CUỘC SỐNG TUỔI HỌC TRÒ



Tác giả: Minh Dạ
Môn Văn là một trong những môn học khiến con người ta trở nên đa sầu đa cảm hơn.

Đồng thời, nó cũng giúp tôi, Phong Nguyên, một thần đồng Văn học dễ dàng cảm nhận sự tròn trịa của Trái Đất.
Chuyện là hôm nay, lớp chúng tôi học phụ đạo môn Văn, cô giáo trả bài kiểm tra.

Là một học sinh chăm chỉ, tôi đương nhiên phải thức ngày thức đêm để viết ra một bài văn hoàn hảo.

Trong khoảng thời gian làm bài, vì khả năng chưa hoàn toàn thức tỉnh nên tôi, Nguyên đẹp trai đã nhờ sự trợ giúp từ chị Google.

Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành phần mở bài sau quãng thời gian dài đằng đẵng ấy.

Thực ra nó chỉ mất mười lăm phút thôi, nhưng đối với tôi, thời gian là vàng bạc.


Mất một phút đồng nghĩa với việc mất một cục vàng, là vàng trong trò chơi đào vàng ấy, chỉ cần mười lăm phút là tôi đào được cả đống rồi.
Tôi cứ nghĩ những nỗ lực to lớn này sẽ được báo đáp, nhưng thực tế nó lạ lắm.

Tôi tra mạng, tưởng cái câu mở bài không trùng với ai đâu.

Thế đếu nào bây giờ lại thấy một đứa mở bài giống y chang!
Cô mà biết thì sẽ "tuyên dương" hai đứa chúng tôi trước lớp, "khen thưởng" cho một con năm vào sổ.

Sau đó còn phải về xin chữ ký xác nhận từ phụ huynh nữa!
Kinh nghiệm thực tế của mấy đứa từng trải bên lớp khác đấy!
Ôi, cuộc đời là những niềm đau!
Cứ cái đà này chắc tối nay tôi phải ra chuồng gà chơi một mình mất! Bây giờ cả người tôi căng thẳng đến nỗi lông đầu sắp dựng đứng hết lên rồi!
Tiếng giày cao gót từ ngoài cửa vọng đến, cô giáo dạy Văn bước vào lớp, trên tay cầm một túi bài kiểm tra.

Tôi cố gắng nhoài người ra soi kĩ xem bài của tôi đang ở đâu.

Dường như thấy hành động của tôi có chút bất thường, cô giáo nhíu mày hỏi: "Cậu kia, đang ngó nghiêng đi đâu đấy?"
Ôi dồi ôi! Thất sách, thất sách! Phải đổi chiến lược ngay lập tức!
"Dạ, con thưa cô, con lâu ngày chưa được nhìn thấy cô nên cả người bứt rứt, đứng ngồi không yên.

Phải cố gắng vươn người ra khỏi cái bàn để có thể ngắm nhìn cô rõ ràng hơn ạ!" Tôi đứng thẳng người, thanh minh cho bản thân.
Cô cười khẽ một cái, nói: "Vậy chốc nữa tan học, cậu xuống phòng Hội đồng ngồi uống chè cùng tôi.

Lúc đấy tha hồ ngắm!"
Không cô ơi! Ngắm cô ở trên lớp cũng đủ nguôi ngoai nỗi nhớ rồi ạ!
Cả lớp cười ầm lên.

Tôi ngậm ngùi từ chối lời mời gọi của cô: "Con cũng muốn ngồi uống chè cùng cô lắm, nhưng tiếng gọi thân thương của gia đình nó vang vọng mãi trong lòng con, nên là..."

Tôi vừa nói vừa nhìn cô.

Hiện tại, cô đang cúi đầu viết sổ điểm.

Lúc tôi nói xong cũng là lúc cô hoàn thành dòng chữ cuối cùng.
Cô đặt bút xuống, khẽ mở miệng: "Thôi được rồi, tôi đùa cậu đấy.

Bây giờ cậu mà nói tiếp chắc tan học luôn rồi." Cô dừng lại, lấy xấp bài kiểm tra ra, gọi lớp trưởng: "Bạn lớp trưởng đâu, trả bài cho các bạn."
Khi cô đặt xấp bài kiểm tra ấy lên tay lớp trưởng, tim tôi căng thẳng, tiếng đập vang lên rộn rã.

Lớp trưởng phát cho từng người một, có bài điểm thấp có bài cao, nhưng mãi chẳng thấy bài tôi đâu cả.

Mé, chờ cái bài kiểm tra mà sốt cả ruột!
Tiếng xì xào bàn tán ở lớp ngày càng nhiều, đứa này hỏi điểm đứa kia, và trong giây phút hồi hộp lo âu ấy, tôi đã được đoàn tụ với bài kiểm tra.
Nhìn con điểm đỏ chót với dòng chữ nhận xét trên đó, cả người tôi sững lại.

Tôi há hốc mồm, mắt mở to ra, không thể tin nhìn vào tờ giấy.
Tám điểm!
Ôi mẹ ơi, nước mắt tuôn rơi dưới bầu trời hạnh phúc! Tôi đã nhìn thấy ánh sáng của hi vọng, tương lai sáng chói đang hướng về phía tôi!
Sau khi cả lớp biết điểm, cô giáo bắt đầu chữa bài và nhận xét: "Các bạn đã xem xong bài rồi chứ?" Cô dừng lại nhìn cả lớp, thấy đa số đã kiểm tra xong thì tiếp tục: "Được rồi, bài kiểm tra đợt này không dễ nhưng cũng không khó, và có rất nhiều bạn được điểm cao."
Đúng là cao thật! Lần đầu tiên trong năm học cấp ba tôi được tám điểm môn Văn! Có thể về khoe với mẹ mà không lo ăn dép với chổi nữa rồi!
"Lần này, cô tuyên dương bạn Phong Nguyên, bài văn có tiến bộ, lần sau cứ thế mà phát huy!" Cô tặng cho tôi một câu khen thưởng, cả lớp trầm trồ nhìn về phía tôi.
Ôi, các bạn ơi, các bạn đừng nhìn mình như vậy, mình ngại lắm! Mình biết mình giỏi rồi, nhưng mình muốn ở ẩn, mình không muốn nổi tiếng đâu!
Tôi đứng lên, mở lời cảm ơn cô: "Con cảm ơn cô ạ!"
Cô liếc nhìn tôi rồi tặng kèm một lời nhận xét: "À, cậu này viết phần mở bài giống hệt của một bạn trong lớp đấy nhé!"
Nghe được câu nói này, tôi giật mình, tim đập chân run, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng.

Ôi cô ơi, đấy chỉ là một chút trục trặc nho nhỏ thôi, cô đừng để ý đến!
Đúng lúc tôi đang hoang mang thì cô lại nói: "Nhưng mà chỉ giống một câu nên tôi sẽ bỏ qua, lần sau mà như thế nữa là tôi trừ điểm đấy! Nói chung là lần này có tiến bộ..."

Cô còn nói thêm cái gì đó nhưng tôi không để ý.

Lúc này, tôi thầm thở phào trong lòng, đồng thời cũng thấy tò mò, chỉ giống một câu thôi à? Vậy mà cứ tưởng giống hết, đúng là hú hồn con chim én!
Tiếng chuông vang lên trong phòng học, báo hiệu một buổi học đã kết thúc.
Như mọi khi, các bạn trong lớp tập trung lại thành nhiều nhóm rồi cùng nhau ra về.

Đám bạn của tôi đi đến khoác vai tôi, thằng B nói móc vài câu: "Ai chà, ghê nhỉ! Điểm cao hơn lần trước rồi đấy, thế mà kêu không làm được bài!"
Tôi cũng khoác tay vào vai nó, hất cằm lên đáp trả: "Chẳng qua là do tao muốn giấu nghề, chứ dăm ba cái bài văn này tao thừa sức làm được!"
Thằng Nam ngoáy ngoáy tai, liếc xéo một cái: "Eo ơi, giấu nghề cơ á!".

Truyện Full
Cái thằng này đang nghi ngờ khả năng của thần đồng Văn học hả? Bấy lâu nay tôi khiêm tốn quá nên khiến nó hiểu lầm à?
Không được, phải cho nó biết tài năng của thần đồng, để nó không dám coi thường nữa!
"Chả thế thì gì, mấy bài đơn giản như này tao làm được hết đấy, quan trọng là có được điểm cao hay không thôi..." Tôi đáp lại câu hỏi của thằng Nam.
Đấy! Chúng mày thấy tao tài giỏi chưa? Đây chính là khả năng thiên bẩm của thần đồng Văn học!
Cả đám: "Mẹ cha cái thằng hâm!"
Chúng tôi vui đùa náo nhiệt đến khi về nhà.

Ánh chiều tà dần tiêu tán, bóng đêm bao phủ lấy bầu trời, ngôi sao đầu tiên xuất hiện, tỏa sáng trong màn đêm đen tối.
__________________________
Hoàn chương 56
28/07/2022.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi