CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Lúc đầu Thiên Tử muốn giết Giang Cung Tuấn cho xong hết mọi chuyện.

Giang Cung Tuấn còn sống, gã ta không thể an tâm, cho dù Giang Cung Tuấn đã bị phế đi.

Trước đó mặc dù Giang Cung Tuấn đã bị cách chức, nhưng trong tay Giang Cung Tuấn còn có hình kiếm, gã ta không thể động tới anh. Một khi động tới Giang Cung Tuấn, phía trên điều tra xuống sẽ rất phiền phức.

Hiện tại Giang Cung Tuần đã bị giáng chức làm bình dân, cũng đã giao lại hình kiếm.

Không ai quan tâm tới sống chết của anh nữa.

Chỉ cần làm xinh đẹp một chút là không sao rôi.

Thế nhưng sau khi biết Giang Cung Tuấn đang muốn tìm thứ gì, gã ta lại thay đổi ý đồ.

Thứ Giang Cung Tuấn tìm chắc chắn không tâm thường, gã ta định đợi tới khi lấy được món đồ này rôi mới động thủ.

Sau khi cúp điện thoại, gã ta vẫn không yên lòng, lại gọi một cuộc điện thoại nữa.

“Người anh tìm đáng tin không?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn, “Lão đại yên tâm, tuyệt đối đáng tin, đây là lính đánh thuê đã theo tôi ở nước ngoài trước đây, là người có quan hệ sinh tử với tôi. Hiện tại tôi lại trả giá cao, cho dù kêu anh ta ám sát vương Đại Lan, chỉ cần có cơ hội anh ta cũng sẽ ra tay”

Thiên Tử suy nghĩ một chút lại nói: “Thằng nhóc Giang Cung Tuấn này không tầm thường, cho dù đã bị phế đi nhưng tôi vẫn không yên lòng.

Truy Hải chính là ví dụ tốt nhất. Anh đích thân tới thành phố Tử Đằng theo sát Giang Cung Tuấn cho tôi, sau đó đoạt lấy đồ anh ta tìm được”

Bên kia điện thoại có chút chần chờ.

“Lão đại, lần này có không ít người đi theo, có Đường Sở Vi, Hứa Linh, Hoắc Đổng, cũng có không ít quân Tiêu Dao.”

“Diệt sạch, đừng lưu lại bất kỳ đầu mối gì”

“Đã hiểu”

Thiên Tử cúp điện thoại, sau đó tiện tay bỏ điện thoại lên bàn, dựa người vào ghế sofa. Gã ta dùng hai tay vuốt mặt lẩm bẩm nói: “Giang Cung Tuấn, anh đúng là không khiến người ta bớt lo, đã bị phế đi còn tìm cho tôi nhiều chuyện như vậy”

Thành phố Tử Đằng, núi Long Bảo.

Bên bờ sông Giang Vận.

Giang Cung Tuấn mới ăn cơm xong không bao lâu lại đói lại. Anh lại ăn một ít đồ ăn, cảm thấy mệt nhọc bèn đi vào lều vải nghỉ ngơi.

Hứa Linh và Đường Sở Vi thì vây quanh đống lửa.

“Lách tách lách tách!”

Ngọn lửa cháy rất mạnh, không ngừng có đốm lửa nhỏ bay ra.

Hứa Linh nói: “Không còn sớm nữa, cô đi ngủ trước đi”

Đường Sở Vi nhìn cô ta rôi hỏi: “Vậy còn cô?”

Hứa Linh khẽ lắc đầu, nói: “Tôi còn chưa buồn ngủ, hơn nữa giấc ngủ của anh Giang rất nông, rất dễ tỉnh. Mỗi lần anh ấy tỉnh lại đều muốn ăn đồ ăn. Hôm nay bệnh tình của anh ấy lại trở nên ác liệt hơn, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi muốn trông chừng”

Những lời Hứa Linh nói khiến Đường Sở Vi xấu hổ vô cùng.

Cô là vợ của Giang Cung Tuấn nhưng lại không nghĩ tới những chuyện này.

Cô cảm thấy mình rất thất bại, là một người vợ thất bại, chẳng trách Giang Cung Tuấn lại rời khỏi cô. Thì ra đúng là cô là làm Giang Cung Tuấn tổn thương nhiều.

“Vậy tôi đi ngủ trước một lát, trước nửa đêm cô trông coi, mệt thì gọi tôi.”

Đường Sở Vi cũng có hơi mệt thật, cô ngáp một hơi sau đó đi về phía lêu vải của mình, chui vào trong lều vải.

Hứa Linh thì tiếp tục trông chừng, đồng thời cẩn trọng chú ý tới tình huống của Giang Cung Tuấn.

Nửa đêm gần 12 giờ, Giang Cung Tuấn bị đói tỉnh.

Anh vô lực xoay người đứng lên.

Mới vừa đứng dậy Hứa Linh đã đi vào.

“Anh tỉnh rồi hả?”

Giang Cung Tuấn cầm lấy di động bên cạnh nhìn nhìn, phát hiện đã 12 giờ đêm, anh không khỏi sửng sốt, hỏi: “Em còn chưa ngủ à?”

Hứa Linh cười cười nói: “Không ngủ được, anh đói không?”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.

“Anh chờ một chút, em lập tức đi hâm cơm”

Hứa Linh đi ra ngoài.

Lần này lúc bọn họ đi đã chuẩn bị rất đầy đủ, còn có máy phát điện loại nhỏ và lò vi sóng.

Hứa Linh đi hâm cơm nước.

Cô muốn đút Giang Cung Tuấn ăn.

Nhưng Giang Cung Tuấn lại nhận lấy cơm tự mình ăn.

Ăn no xong anh lại ngáp một hơi, nói: “Đã trễ thế này rồi em cũng đi ngủ đi”

“Ừm”

Hứa Linh khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi lu vải.

Giang Cung Tuấn lại nằm xuống.

Thế nhưng anh có cố thế nào cũng không ngủ được.

Lúc này đầy trong đầu anh đều là Hứa Linh.

Anh thấy thẹn với cô gái này, thế nhưng anh lại không thể cho cô quá nhiều hứa hẹn.

“Ôi”

Anh thở dài một tiếng bất đắc dĩ, không suy nghĩ tới mấy chuyện rườm rà này thêm nữa.

Anh nhắm mắt lại rất nhanh cơn buồn ngủ đã tới.

Buổi tối hôm nay anh tỉnh lại rất nhiều lần.

Một lần bị đau mà tỉnh, một lần bị đói tỉnh, còn có một lần bị lạnh tỉnh.

Hiện tại anh chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, thân thể như đang ở trong hầm băng.

Mà Hứa Linh lại một đêm không ngủ, vẫn luôn canh chừng bên ngoài.

Đường Sở Vĩ ngủ rất an ổn.

Khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Cô xoay người đứng lên, cầm lấy di động bên cạnh, vừa nhìn đã phát hiện đã hơn tám giờ. Cô vỗ một cái lên gáy mình, hối tiếc mắng: “Đường Sở Vi, cô thật giỏi ngủ.”

Cô xoay người đứng lên, chỉnh sửa đầu tóc rối bời một chút sau đó mới đi ra ngoài.

Bên ngoài ngọn lửa còn đang bốc cháy.

Giang Cung Tuấn ngồi trên xe lăn, Hứa Linh thì đứng ở phía sau anh, xoa đầu cho anh.

Đường Sở Vi đi tới kêu một tiếng: “Hứa Linh”

Hứa Linh nghiêng đầu nhìn cô, ra dấu im lặng.

Đường Sở Vi đi tới. Lúc này cô mới phát hiện Giang Cung Tuấn đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Đường Sở Vi thấy vẻ mặt uể oải của Hứa Linh, nhỏ giọng hỏi: “Cô, cả đêm cô không ngủ sao?”

“ờ”

Hứa Linh nhẹ giọng thở dài một hơi, nói: “Đêm qua anh Giang lại phát bệnh, bị đau tỉnh, hơn nữa còn bị lạnh tỉnh. Hiện tại tôi cảm thấy da thịt trên người anh rất lạnh, hệt như sờ trúng tảng băng vậy.

Đường Sở Vi không nhịn được đi sờ sờ gương mặt Giang Cung Tuấn một chút.

Quả nhiên rất lạnh.

Cô nhìn Hứa Linh nói: “Khổ cực, hiện tại để tôi, cô đi ngủ một hồi đi”

Hứa Linh cũng mệt thật, nghe vậy thì gật đầu: “Ừm, có chuyện gì thì gọi tôi”

“bi thôi, đi thôi.”

Đường Sở Vĩ hơi phất tay.

Hứa Linh xoay người đi vào trong lều vải nghỉ ngơi.

Giang Cung Tuấn ngáp một hơi tỉnh lại, nhìn Hoäc Đổng bên cạnh hỏi: “Tướng quân Hoäc, thế nào rồi? Những người đã xuống nước trở về chưa?”

Hoäc Đổng trả lời: “Ừm, đã có người trở lại rồi, ở khu vực hạ du lại phát hiện hang động đá vôi, chỉ có điều nơi này có rất nhiêu hang động đá vôi, hiện tại còn đang tìm kiếm từng nơi một”

“ð”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng ồ một tiếng “Chồng à, anh uống chút nước ấm đi.”

Đường Sở Vi cầm nước ấm đi tới, mở nắp bình ra đưa tới bên mép Giang Cung Tuấn.

“Để anh tự uống”

Giang Cung Tuấn nhận lấy bình nước, cầm trong tay, nhẹ nhẹ uống một hớp.

Một hớp nước ấm vào bụng, cả người thoải mái hơn không ít Tiện tay đưa bình nước cho Đường Sở Vi Sau đó anh cứ ngây người nhìn mặt nước.

Anh hy vọng các chiến sĩ xuống nước tuần tra có thể mang tin tức tốt đến cho anh Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chỉ nháy mát đã mấy giờ, đến trưa Giang Cung Tuấn đang ăn cơm Trên mặt nước có một bóng người trồi lên Người này vừa nổi lên mặt nước đã lấy mặt nạ dưỡng khí trên đầu xuống, hét lớn: “Phát hiện, phát hiện”

Nghe vậy Giang Cung Tuấn để chén đũa trong tay xuống, vẻ mặt kích động đứng lên Rất nhanh chiến sĩ này đã bơi lên bờ.

Anh ta đi tới kêu lên: “Báo cáo, phát hiện, phát hiện tượng đá anh Giang nói, tượng kia khäc hình đầu rồng, cao hơn mười mét”

“Cuối cùng cũng phát hiện”

Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ vui mừng hỏi: “Có phát hiện vật gì khác ở phụ cận không?”

“Không có.

“Tôi, tôi muốn đích thân xuống dưới xem một chút, chuẩn bị trang bị lặn cho tôi”

“Không được.”

Đường Sở Vì đúng lúc kéo lấy Giang Cung Tuấn, khuyên: “Chồng à, anh không thể xuống đó được. Hiện tại anh ngay cá đi bộ cũng là vấn đề, nếu anh xuống nước chỉ nửa phút sẽ bị nước sông cuốn đi”

“Anh phải đi”

Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ kiên định Anh hiểu tình huống trong động đá vôi, chỉ khi anh tự mình xuống tìm một chút mới có thể yên tâm “Thế nhưng anh như vậy đi thế nào được?”

Đường Sở Vi lo lăng “Không sao”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu Hoặc Đổng đúng lúc nói: “Sông này rất sâu.

Như vậy đi, tôi vận dụng quan hệ lái một tàu ngầm loại nhỏ từ thượng du xuống”

“Vậy là tốt nhất” Giang Cung Tuấn gật đầu “Tôi đi chuẩn bị ngay”

Hoắc Đổng đi qua bên cạnh, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi