí đi."
Chu cô cô cung kính xác nhận.
Phó Dục liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt thâm trầm lướt qua đám người, hắn trầm giọng nói: "Ngụy thị là thiếu phu nhân được cưới gả đến Nam Lâu đường hoàng, thế mà lại có người dám đảo lộn tôn ti trật tự, cuồng vọng không thôi, tất cả phải bị xử trí thật nghiêm! Người này..." Hắn chỉ vào Tô Nhược Lan: "Sau này không được phép bước vào Nam Lâu nữa."
Dứt lời, hắn nhìn sang Du Đồng, có chút áy náy trầm giọng nói: "Vào trong đi."
Đôi phu thê sóng vai bước vào cửa, đến khi màn trướng buông xuống, bầu không khí ngột ngạt u ám đó mới vơi đi.
Nha hoàn nô tỳ lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh, nghe theo lời căn dặn của Du Đồng đi đến phòng bếp mang món ăn mới làm lên, bận bịu tuân mệnh làm theo.
Còn Tô Nhược Lan thì ngồi liệt trên hành lang, nàng ta vẫn còn hoảng sợ run rẩy, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của người khác, gương mặt nàng ta lập tức nóng bừng lên...!Nàng ta xuất thân từ Thọ An Đường, lại được lão phu nhân tự mình chọn đến hầu hạ, đám người đó biết rõ nên nàng ta cũng được xem trọng vài phần.

Hai tháng qua, nàng ta ngày càng quá quắt, sau khi mãi nói xấu Du Đồng, Tô Nhược Lan ngày một phách lối, ra vẻ cứ như mình là chủ tử vậy.
Ai ngờ hôm nay lại có cú ngã đau như vậy!
Nếu nói tiếng "Quỳ xuống" uy nghiêm không chút lưu tình mà Phó Dục thốt ra lúc vừa vào cửa đã vạch trần thân phận hèn mọn của nàng ta thì cái nhấc chân cuối cùng tràn ngập nộ khí kia tựa như từng cái bạt tay cứ liên tục tát vào mặt nàng ta, đập tan hết mọi huyễn tưởng và sự tự đắc của trước kia.
Sau một hồi dương dương tự đắc, cuối cùng nàng ta cũng nhận ra trong mắt Phó Dục, nàng ta vẫn là một nha hoàn hèn mọn, ngay cả góc áo của hắn cũng không được đụng vào.

Phó Dục bảo đảo lộn tôn ti trật tự, đi vào trong cùng Ngụy thị, rõ ràng hắn đang làm chỗ dựa cho Ngụy thị để đám người trong viện nhận thức rõ thân phận của nàng.

Mà những nhà hoàn nô tỳ đó cũng đã biết rõ mọi chuyện, ngoài mặt thì kính sợ vậy thôi nhưng không biết chừng trong lòng đang cười nhạo nàng.
Gương mặt Tô Nhược Lan nóng bừng, cả người cứ như bị thiêu đốt trên lửa nóng, rồi lại giống như bị ném vào hầm băng, cực kỳ khó chịu.
Chu cô cô cũng không thù oán gì nàng ta, vì nể tình mặt mũi của Thọ An Đường nên bà ấy bèn gọi tiểu nha hoàn đến giúp đỡ nàng ta một chút.
Gương mặt của Tô Nhược Lan đỏ lên, vẻ mặt xám xịt.

Nàng ta cúi thấp đầu, hai cánh tay khẽ run lên.
Chu cô cô thở dài, đi ra ngoài trước: "Đi thôi, Nhược Lan cô nương, đến chỗ của Chu bà bà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi