CỨU RỖI - BẤT DỮ YẾM

Tô Ngữ đồng ý rồi. Một là vì cô biết bản thân không thể từ chối tư bản, mặt khác, có thêm một người bạn có tiền có thế cũng có thể giúp mình được rất nhiều việc.

Sáu giờ chiều, Tô Ngữ trở về tiểu khu, Ôn Hoa vẫn đứng ở cửa tiểu khu chờ cô. Tô Ngữ đi đến trước mặt cậu, nói:

“Cậu về đi, sáng mai là có thể gặp chị rồi.”

Đôi mắt cậu lộ ra ý cười, “Thật không?”

Giọng điệu ngơ ngác, không phải là câu hỏi. Nhưng Tô Ngữ vẫn hiểu là cậu muốn xác nhận, cô mỉm cười, gật đầu, “Về nhà đi.”

Người đàn ông ở phía sau nói: “Đi thôi cậu chủ.”

Người đàn ông này vẫn luôn mặc một thân tây trang, khuôn mặt lạnh lùng. Tô Ngữ đoán đó là vệ sĩ của Ôn Hoa, nhưng mà hai chữ “cậu chủ” này…

Nhìn theo chiếc xe của Ôn Hoa rời đi, Tô Ngữ xoay người đi vào tiểu khu, nụ cười trên mặt đã biến mất. Cô cau mày đi về nhà, cũng chẳng có tâm trạng nấu cơm. Cô ngồi trên sô pha một lát, sau đó lại về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồng ý việc dọn tới biệt thự nhà họ Ôn để sống cùng Ôn Hoa, đối với yêu cầu này của Ôn Lỗi, cô cũng chẳng hề tình nguyện lắm. Ai dám đến sống ở nhà người ta, hơn nữa đối phương còn là đàn ông cơ chứ? Nhưng Ôn Lỗi giải thích rằng biệt thự rất lớn, có bốn người giúp việc và quản gia nữa.

Mặc dù Tô Ngữ đã đồng ý, nhưng tâm lý vẫn còn kháng cự, bởi vì cô không có cảm giác an toàn, không có cảm giác nơi đó thuộc về mình. Cô gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.

Vô Ngữ: Tiểu Mộng, sáng mai chị phải dọn đi rồi, hôm nay em về sớm một chút.

Bạn cùng phòng cô tên là Cố Mộng, nhỏ hơn cô một tuổi.

Vô Mộng: Hả?

Vô Mộng: Tình huống này là sao vậy? Sao đột nhiên chị lại bỏ rơi em? Cho em một lời giải thích đi!!!

Hai người họ là thuê chung nhà mới quen biết, nhưng lại là kiểu vừa gặp đã quen. Lối sống với sở thích rất giống nhau, cho nên lâu dần, cả hai trở thành bạn bè thân thiết.

Vô Ngữ: Em về rồi chị nói cho, về sớm một chút đấy.

Vô Mộng: Được rồi, đợi em đó.

Tám giờ tối, Cố Mộng về đến nhà, sau khi cởi giày ra, ném túi xuống ghế sô pha, cô lập tức chạy đến bên cạnh Tô Ngữ.

“Hu hu hu… Chị là đồ không có lương tâm! Nhưng mà sao lại thế này?”

Tô Ngữ vỗ vỗ lưng cô bé, nói:

“Chị sẽ không dọn hết đồ đi đâu. Nếu phòng của chị có người mới thuê thì em giúp chị chuyển nó qua phòng nhỏ nhé.”

“Chị gặp một chàng trai hướng nội, ba cậu ấy muốn chị chăm sóc cậu ta, thù lao rất không tồi, nhưng mà phải sống ở nhà họ.”

Cố Mộng: “Đẹp trai không?”

Tô Ngữ dừng một chút, đáp: “Rất tuấn tú, nói thế nào nhỉ, nên dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng mà không có nữ tính.”

“Cao không? Cao không?” Cố Mộng kích động chớp chớp mắt.

Tô Ngữ mỉm cười, đôi mắt cong cong, giọng điệu mang theo sự bất lực: “Cao, cao hơn chị một cái đầu.” Nói xong, cô xoa xoa mái tóc của Cố Mộng.

“Ô mờ gờ! Chị còn sống chung đúng không? Có thể thuê chị với giá cao để chăm sóc cậu ấy thì chắc chắn điều kiện rất tốt. Chị phải nắm lấy cơ hội đấy!”

Nói xong, cô đứng dậy, xoay người lấy đồ ăn vặt, nhưng vài giây sau lại nói:

“Đợi một chút! Cậu ấy là một người đàn ông, tại sao còn phải nhờ chị chăm sóc chứ?”

Ý cười của Tô Ngữ nhạt đi, giọng nói mang theo sự nuối tiếc: “Cậu ấy từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỉ.”

“Hả… Vậy thì tiếc thật.” Cô ấy ngồi xuống, đặt đồ ăn vặt lên đùi, “Nhưng mà chị gái A Ngữ nhà chúng ta dịu dàng ấm áp như thế này, chắc chắn có thể giúp cậu ấy trở nên tốt đẹp hơn.” Dứt lời, cô nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ.

Tô Ngữ nhẹ nhàng mỉm cười, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi.”

Tô Ngữ gật đầu, sau đó lại về phòng thu dọn quần áo. Cố Mộng đi theo cô, ghé vào trên giường nhìn cô thu dọn đồ đạc, câu được câu không nói chuyện với cô.

Sáng ngày hôm sau rất nhanh đã tới, xe của nhà họ Ôn đã chờ ở dưới lầu. Họ gọi cho Tô Ngữ, nói rằng sẽ lên giúp cô lấy hành lý. Tô Ngữ cũng không khách sáo, để cho họ lên giúp mình lấy xuống.

“Sau này ở một mình, buổi tối phải khóa cửa, về nhà muộn thì để ý xem có ai đi theo sau không. À, có chuyện gì cũng phải gọi cho chị, nhớ chưa?” Tô Ngữ dặn dò Cố Mộng đang dựa vào cửa.

“Em biết rồi, chị gái A Ngữ à. Chị lo lắng cho em như vậy thì phải thường xuyên về thăm em đó!” Cố Mộng bĩu môi, vươn tay muốn ôm một cái.

Tô Ngữ ôm cố bé, nói: “Chị sẽ về mà.” Sau đó xoay người rời đi.

Vừa vào thang máy, hốc mắt Tô Ngữ đỏ lên, mà Cố Mộng đứng ở cửa cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Cũng không phải là không gặp nữa, khóc cái gì mà khóc, đúng là không có tiền đồ.” Nói xong, cô dùng sức lau sạch nước mắt. Sau đó xoay người nhìn vào phòng khách. Chỉ có một mình, Cố Mộng vươn tay bưng kín mặt.

Trong thang máy, Tô Ngữ hít sâu hai lần, tiếp đó, cô mỉm cười, nhìn cửa thang máy sắp mở ra.

Sau khi tới biệt thự nhà họ Ôn, nhìn người giúp việc giúp mình mang hành lý vào, Tô Ngữ ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng không nhịn được mà cảm thán: Kẻ có tiền sung sướng thật đó, một căn nhà lớn như vậy, đã thế còn có cả một vườn hoa.

Tô Ngữ đi vào phòng khách, Ôn Hoa nhanh chóng đi tới trước mặt cô. Rõ ràng là biết cô sẽ đến, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ và ngạc nhiên.

Tô Ngữ khẽ mỉm cười, “Ôn Hoa, buổi sáng tốt lành.”

“Dạ.” Nói xong, Ôn Hoa bỗng vươn tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó đưa cô chạy lên lầu.

Mà hai giúp việc đứng bên cạnh đồng thời nhìn nhau, vẻ mặt cực kì khiếp sợ: Ấy vậy mà cậu chủ lại chủ động kéo tay cô gái kia!

Lý Minh Thành vốn luôn âm thầm quan sát nhanh chóng đi đến phòng làm việc, gõ cửa rồi đi vào.

“Ông chủ, cậu chủ chủ động nắm tay cô Tô đi lên phòng cậu ấy rồi.”

Ôn Lỗi cũng cảm thấy ngạc nhiên, “Thằng bé đồng ý chạm vào con bé sao…”

Ngón tay ông gõ nhẹ lên bàn mấy cái rồi nói, “Nói cho bác sĩ Đỗ.”

Sau khi kéo Tô Ngữ lên phòng, Ôn Hoa để cô ngồi trên ghế, sau đó lấy một bức tranh trong ngăn kéo rồi đưa cho cô.

Bức tranh vẽ Tô Ngữ, nét vẽ rất tinh tế cũng rất sinh động. Tô Ngữ sửng sốt, hỏi: “Cậu vẽ sao?”

Ôn Hoa vội vàng gật đầu, “Em vẽ.” Sau đó cười rất vui vẻ. Vốn dĩ khuôn mặt cậu đã chẳng có chỗ che, nay lại cười lên trông càng bắt mắt. Tô Ngữ tránh đi, làm bộ xem tranh cực kì cẩn thận.

Một lát sau, cô nói tiếp: “Vẽ đẹp thật đó.”

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn thấy cậu nhìn mình như đang mong chờ gì đó. Tô Ngữ thử nói “giỏi quá”, sau đó, Ôn Hoa cười vô cùng, vô cùng vui vẻ.

Tô Ngữ vội cúi đầu, nói: “Chị còn chưa ăn sáng, có hơi đói bụng, em ăn chưa?”

Ôn Hoa vội kéo cô xuống phòng bếp tìm đồ ăn.

Thấy hai người họ xuống lầu, nhóm người giúp việc vốn đang tụ tập bàn luận lập tức dừng đề tài.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Ngữ để người giúp việc dẫn cô đến phòng của mình. Phòng không nhỏ, trang trí khá ấm áp, còn có một phòng tắm riêng. Tô Ngữ âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Để Ôn Hoa về phòng của mình, cô đóng cửa lại, bắt đầu thu dọn một chút.

Dọn dẹp đến giữa trưa, đến khi Tô Ngữ mở cửa ra thì đã thấy Ôn Hoa đứng ở bên ngoài.

Cô cảm thấy mình không tốt lắm, vốn dĩ cô đến đây là để ở bên cạnh cậu, vậy mà sau khi ăn cơm xong, cô lại ở lì trong phòng không chịu ra ngoài.

“Đi thôi, chúng ta xuống bên dưới chơi nhé?”

Ôn Hoa gật đầu, vươn tay trái ra. Tô Ngữ do dự một chút, sau đó nắm lấy cổ tay cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi