CƯỚI CHỒNG MA

Diêm Hậu trầm mặc suy nghĩ, cuối cùng cũng chịu đồng ý, Miêu Tân cáo lui đi làm nhiệm vụ.

"Con thấy Tiêu Cát Yên cũng tốt mà mẫu hậu? Sao mẫu hậu cay nghiệt với chị ấy thế?".

Diêm Hậu giận dữ mắng mỏ.

"Người gia đình con không bênh lại đi bênh người ngoài? Con không thấy vì cô ta mà huynh con sắp hồn bay theo gió rồi hả? Hay con chờ huynh con chết rồi mới sáng mắt ra?"

Diêm Hoàng lí nhí.

"Mẫu hậu la to như thế sẽ mất thể diện".

"Ta hét đấy, ai dám ngăn cản ta? Ai? Con hay đám nô lệ kia?".

Nghe đến đó tất cả nô tỳ và Diêm Hoàng cúi đầu sợ, đầu toát mồ hôi lạnh.

"Dạ không dám".

°°°°°

"Tiêu Cát Yên, cô có đó không?".

"Lui ra".

Bốn, năm tên lính cao to ngăn Miêu Tân bằng kiếm phép, Miêu Tân đành gọi to tên tôi.

Miêu Tân mặt mày hớn hở khi thấy tôi xuất hiện, đám lính lập tức dạt sang hai bên chừa đường giữa cho tôi đi, họ cúi đầu chào.

"Tiêu chủ".

"Lui hết cho ta".

"Vâng".

"May quá, cô ra rồi".

"Kiếm tôi để trị thương cho Từ Hào Vương sao? À không đúng, Diêm Hào Vương mới đúng, thật là đầu tôi quên mất thân phận của hắn ta đi, thứ lỗi, thứ lỗi".

Tôi đặt ngón trỏ ngang môi dưới bày ra gương mặt ngây thơ vô số tội sau chuyển nhanh sang vẻ mặt cười cợt không nghiêm túc.

"Hiện tại sức khỏe của ảnh rất tồi tệ nếu cô không trị thì nguy cơ hồn siêu phách tán rất cao, xin cô".

Miêu Tân hạ mình khom lưng cầu xin. Tay giơ phía trước ngang đầu, một tay cuộn thành nắm đấm, một tay bao trùm nắm đấm.

Tôi khoanh tay trước ngực đi tới đi lui suy nghĩ.

Thật ra đi cho vui chân thôi chứ có suy nghĩ cái gì đâu.

"Xin cô đấy".

Miêu Tân giữ nguyên tư thế.

Sau ba giờ tôi vẫn đi và Miêu Tân vẫn  cúi đầu như thế.

"Suy nghĩ thế nào rồi?".

"Suy nghĩ cái gì cơ?".

Tôi dừng chân, hơi mỏi rồi, hỏi ngược lại.

"Về việc cứu Từ Hào Vương".

"Tự bảo nhau cứu đi chứ, tôi biết gì đâu".

Tôi nhún vai.

"Tại sao cô vô tình đến thế? Chính cô gây ra mà cô không nhận lấy trách nhiệm thì có xứng với danh hiệu Tiêu chủ không? Ảnh tới giảng hòa thì cô lại đánh anh ấy, cô có chịu suy nghĩ hệ lụy về sau khi cô đánh mạnh không?"

Miêu Tân tức đỏ mắt, đứng thẳng lưng mắng nhiều câu gây ảnh hưởng tiêu cực đến tôi. Chữa thì chữa gắt thế làm gì.

"Ừa hửm? Được thôi, lỗi của tôi thì tôi sửa".

Chớp mắt tôi đã đứng bên cạnh kẻ có sắc mặt nhợt nhạt thấy phát ớn kia.

Diêm Hậu tay siết chặt trong tay áo, nếu không phải Miêu Tân bảo nhịn vì đại sự thì đã đánh long trời lở đất với tôi rồi. Tôi xót khi thấy hắn bất động đoạn quay đầu hỏi Diêm Hậu thay vì mấy việc này phải hỏi thái y.

"Hắn ta chết chưa?".

Tôi hỏi Diêm Hậu. Diêm Hậu nghiến răng trả lời.

"Người cô hại cô còn không rõ mà phải hỏi ta?".

Tôi không biết nhưng thấy Diêm Hậu giận tím người tôi lại vui vui trong lòng, vui sướng ghê ý.

Tôi ngồi mép giường sờ sờ thân thể Từ Hào Vương xem xét, trêu chọc Diêm Hậu.

"Chết thật rồi Diêm Hậu, con trai trưởng của Diêm Hậu nội lực tan vỡ, xương thì nát vụn rồi, làm sao ta? Kiểu này chỉ có chờ chết thôi, chậc chậc, tôi bó tay rồi, thôi tìm người khác đi".

Tôi giả vờ sợ hãi đứng dậy định bỏ đi, nén cười, Diêm Hậu nghe xong mặt mày tái mét, có bao nhiêu lời cầu xin tuông hết ra.

Đại loại là xin cô dốc sức cứu con trai ta, muốn bao nhiêu tiền bạc ta đều cho ngươi hay ngươi muốn một phần diêm điện ta có thể chuyển cho ngươi quản, mong ngươi nương tay thương tình cứu lấy.

Còn hay cô muốn làm con dâu ta? Ta chấp nhận hết, bất cứ yêu cầu gì ta cũng đều chấp nhận.

Tôi bất lực rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi