Mời Hắc Long xuất núi Hứa Linh đến tìm Giang Cung Tuấn, chủ yếu là muốn nhìn thấy Giang Cung Tuấn.
Cô ấy nghĩ rằng Giang Cung Tuấn rất kiên cường, chút chuyện nhỏ này hản là sẽ không có việc gì, nhưng Giang Tuấn yếu ớt hơn so với những gì cô ấy tưởng tượng.
“Chuyện này tôi đã nói cho cậu biết, có đi hay không tùy cậu, tôi về công ty trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được.
Hứa Linh để lại một câu, cầm túi xách bỏ đi.
Giang Cung Tuấn ngôi trên sô pha, lần thứ hai cầm lấy điếu thuốc châm lên.
Cả ngày hôm nay, anh không có ra ngoài, cứ như vậy giống như một con cá chết ở lại trong Nội Kinh Các, ngay cả lúc ăn cơm anh cũng không đi ra ngoài, mà trực tiếp gọi đồ ăn mang tới.
Mà chuyện sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Đường Sở Vi đã lan truyền khắp thành phố Tử Đăng.
Không ít người đang thảo luận vê chuyện sinh nhật của Đường Sở Vi.
Thành phố Tử Đằng một mảnh thái bình.
Biên ải Nam Cương lại là chiến hỏa liên miên mấy ngày liền.
Lần này liên minh hai mươi tám nước thật sự không phải là chuyện đùa, mà là thật sự triển khai, đại quân hai mươi tám nước tập kết, đã phát động công kích vũ trang đối với thành Nam Cương.
Dưới sự công kích của ba trăm vạn đại quân, quân Nam Cương Hắc Long liên tiếp gặp phải thất bại rút lui.
Buổi tối.
Một tin tức được lan truyền khắp thành phố Tử Đăng.
“Báo đây, báo đây, đội quân Hắc Long thất bại nặng nê, thành Nam Cương không giữ được, quân đội Hắc Long lui về phía sau ba trăm dặm”
“Sĩ khí của liên minh hai mươi tám nước tăng vọt, một lân hành động nắm gọn thành Nam Cương, dân chúng Nam Cương dồn dập lui lại.”
“Tin tức mới nhất, trận chiến Nam Cương lần này, quân Hắc Long thiệt hại ba vạn người”
Tin tức từ cuộc chiến ở Nam Cương lan rộng khắp thành phố Tử Đảng.
Nước Đoan Hùng tiến vào hệ thống phòng bị cấp một.
Các nơi nhao nhao xuất binh, đi tới Nam Cương, trợ giúp đội quân Hắc Long.
“Mời Hắc Long xuất núi”
“Mời chủ soái Hắc Long xuất quan, tiến về Nam Cương làm chủ cục diện”
Trên mạng, vạn dân chờ lệnh, nhao nhao mời cựu tổng soái Nam Hoang là Hắc Long xuất núi.
Mà Giang Cung Tuấn lại đang ngủ say ở Nội Kinh các.
Anh sợ bị người khác quấy rây, nên đã tắt điện thoại di động.
Ngô Huy gọi điện thoại cả đêm, nhưng cũng không gọi được.
Bệnh viện quân khu, trong một gian phòng bệnh.
Tiêu Dao Vương tự mình tìm được Ngô Huy.
“Tướng quân Ngô Huy, hiện tại tình thế biên ải rất nghiêm trọng, Hắc Long không xuất núi, thì không có cách nào ổn định lòng quân”
Tiêu Dao Vương trên mặt mang theo lo lắng.
Ngô Huy vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tôi gọi điện thoại cả đêm, nhưng điện thoại của anh Giang đều tắt máy, cơ bản là không gọi được, hơn nữa anh Giang hiện tại không có chức vụ ở đây, không có quyền xuất núi, phía trên không có công văn, anh ấy lấy lý do gì để xuất núi? “
Tiêu Dao Vương nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: “Tôi sẽ đi thủ đô, để cho phía trên hạ xuống một công văn, khôi phục chức vụ cho Giang Cung Tuấn, để cho anh ta xuất núi, tiếp tục làm thống soái quân Hắc Long, dẫn dắt quân Hắc Long thu phục lãnh thổ bị mất. “
Ngô Huy cũng biết, chuyện lần này rất nghiêm trọng.
Giang Cung Tuấn không xuất núi, quân Hắc Long không cách nào ổn định được lòng quân.
Trong chiến đấu, lòng quân rất quan trọng.
Khí thế cũng rất quan trọng.
Đã mất đi lòng quân, thì sẽ giống như chó nhà có tang.
Tiêu Dao Vương cũng không ở lại bệnh viện quân khu lâu, mà trực tiếp ngồi máy bay riêng, đi tới thủ đô.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Liên minh hai mươi tám quốc gia phát động công kích đối với Nam Cương, quân Hắc Long thất bại lui về, thành Nam Cương không giữ được, điều này làm tác động đến lòng của vô số đàn ông dân tộc Đoan Hùng, vô số người trên mạng phát động thư kêu gọi, mời Hắc Long xuất núi.
“Chiến thần, Đoan Hùng cần anh”
“Mời anh xuất núi.”
“Xin đế vương Đoan Hùng, khôi phục lại chức vụ cho Hắc Long”
Tất cả các loại âm thanh vang lên liên tục.
Cùng lúc đó, tại thủ đô.
Phòng nghị sự tối cao.
Nơi này hội tụ không ít nhân vật lớn.
đế vương nước Đoan Hùng,, những người có chức quan cao nhất Đoan Hùng.
Còn có Thiên Tử, Tiêu Dao Vương và các tổng soái khác.
Tại hội nghị, Tiêu Dao Vương cao giọng nói: “Xin khôi phục chức vụ tổng soái cho Häc Long Giang Cung Tuấn, quân Häc Long là một đội quân tỉnh nhuệ, là một con sư tử mạnh mẽ, nhưng Hắc Long chính là chủ kiến của đội quân Häc Long, không có tổng soái Häc Long, quân đội Häc Long giống như hố mất răng. “
Thiên Tử cũng đứng lên, thể hiện thái độ, nói “Tôi cũng cho rãng, nên khôi phục chức vụ của Giang Cung Tuấn. “
“Chuyện cười, nước Đoan Hùng chúng ta, tướng lĩnh vô số, tôi không tin, không có Häc Long, Đoan Hùng chúng ta không cách nào bảo vệ được Nam Cương.”
“Được rồi, nhiêu tướng quân như vậy, nhiều chủ soái như vậy, vì sao phải nhất định là Giang Cung Tuấn?”
€ó người hy vọng Giang Cung Tuấn khôi phục chức vụ.
Cũng có người không đồng ý.
Thật vất vả mới kéo được Giang Cung Tuấn xuống, nếu Giang Cung Tuấn khôi phục lại chức vụ, lại tiếp tục coi trời băng vung, đến lúc đó ai còn có thể xử phạt anh ta.
Hội nghị lân này được tố chức cả một đêm.
Nhưng cũng không thương lượng ra kết quả Ngày hồm sau Thành phố Tử Đăng.
Giang Cung Tuấn ngủ mê cả đêm, từ từ tỉnh lại Anh nhớ tới hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Đường Sở Vi.
Anh không muốn đi.
Thế nhưng, dù nói thế nào Đường Sở Vi cũng từng là vợ của anh, thế nào cũng phải đi tặng một câu chúc phúc Sau khi Giang Cung Tuấn rời giường, cạo râu, rửa mặt, mặc một bộ quần áo đẹp Anh ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Trong lòng nghĩ, nên tặng quà gì cho Đường Sở Ví.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được có thể tặng cái gì Nếu không nghĩra, vậy dứt khoát không tặng.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, cũng không lái xe, thuê xe Taxi đến khách sạn Tử Đảng.
Tình hình ở Nam Cương đang rất nguy cấp Thành phố Tử Đăng lại ca múa thanh bình.
Khách sạn Tử Đằng, sáng sớm Đường Sở Vi đã đến nơi.
Người nhà họ Đường đứng ở cửa nghênh đón những nhân vật lớn từ khắp nơi ở thành phố Tử Đẳng.
Bọn họ giống như ăn phải máu gà, từng người tinh thần phấn chấn, toàn bộ đều vui vẻ.
Một chiếc taxi dừng lại ở cửa.
Giang Cung Tuấn mặc âu phục màu đen, giày da đen bóng bước xuống xe, tiện tay ném cho tài xế một tờ tiền ba trăm nghìn.
“Ôi, đây không phải là Giang Cung Tuấn sao?”
Giang Cung Tuấn vừa đi tới, thanh âm Đường Lăng lập tức truyền đến, vẻ mặt trêu chọc nhìn Giang Cung Tuana, “Anh không phải đã cùng Sở Vi ly hôn rồi sao, anh còn tới đây làm gì? “
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Vậy thì sao, tôi không thể đến? “
Đường Mỹ Oanh mặc một bộ lễ phục gợi cảm đi tới, nhìn thấy Giang Cung Tuấn ở cửa, cười nói: “Có thể chứ, ai cũng có thể đến, nhưng mà hôm nay muốn vào khách sạn, cần phải có thiệp mời, cậu có thiệp mời của nhà họ Đường không? “
“Không có.”
Giang Cung Tuấn không có thiệp mời.
Anh đến chẳng qua chỉ vì nghĩ về những tình cảm trong quá khứ, muốn nói một lời chúc tốt đẹp mà thôi.
“Không có? Vậy thì cút”’ Đường Lăng quát.
Đúng lúc này, Hà Diệp Mai cũng đi tới, Đường Lăng, con làm gì vậy, hôm nay người tới là khách, con làm sao…”
Bà đi tới, nhìn thấy trước mặt là Giang Cung Tuấn, tâm tình tốt đẹp của bà trong nháy mắt đã bị phá hủy.
“Giang Cung Tuấn, thì ra là thứ đồ bỏ đi nhà cậu…, Sở Vi không đưa thiệp mời cho cậu, cậu tới làm gì?”
Người nhà họ Đường đều nhìn Giang Cung Tuấn không vừa mắt.
Tất cả bọn họ đều muốn đuổi anh đi.
“Anh ấy là tôi mời tới, là bạn trai của tôi.”
Một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái hai mươi tuổi, mặc lễ phục màu trắng, cô giống như một con thiên nga trắng cao quý bước tới.
Đây là Đan Thiến.
Đan Thiến đi tới, thân mật đùa giốn khoác lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, ngọt ngào kêu lên một tiếng: “Anh Cung Tuấn.
“Cô Đan, mời cô vào.”
Nhìn thấy Đan Thiến cùng Đan Chiến, Hà Diệp Mai lập tức thay đổi khuôn mặt, vẻ mặt sáng lạn tươi cười.
Đan Thiến trên mặt mnag theo vẻ không vừa lòng, nói: “Xin lỗi anh Cung Tuấn, nếu không tôi sẽ không đi vào. “
“Cái này?”
Hà Diệp Mai trên mặt mang theo khó xử.
Để cho bà đi xin lỗi tên cặn bã Giang Cung Tuấn này?
Điều này sao có thể.
Nhưng nghĩ đến thân phận Đan Chiến, nghĩ đến thân phận Đan Thiến, nghĩ đến Đường Sở Vi lấy được ba mươi nghìn tỷ đều là từ Đan Chiến, bà lập tức mở miệng, nói: “Giang Cung Tuấn, tôi xin lỗi.”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh đã thành thói quen, không có để việc này trong lòng.
Đan Thiến lúc này mới kéo Giang Cung Tuấn, đi vào khách sạn Tử Đằng.