CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đường Sở Vi do dự trong chốc lát, nói: “Anh đã cứu con gái của anh ấy, cũng phải lấy chút thù lao chứ, em không muốn dùng chuyện ly hôn để uy hiếp anh, em cảm thấy hai người hợp nhau thì có thể bên nhau, không hợp nhau thì có thể rời đi, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau”

“Anh biết rồi.”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Tuy Đường Sở Vi không nói rằng muốn dùng chuyện ly hôn để uy hiếp anh.

Nhưng những lời cô nói lại rất rõ ràng.

Khoảnh khắc này, Giang Cung Tuấn cảm thấy hơi thất vọng.

Thất vọng vê Đường gia.

Thất vọng về Đường Sở Vi.

Tính tình của Đường gia luôn là như thế, bất kể có trải qua chuyện gì thì cũng không thể thay đổi được.

Mà ngay từ đầu, Đường Sở Vi đã như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng bây giờ, cô dân dần trở nên nịnh bợ giống hệt như Đường gia.

Anh đứng dậy, nhìn Đường Sở Vi, nói một cách nghiêm túc: “Đường Sở Vi, anh giúp em lần cuối, em cần bao nhiêu tiên thì nói đi, giúp em lân này xong, những gì anh nợ em coi như hết, còn vê chuyện tình cảm, em nói đúng, hợp nhau thì ở bên nhau, không hợp thì có thể rời đi”

“Khoảng thời gian này, anh đã rất nỗ lực, nhưng dù anh có làm nhiều như thế nào, cũng không thể vào được trái tim em, trong tim em, anh không có bất kỳ vị trí nào cả.

“Anh cảm thấy, đây không phải là tình yêu.”

Đường Sở Vi không ngờ, Giang Cung Tuấn sẽ nói những điều này.

Những lời của Giang Cung Tuấn, khiến cô thất thần.

“Bao nhiêu, em nói ra một con số đi”

Đường Sở Vi vẫn chưa mở miệng, Hà Diệp Mai đã chen vào: “Mười tỷ, Giang Cung Tuấn, tôi nói cho cậu, cậu ít nhất cũng phải đòi Đan Chiến mười tỷ, không có mười tỷ thì cậu không xong với tôi đâu”

“Được”

Giang Cung Tuấn lập tức quay người rời đi.

“Mười tỷ, trước khi trời tối, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của Đường Sở Vi”

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn rời đi.

Lúc này, cô cảm thấy mình như vừa mất đi gì đó.

Giang Cung Tuấn rời khỏi Đường Gia.

Anh đi trên đại lộ phồn hoa.

Nhớ lại chuyện mười năm trước.

Mười năm trước, chính Đường Sở Vì đã mạo hiểm tính mạng cứu anh thì anh mới có thể sống tới giờ.

Nghĩ đến khoảng thời gian ở bên Đường Sở Vi.

Mặc dù ban đầu anh chỉ là báo đáp ân tình, định dùng nửa đời sau để báo đáp Đường Sở Vị, nhưng dù anh làm thế nào, cũng không thể bước vào trái tim Đường Sở Vi.

Anh nghĩ rằng anh không còn bận tâm những chuyện này nữa, chỉ cân Đường Sở Vi vui, anh có thể lặng lẽ cho đi, nhưng cho đi bao nhiêu cũng không nhận lại được gì, khiến anh nản lòng thoái chí.

“Hừ.”

Anh hít sâu một hơi.

Nếu đã không hợp nhau thì hãy xa nhau đi.

Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Bạch Tâm.

“Anh Giang.”

Tiếng Bạch Tâm truyền đến trong điện thoại.

Giang Cung Tuấn dặn dò: “Chuyển mười tỷ từ tài khoản của công ty sang tài khoản cá nhân của tôi”

“Vâng.

Giang Cung Tuấn gọi điện thoại xong thì liền đi đến bệnh viện Quân khu.

Vẫn chưa đến bệnh viện Quân khu thì tài khoản đã nhận được mười tỷ rồi.

Anh mở app ngân hàng trên điện thoại, chuyển thẳng tiền vào tài khoản Đường Sở Vi.

Chuyển khoản xong, gọi điện cho Đường Sở Ví.

“Anh đã chuyển cho em mười tỷ rồi, em kiểm tra đi”

Dứt lời, anh liền dập máy.

Đường Sở Vi mở điện thoại kiểm tra, nhưng lại không thấy tiền được chuyển vào tài khoản.

Cô đợi mấy phút liền mới nhận được thông báo chuyển tiền của ngân hàng.

Nhìn thấy số dư trong tài khoản, cô lặng người.

“Sở Vi, nhận được tiền rồi à?”

Hà Diệp Mai dướn người qua, nhìn thấy thông báo, nhìn thấy số dư trong tài khoản, bà hết sức kinh ngạc, chơt reo lên: “A, đúng thật là mười tỷ, ha ha, giàu to rồi, lần này thì giàu to rồi”

Đường Bác lại không quan tâm đến những chuyện này.

Nhưng nghe thấy vậy, ông cũng không kìm được mà dướn người qua.

Nhìn thấy đúng thật là mười tỷ, ông cũng kinh ngạc hết sức.

“Sao, sao lại nhanh thế được, Giang Cung Tuấn mời đi khỏi một lát, thì đã chuyển mười tỷ sang, lẽ nào nó thật sự đi tìm Đan Chiến sao?”

“Quan tâm đến nó làm gì” Hà Diệp Mai cười không ngậm được mồm.

Bà chẳng quan tâm Giang Cung Tuấn có đi †ìm Đan Chiến hay không, bà chỉ biết rằng bây giờ đã có mười tỷ, bà thật sự trở thành một phú bà rồi.

“Sở Vi, con chuyển mười tỷ này cho mẹ đi, mẹ giữ mười tỷ này, mẹ sẽ lên kế hoạch để sử dụng số tiền này, trước hết chúng ta hãy đi mua một căn biệt thự thật to, sau đó mẹ muốn đi du lịch khắp thế giới.”

Hà Diệp Mai đã lên kế hoạch rồi.

“Không được”

Đường Sở Vi từ chối một cách quyết đoán.

“Số tiền này thuộc về con, sao lại có thể đưa mẹ giữ được.”

Đường Sở Vi biết, nếu đưa số tiền này cho Hà Diệp Mai, thì nhất định sẽ không đòi lại được.

Bệnh viện Quân khu.

“Cái gì?”

Ngô Huy trợn tròn mắt.

“Anh Giang, không phải chứ, anh chuyển cho Đường Sở Vi của anh mười tỷ, từ đây hết nợ nần nhau, không còn bất cứ quan hệ gì nữa?”

Khuôn mặt Gian Cung Tuấn hiện lên sự bất lực: “Anh và Đường Sở Vi căn bản không hợp.

nhau, trong lòng cô ấy không hề có anh, cho cô ấy mười tỷ, cũng coi như trả ơn cho cô ấy một cách triệt để rồi”

“Nhưng cô ấy yêu Hắc Long, anh chính là Hắc Long, sao anh không tiết lộ thân phận của mình chứ, tiết lộ rồi, hai người vẫn còn cơ hội, còn có thể bên nhau”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Bây giờ anh rất rối.

Anh bị chính hai thân phận của mình làm rối bời.

“Quên đi, qua rồi thì để nó qua đi, từ giờ trở đi, trên thế giới sẽ không còn Hắc Long Giang Cung Tuấn nữa, Hắc Long Giang Cung Tuấn cũng sẽ không xuất hiện nữa”

“Ừm”

Ngô Huy thấy cảm động một cách sâu sắc, nói: “Thật sự không hiểu anh nghĩ gì, chuyện tình cảm ấy, đúng là phức tạp, độc thân vẫn tốt hơn, không có gì ràng buộc, ung dung tự tại, em quyết định rồi, cả đời này em sẽ không lấy vợ.”

“Không nói những chuyện đau lòng này nữa, vết thương đã đỡ hơn chưa, chúng ta ra ngoài uống rượu đi, không say không về.”

“Không được”

Ngô Huy còn chưa kịp trả lời, Văn Tâm đã ngăn lại.

Khuôn mặt Ngô Huy hiện lên sự bất lực, nói: “Anh Giang, mặc dù bây giờ em có thể xuống giường đi lại rồi, nhưng vết thương vẫn còn hơi nghiêm trọng, e là còn phải tính dưỡng hai tháng nữa mới có thể hồi phục hẳn được, không đi cùng anh được rồi”

“Không sao.”

Giang Cung Tuấn khẽ khua tay: “Vậy cậu an †âm tĩnh dưỡng đi, mấy hôm nữa tôi lại đến thăm cậu.

Giang Cung Tuấn rời khỏi bệnh viện Quân khu.

Lúc này, anh cảm thấy thật trống trải, cảm giác như vừa mất đi thứgì quan trọng.

Anh muốn tìm ai đó để dốc bầu tâm sự, nhưng lại không có ai cả.

Ở Tử Đảng, người thân thiết với anh nhất, biết rõ lần nhau, cũng chỉ có mình Ngô Huy.

Nhưng giờ Ngô Huy không đi được.

Anh đi trên đường một cách vô định.

Nhìn thấy một quán bar.

Anh đi vào.

Bắt đầu uống.

Cùng lúc này.

Tử Đăng, tại phòng hội nghị bí mất trong một biệt thự nào đó.

Có rất nhiều người tập trung ở đây.

Có Hồng Tứ, có Hàn Kim Thần.

Những người này đều nhìn một người đàn ông trung niên đang ngôi trên ghế sofa một cách đầy tôn kính Người đàn ông trung niên mặc vest đen, nhìn rất có khí chất, là khí chất của một người có địa vị cao, một lời nói một hành động cũng có thể ảnh hưởng đến người khác Ông ta chính là Thiên Tử.

Là một trong năm đại soái của nước Đoan Hùng, thống soái quân đội của kinh thành Xích Diêm Hàn Kim Minh hỏi: “Ông chủ, chuyện Đại hội Y tế bị Häc Long làm rối tung hết rồi, hay tên Giang Cung Tuấn xuất hiện ở Đại hội Y tế chính là Hắc Long?”

Trong tay Thiên Tử có một cốc rượu vang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nét mặt thờ ơ, nói “Chính xác, mặc dù các cậu cho hẳn vào rồi, nhưng hãn lại tìm Tiêu Dao Vương, làm một màn treo đầu đe bán thịt chó.”

“Ông chủ, Đại hội Y tế thất bại rồi, nên làm gì tiếp đây?”

“Đúng vật, chưa trừ được Hắc Long, thì kế hoạch của chúng ta không thể nào thực hiện được, nhất định phải trừ khử Hắc Long”

Hàn Kim Minh và Hồng Tứ lần lượt nói.

Khuôn mặt Thiên Tử cũng hiện lên sự bất lực.

Giết Hắc Long.

Chuyện này nói thì dễ.

Trong phạm vi nước Đoan Hùng, hắn không có cách nào có thể động đến Hắc Long.

Bởi vì Hắc Long quá quan trọng, giết hắn, sẽ †ạo nên chấn động lớn, nếu như ở trên tra ra, thì hắn cũng không lấp liếm được.

Vẻ mặt Thiên Tử nặng nề.

“Hắc Long chỉ có một cách để chết, vậy thì hãy để hắn chết ở chiến trường đi, ngoài ra, những cách khác đều không được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi