CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đường Sở Vi hoàn toàn chết lặng.

Làm thế nào cô cũng không thể tin được đây chính là sự thật.

Không thể tin được Đường Tấn vay nặng lãi 2400 tỷ.

Anh Mã mang đàn em rời đi rồi.

Anh Mã, tên đầy đủ là Mã Hóa Long, vốn là một tên thủ lĩnh nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, một số thủ lĩnh chân chính đứng đầu Tử Đẳng lần lượt ở ẩn, không hỏi thế sự.

Sau khi các nhân vật lớn như Đoàn Vương gia, Cửu Chỉ Thiên ở ẩn, Mã Hóa Long tìm được cơ hội, nhân cơ hội đó liền nổi dậy.

Hiện giờ anh ta cho vay nặng lãi, mở sòng bạc ngầm, tụ điểm ăn chơi, các cơ sở kinh doanh đều đang hoạt động đến thuận buồm xuôi gió.

Rất có phong phạm vị vua mới của thể giới ngâm Tử Đằng.

Một tên đàn em hỏi: “Đại ca, tại sao không bắt thằng nhãi Đường Tấn đi, có thể bức ép nhà họ Đường trả tiền “

Mã Hóa Long cười to một tiếng.

“Trả tiền liền xong việc sao, đâu có dễ dàng như vậy?”

Tên đàn em không hiểu suy nghĩ của anh Mã, không nhịn được hỏi: “Đại ca, ý của anh là?”

Trên mặt Mã Hóa Long mang theo vẻ đắc ý, nói: “Tao đã hỏi thăm rõ rằng tường tận bối cảnh nhà họ Đường, trong đó lợi hại nhất vẫn là Hắc Long ở sau lưng Đường Sở Vị, chỉ tiếc là, hiện tại Hắc Long đã rơi đài, không còn là Tổng tư lệnh của Nam Cương, hơn nữa tao nghe được tin tức, không ít nhân vật lớn đều muốn Hắc Long phải chết đâu”

Nói xong, anh ta dừng lại một chút.

“Hiện giờ trên mạng không phải đang lan truyền, Hắc Long xuất hiện ở Nam Cương hay sao, chuyện này khẳng định là cục diện do một nhân vật lớn nào đó thiết lập, hơn nữa hiện giờ đã truyền ra tin tức, Hắc Long chết trận tại cửa khẩu Thiên Sơn ở biên giới Nam Cương”

Đường Sở Vi mất đi chỗ dựa này, thì chính là con cừu mặc người xâm phạm.

“Đây chính là một mỹ nữ, tao muốn cô ta leo lên giường của tao, tao muốn nhà họ Đường phải tán gia bại sản.”

“Vẫn là Đại ca thông minh”

“Ha ha…”

Mã Hóa Long cười to một tiếng.

Nhà họ Đường.

Đường Tấn nằm trên mặt đất, đầu cậu ta bị đánh chảy máu, không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Đường Sở Vi đi qua, trách mắng: “Đường Tấn, em gây ra chuyện gì vậy?”

“Hu hu..”

Đường Tấn bật khóc.

Khóc một cách đau lòng muốn chết.

Giờ phút này, cậu ta không còn thiết sống nữa.

Cậu ta đứng dậy, liền lao về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, muốn nhảy lầu.

Đường Sở Vi vừa vặn kéo cậu ta lại, quát mắng: “Chết đi là có thể giải quyết được vấn đề hay sao, em bình tĩnh lại một chút cho chị.”

“Để cho em chết, chết đi liền quên hết mọi chuyện, chết đi liền xong hết mọi chuyện.”

“Chát!”

Đường Sở Vi vung tay cho một tát.

Một cái tát này đánh tỉnh Đường Tấn.

Đường Tân ngồi trên sô pha, khóc không ngừng Sắc mặt Đường Sở Vi tái nhợt, hỏi: “Rốt cuộc làm sao lại thế này?”

“Chị, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên, em không nên, em hối hận.. “

Đường Tấn lại khóc không ngừng.

“Em, em biết trong thẻ của chị còn tiền, liền nghe theo sắp đặt của vợ em,chuyển 1500 tỷ trong thẻ của chị, em đến sòng bạc ngầm chơi đùa, nhưng mà chơi đến mất hết lí trí, em liền thua hết tiền rồi, còn…Còn vay nặng lãi 2400 tỷ.”

“Chị, em không biết, em thật sự không biết mà, lúc ấy đầu óc em choáng váng, một lòng một dạ chỉ muốn gỡ vốn”

Đường Tấn nói ra toàn bộ.

“Em..: Nghe đến đây, Đường Sở Vi tức giận thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Cô nâng tay chỉ vào Đường Tấn, lồng ngực lên xuống phập phồng, thở hổn hển không ngừng “Chị, chị có tiền, trả giúp em đi, em không muốn chết, em thật sự không muốn chết đâu, hơn nữa, Ngô Mịch đang mang thai, em sắp là ba rồi, em không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra đã không có ba đâu.”

Đường Tấn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Vấn đề này quá lớn.

Thua 1500 tỷ, còn vay nặng lãi 2400 tỷ, tiền lãi lớn đến dọa người.

Sau một hồi thất thần, cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ba mẹ.

“Mẹ, mẹ mau trở về, đã xảy ra chuyện.”

Ngay sau đó, cô lại gọi điện thoại cho Ngô Mịch.

“Ngô Mịch, cô lập tức trở về gấp cho tôi”

Rất nhanh, mọi người trong nhà đều đã trở về.

Biết được Đường Tấn trộm 1500 tỷ, còn vay nặng lãi 2400 tỷ, Hà Diệp Mai liền ngất xỉu ngay lập tức.

Đường Bình cũng bị dọa đến luống cuống tay chân, cầm nước lạnh tạt vào mặt Hà Diệp Mai, thân thể bà ta loạng choạng không ngừng.

Hà Diệp Mai từ từ tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, bà ta liền nổi cơn thịnh nộ, cầm chổi lên, đánh về lên người Đường Tấn.

“Thằng phá nhà này, mày làm gì không được, tại sao lại muốn đánh bài bạc, bà đây đánh chết mày, đánh chết thằng bất hiếu mày”

“Mẹ, đừng đánh, mẹ đường đánh…”

Ngô Mịch không ngừng van xin.

Cô ta quỳ trên mặt đất, van xin nói: “Chị Sở Vi có tiền mà, trong tài khoản của chị ấy vẫn còn 4500 tỷ, để chị ấy lấy tiền ra, trả vay nặng lãi, con đang mang thai, Đường Tấn sắp được làm ba, đứa nhỏ không thể không có ba mà”

Khuôn mặt Đường Sở Vi xám như tro tàn.

Trộm của cô 1500 tỷ, còn muốn cô lấy ra nghìn mấy tỷ trả nợ?

Điều này làm sao có thể.

Tiền này của cô là tiền vốn cô đợi ngày Đông Sơn tái khởi.

“Đúng vậy, mẹ, dù sao tiền của chị Sở Vi cũng là do người khác đưa cho, cũng không phải do chị ấy tự kiếm, mẹ không thể nào trơ mắt nhìn bọn họ chặt con ra thành tám khúc đâu đúng không?”

Đường Tấn cũng mở miệng.

“Mày, bà đây đánh chết mày”

Hà Diệp Mai tức giận sôi máu, cầm chổi lên liền đánh.

“Chị, em là em trai của chị mà”

“Chị, em cầu xin chị, cứu cứu Đường Tấn đi, anh ấy biết sai rồi, an ấy không dám nữa đâu”

Hai người quỳ trên mặt đất, không ngừng cần xin tha thứ.

Hà Diệp Mai sau khi đánh một lúc, nhìn về phía Đường Sở Vi.

“Sở Vị, trong thẻ của con có tiền đúng không, nếu không thì lấy tiền ra trả đi, tiền không có thì có thể kiếm lại, người không còn, vậy thì thật sự mất hết”

“Mẹ~”

Trên mặt Đường Sở Vi mang theo nét khó xử.

Cái này không phải một con số nhỏ.

Đâu là mấy nghìn tỷ đó.

“Mẹ, đây là vay nặng lãi, đây là phạm pháp, chúng ta báo cảnh sát đi”

“Chị, đừng, đừng mà…”

Đường Tấn quỳ gối đi về phía Đường Sở Vị, không ngừng dập đầu với cô, “Đàn em của anh Mã rất nhiều, nếu báo cảnh sát chuyện này, anh Mã tiến hành trả thù, vậy nhà chúng ta liền xong rồi.

“Nhưng mà, 2400 tỷ tiền vốn gốc, tiền lãi 1800 tỷ, cái này quá nhiều.”

Không phải Đường Sở Vi không bỏ được.

Nhưng mà đây là chuyện do Đường Tấn làm sai, tại sao cô lại phải thanh toán hóa đơn?

“Báo cảnh sát, chị không tin, dù thế lực của bọn họ mạnh mẽ như thế nào, còn có thể chống lại cảnh sát sao”

Thái độ của Đường Sở Vi rất kiên quyết.

Đường Tấn biết lai lịch của anh Mã.

Đây chính là thủ lĩnh thật sự đấy.

Báo cảnh sát cũng vô dụng.

Một khi đã báo cảnh sát, nhà họ Đường nhất định sẽ phải chịu sự trả thù khủng khiếp.

“Chị, em van xin chị, đừng báo cảnh sát mà…”

Đường Sở Vi không nghe, chuyện này phải báo cảnh sát.

Cô lập tức gọi điện thoại.

Vả mặt Đường Tấn thất vọng, thì thào tự nói: “Xong rồi, lần này thật sự xong rồi”

Hà Diệp mai cũng không nói gì, bà ta cũng cảm thấy báo cảnh sát giải quyết là một biện pháo không tồi.

Mà Đường Bình, chuyện như vậy ông ta vốn không có ý kiến gì, ông ta chỉ ngồi yên ở một bên, một mình buồn bực hút điếu thuốc.

Rất nhanh, đã có cảnh sát tới nhà.

Sau khi cảnh sát hỏi một vài câu, nói là sẽ giải quyết.

Sau khi nói vài câu qua loa tùy tiện, liền rời đi.

Cùng lúc đó.

Mã Hóa Long đang ở trong câu lạc bộ cùng một nhân vật lớn nào đó của cục cảnh sát.

“Ha ha, cụ trưởng Trần, chờ sau khi sự việc được giải quyết, lợi ích của anh sẽ không thể thiếu”

Người đàn ông gọi là cục trưởng Trần hơi ngừng lại, nói: “Anh Mã, anh kiềm chế lại chút, đừng làm quá, dù sao Tiêu Dao Vương vẫn đang trấn giữ ở Tử Đằng đấy”

“Không sao cả”

Mã Hóa Long lớn giọng đĩnh đạc nói: “Tôi đã sớm hỏi thăm rõ ràng, Hắc Long đứng sau lưng Đường Sở Vi đắc tội với không ít nhân vật lớn, hiện giờ những nhân vật lớn đó đều ước gì có thể giết chết Hắc Long, hiện giờ tôi ra tay với nhà họ Đường, những nhân vật lớn này cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, sẽ không để ý nhiều lắm đâu”

Mã Hóa Long có thể xem là chớp đúng thời cơ để vươn lên, tầm nhìn cũng rất ngoan độc.

Nếu không sau khi nhiều nhân nhật vật lớn ở ẩn, cũng không nhanh chóng vươn lên, trở thành vị vua mới của thế giới ngầm Tử Đằng.

Nhà họ Đường.

Mọi người trong gia đình tập trung cùng một chỗ.

Đường Tấn một biểu cảm không thiết sống nữa, “Nhìn xem, em đã nói vô dụng rồi, cảnh sát đến đây, liền kê khai một chút rồi rời đi, hiện giờ anh Mã nhất định đã biết, tiếp theo sẽ phải chờ đợi sự trả thù điên cuồng của anh Mã”

Nghe vậy, Hà Diệp Mai cũng sợ hãi.

Lôi kéo Đường Sở Vi, khuyên nhủ: “Sở Vi à, người thủ đoạn độc ác như vậy, chúng ta vẫn là không nên đắc tội, dù sao trong thẻ của con có tiền, chúng ta lấy tiền, giải quyết ổn thỏa đi”

Đường Tấn cũng đi theo mở miệng nói: “Đúng vậy, chị, em cầu xin chị, hiện giờ lấy tiền ra, vẫn còn kịp”

Đường Sở Vi đứng dậy, khiển trách: “Đường Tấn, đây chính là do em gây ra, dựa vào đâu mà muốn chị chùi đít cho em?”

“Me~”

Đường Tấn lập tức liền khóc lóc.

Nói xong, liền mở cửa sổ muốn nhảy lầu.

“Đầu là lỗi của em, em chết đi thì xong rồi”

Ngô Mịch vừa kịp kéo cậu ta lại.

Hà Diệp Mai biết đây là lỗi của Đường Tấn, nhưng bà ta chỉ có một đứa con trai như vậy, chuyện đã xảy ra rồi, nói cái gì cũng không còn tác dụng.

Bà ta đứng lên, trách mắng: “Đường Sở Vi, dù sao tiền của con cũng để không, lấy ra cứu em trai của con thì có làm sao? Con chỉ có một đứa em trai như vậy, con thật sự nhẫn tâm để em trai con từ tầng tám nhảy xuống hay sao?”

“Con…”

“Có phải muốn mẹ nhảy xuống nữa con mới bằng lòng lấy tiền ra?”

Nói xong, Hà Diệp Mai cũng muốn nhảy lầu.

Đường Bình kịp thời kéo bà ta lại.

Xoay người nói với Đường Sở Vi: “Sở Vi, bọn họ đều là nhân vật lớn, chúng ta không đắc tội nổi, lấy tiền giải quyết ổn thỏa đi”

Mọi người trong nhà đều ép buộc Đường Sở Vi lấy tiền ra.

Đường Sở Vi uất ức bật khóc, rưng rưng nước mắt nói: “Được, được, con lấy tiền ra đã được chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi