CỨU VỚT VAI ÁC KIA



Khi Lâm Uyên tỉnh lại, hắn đã chìm trong bóng tối, bóng tối vô tận, chỉ có bản thân hắn đang tỏa sáng, ngoài việc nhìn thấy thân ảnh chính mình, mọi thứ hắn có thể nhìn thấy đều hỗn loạn.

Lâm Uyên chọn phương hướng đi một hồi, chung quanh không có biến hóa, cũng không có đồ vật nào xuất hiện, đi một hồi ngay cả phương hướng cũng không xác định được, ở nơi tối tăm này căn bản không có phương hướng gì đáng nói.

Trước mặt Lâm Uyên đột nhiên xuất hiện từng đạo kim quang, tập trung thành một nhóm ánh sáng nhỏ, những đạo kim quang chói lọi trong nhóm ánh sáng đang nhảy lên, Lâm Uyên đưa tay ra, quả cầu ánh sáng vọt vào trong tay hắn, giọng nói thanh tao và rõ ràng.

"Ngươi có muốn cuộc sống mới không?"
"Cái giá phải trả như thế nào?" Cho dù gặp được cảnh tượng khó tin như vậy, Lâm Uyên cũng không hoảng sợ, cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng sẽ có chuyện tốt như vậy.

"Cứu vớt thế giới."
Nếu không để ý đến hình tượng của hắn, Lâm Uyên thật muốn ngoáy lỗ tai, làm sao hiện giờ còn có thứ không biết xấu hổ mà nói cứu vớt thế giới như này còn tồn tại vậy?
"Hãy cứu vớt thế giới để đổi lấy công đức.

Nếu ngươi tích lũy đủ công đức, ngươi có thể đạt được sự sống và tái sinh."
Theo như lời quả cầu ánh sáng chưa biết tên này nói, sẽ có một nhân vật phản diện độc ác và điên cuồng trong những thế giới đó, những kẻ này muốn hủy diệt thế giới, khiến những thế giới đó sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.

Nhiệm vụ của Lâm Uyên là tiến vào những thế giới sắp sụp đổ này, để trong tương lai cứu lấy những sinh mạng đó và giải cứu thế giới.

Chậc, vì sinh mệnh nhỏ bé của mình, hắn chỉ có thể ngăn chặn những cái chết quy mô lớn trên thế giới và lấy được càng nhiều công đức hơn.

Sau khi Lâm Uyên đồng ý, quả cầu nhỏ trong tay đập vào trán hắn rồi biến mất, Lâm Uyên cũng bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy Lâm Uyên lại thấy mình đang ở trong một căn phòng cổ kính, đồ đạc trong nhà rất đơn giản, có một cái giường, một cái bàn ở giữa, trên đó có ấm đun nước và chén, giống như đang ở trong một quán trọ vậy.

Lâm Uyên nhìn quần áo của mình, trên người hắn đang mặc một kiện quần áo màu xanh đen, ngón tay còn có vết chai lưu lại do luyện võ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, "Lâm huynh, ngươi dậy chưa? Chúng ta đi ăn sáng, sau khi ăn xong có thể lên đường."
Lâm Uyên lên tiếng rồi mở cửa, trước mặt hắn là một thanh niên khí vũ bất phàm, vẻ mặt tiều tụy nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn mỹ của hắn ta, ngược lại còn lộ ra vẻ đẹp suy tàn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Uyên có chút khẩn trương cùng lo lắng.


Lâm Uyên đi theo người thanh niên tên Ngụy Lăng Phong này sang phòng bên cạnh, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc, nằm trên giường là một thiếu niên khôi ngô, ốm yếu, xanh xao, thường xuyên ho khan rất là chọc người thương tiếc.

Sau khi nhìn thấy các nhân vật chính, Lâm Uyên có thể biết được một phần cốt truyện liên quan về họ.

Theo như trong ký ức, hắn biết được đây là triều đại không tồn tại trong lịch sử, thiếu niên Ngụy Lăng Dược ốm yếu nằm trên giường trước mặt chính là nhân vật chính, hai người là anh em, hai người cùng là hoàng tử xuất chúng.

Một lần Ngụy Lăng Phong bị ám sát, lúc nghìn cân treo sợi tóc Ngụy Lăng Dược giúp hắn chặn một đao, cũng may không nguy hiểm tính mạng, sau khi chữa trị thì vết thương hồi phục rất tốt, ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm Ngụy Lăng Dược đột ngột ngất đi.

Hóa ra con dao có độc, các ngự y đều bất lực, thân thể Ngụy Lăng Dược ngày càng sa sút, Hoàng Thượng hạ lệnh gọi các danh y đến, ban thưởng hậu hĩnh cũng không có ích lợi gì.

Ngụy Lăng Phong căm ghét đám lang băm vô dụng này, ra lệnh rằng nếu hoàng đệ của hắn ta không thể chữa khỏi, những người này sẽ được chôn cùng Ngụy Lăng Dược.

Khi tất cả mọi người đang tuyệt vọng, một vị ngự y đã gợi ý rằng có lẽ Y Thánh của Thánh Sơn có thể chữa khỏi độc của hoàng tử, có rất nhiều trường phái võ công, trong đó Thánh Sơn có một vị trí độc nhất vô nhị.

Trong Thánh Sơn, có một Y Thánh y thuật tinh kỳ hoàng, diệu thủ hồi xuân.

Trên đời này, nếu ngay cả Y Thánh cũng bó tay không biện pháp, vậy thật sự không có cách nào xoay chuyển trời đất.

Nhưng Thánh Sơn ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Y Thánh có lúc ở lại Thánh Sơn, có lúc ra ngoài hành nghề y, không rõ tung tích, trên giang hồ căn bản không có tung tích của Y Thánh.

Ngụy Lăng Phong phải đích thân đưa Ngụy Lăng Dược đến Thánh Sơn tìm y, đến trấn nhỏ gần Thánh Sơn thì Ngụy Lăng Dược lâm trọng bệnh, y sư bình thường trong trấn nhỏ cũng không thể cứu chữa được.

Mắt thấy Ngụy Lăng Dược hơi thở thoi thóp, nôn ra máu liên tục, nhưng trời không tuyệt đường người, bọn họ đã gặp được đại đệ tử của Y Thánh trên Thánh Sơn - Lâm Uyên.

Lối vào của Thánh Sơn có trận pháp hình thành, người bình thường không vào được, gần như cách biệt với thế giới, vì vậy Lâm Uyên cứ cách vài ngày sẽ xuống núi mua đồ ăn và vật dụng cần thiết hàng ngày.

Như thế mới có thể trùng hợp gặp được.


Sau khi Lâm Uyên chữa trị, chất độc trên người Ngụy Lăng Dược đã thuyên giảm, nhưng vẫn chưa thể giải độc hoàn toàn, Ngụy Lăng Phong rơi vào tuyệt vọng, Ngụy Lăng Dược sắc mặt tái nhợt, mỉm cười ấm áp nói lời an ủi bọn họ, cuộc đời ngắn ngủi của y đã rất hạnh phúc, nhưng đáng tiếc rằng y không thể tận mắt nhìn thấy những người mà y yêu thương được hạnh phúc.

Lâm Uyên cảm động trước Ngụy Lăng Dược thiện lương ôn nhu, thương tiếc y nên đề nghị được đưa bọn họ về Thánh Sơn, tuy rằng sư phụ hắn ra ngoài hành nghề y, không biết tung tích, nhưng tiểu sư đệ hắn có tài nghệ phi phàm về y dược và độc dược, thứ mà hắn không thể với tới, có lẽ tiểu sư đệ hắn có cách giải độc.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể truyền tin cho sư phụ, để khi sư phụ về Thánh Sơn có thể kịp thời chữa trị cho Ngụy Lăng Dược.

Đây là lý do tại sao chúng ta có cảnh này, sau khi đã mua hết đồ, bọn họ có thể lên đường theo Lâm Uyên đến Thánh Sơn sau khi ăn sáng xong.

Từ đoàn ánh sáng kia biết được vài năm sau của thế giới này, tên ác nhân Tễ Nguyệt điên cuồng tạo ra một bệnh dịch rất dễ lây lan, bệnh dịch lây lan nhanh chóng, một số thành trấn xung quanh cũng bị lây nhiễm.

Mỗi ngày những người chết vì bệnh hiểm nghèo không kịp chôn.

Trong thành xú khí trần ngập, ai thán rung trời.

Mọi thứ đã phát triển đến mức không thể ngăn cản, giải dược chậm chạp nghiên cứu chế tạo không ra, nhóm đại phu cũng bó tay hết cách.

Triều đình hạ chỉ phong thành và những địa phương đã bị mọi người cho rằng là tử thành.

Nếu không phải vị hoàng tử Ngụy Lăng Phong trước mặt này cũng ở trong thành, sợ rằng Hoàng Thượng đã hạ lệnh đốt thành rồi.

Nghiệp Thành chỉ vào được mà không ra được, ai muốn chạy thoát sẽ bị binh lính canh gác xung quanh giết chết, Ngụy Lăng Dược quỳ một ngày một đêm không ăn uống gì ở Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng mới miễn cưỡng đồng ý cho y đi Nghiệp Thành.

Ngụy Lăng Dược vì hoàng huynh Ngụy Lăng Phong, cũng chính là vị hoàng tử đang ở Nghiệp thành, kiên quyết liều chết mang theo một số lượng lớn dược thảo cùng một số y sư vào tử thành.

Sự xuất hiện của Ngụy Lăng Dược đã mang đến cho mọi người niềm hy vọng, sau những khó khăn, bệnh tật của người dân trong thành đã được kiểm soát và thuyên giảm.

Cuối cùng vai ác tàn nhẫn lãnh khốc bị vai chính Ngụy Lăng Dược cảm hóa, từ bỏ kế hoạch giết người của mình.


Vai ác vốn định lạnh lùng nhìn cảnh chết chóc trước mặt, nên căn bản không có thuốc giải cho bệnh dịch.

Hiện tại lạc đường biết quay đầu thu tay lại, liền chủ động nghiên cứu chế tạo phương thuốc trị ôn dịch.

Sự tình đến đây mới có thể giải quyết viên mãn.

Sau sự việc này, Bát Hoàng Tử Ngụy Lăng Dược được dân chúng tung hô uy vọng rất cao, các quan trong triều lớn nhỏ đều nể phục trước hành vi xả thân này của y, Hoàng Thượng phong y làm Thái tử, nhưng bị Ngụy Lăng Dược quả quyết cự tuyệt, nói rằng hoàng huynh Ngụy Lăng Phong thích hợp làm Thái tử hơn.

Mà Ngụy Lăng Phong càng cảm kích y, không rời không bỏ y, cùng y tình thâm nghĩa trọng bên nhau cả đời.

Lâm Uyên nhìn thiếu niên xanh xao yếu ớt trên giường nở nụ cười dịu dàng, nghiêm túc bắt mạch, kiểm tra tình trạng của y.

Thực sự là một thiếu niên thiện lương ấm áp, thuần khiết như Thiên Sứ, lòng mang đại nghĩa, đối huynh trưởng tình ý sâu nặng, ở trong cung ngươi lừa ta gạt lại có tình huynh đệ chân thành như vậy, thật là cảm động.

Mặc dù Nghiệp Thành và các thành xung quanh đã chết hơn một nửa, nhưng so với kế hoạch ban đầu là đốt thành, tàn sát dân trong thành đã tốt hơn rất nhiều.

Nhân vật chính là một vị cứu tinh tốt, nhưng đáng tiếc là y cứu được quá ít.

Có đến tám chín phần mười người trong thành đã bị giết trong bệnh dịch này, nếu không cũng không cần hắn đến cứu thế giới này.

"Đừng lo lắng, hiện tại độc tố vẫn có thể khống chế được.

Chúng ta tới Thánh Sơn, tiểu sư đệ ta có y thuật siêu phàm, sư phụ luôn khen ngợi đệ ấy thiên phú hơn người, sẽ không có việc gì." Ngụy Lăng Dược trong cốt truyện có thể sống đến cuối cùng, trở thành cứu tinh đồng nghĩa với việc độc dược của y sẽ được giải.

Ngụy Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, lông mày cau lại khẽ giãn ra.

"Cảm ơn Lâm huynh, Ngụy mỗ không thể nào báo đáp được."
"Là một lang y, nên làm."
Ngụy Lăng Phong ngồi sau Ngụy Lăng Dược, cẩn thận nâng Ngụy Lăng Dược lên, để y dựa vào mình, từ từ đút cháo cho y.

Gặp tai bay vạ gió, còn có thế bình tĩnh nhu hòa, một chút cũng không có oán trời trách đất, nhìn dáng vẻ cũng không đối với Ngụy Lăng Phong oán hận cùng hối hận, thật là một thiếu niên không thể không khiến người ta quý trọng, trên người phảng phất tản ra quang mang ấm áp, chiếu sáng người xung quanh.


Lâm Uyên nhìn hai người tương tác, về phần tên phản diện Tễ Nguyệt lây lan bệnh dịch, chính là tiểu sư đệ mà hắn sắp sửa nhờ giúp đỡ.

Lâm Uyên chưa tự mình nhìn thấy vai ác, vì vậy hắn không biết phần cốt truyện liên quan đến Tễ Nguyệt.

Kẻ một tay gây ra cái chết cho rất nhiều người, không biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.

Ít nhất là nhân vật chính trước mặt, chờ đã, Lâm Uyên nhớ lại kết cục của hai người trước mặt, vẻ mặt cổ quái, hắn vừa rồi chỉ lo tìm hiểu cốt truyện đại khái, nên không nhận ra được hàm nghĩa của câu nói Ngụy Lăng Phong là càng cảm kích y, không rời không bỏ y, cùng y tình thâm nghĩa trọng bên nhau cả đời .

Này sẽ không phải như hắn nghĩ chứ? Hai người trước mặt hắn không phải là huynh đệ sao?
Có lẽ biểu hiện hiện tại của Lâm Uyên quá quái dị, cuối cùng thu hút sự chú ý của Ngụy Lăng Phong, hắn ta lo lắng nói: "Lâm huynh, thân thể của Tiểu Dược có gì không ổn sao?"
"Không, không, là do ta đột nhiên nhớ ra trước khi xuống núi, tiểu sư đệ có nhờ ta mua đồ.

Nhưng ta quên mua.

Lần này muốn nhờ đệ ấy giúp đỡ, tốt hơn hết là đừng làm cho đệ ấy tức giận.

Các ngươi cứ ăn trước, ta đi mua đồ xong sẽ về liền."
"Lâm huynh, có chuyện gì cần làm cứ phân phó đám hạ nhân đó, đừng ngại."
Lâm Uyên từ chối, "Chẳng qua là mấy thứ yêu thích của bọn hài tử, không phiền phức, ta đi rất nhanh sẽ trở lại, các ngươi thu thập tốt đồ đạt liền ở trên xe ngựa chờ ta."
Lâm Uyên chào tạm biệt hai người, ở ngoài cửa xoa xoa cánh tay, trong lòng rùng mình, đây là cái thế giới gì vậy, thảo nào thế giới này sẽ sụp đổ.

Nghĩ đến vị tiểu sư đệ kia, lúc ở trên núi kéo cánh tay Lâm Uyên, yêu cầu một chuỗi đồ vật thật dài, còn nói phải mau trở lại.

Lâm Uyên dựa vào ký ức mua những đồ chơi đó, tỷ như hồ lô ngào đường, các loại điểm tâm, còn có đồ tiểu hài tử thường chơi như chong chóng tre, diều giấy.

Suy nghĩ của Lâm Uyên rất đơn giản, hắn sẽ trực tiếp giết chết tên phản đồ hủy diệt thế giới, sẽ không còn những sự tình sau đó nữa, từ đó cứu vớt thế giới.

Phải mau lên, để hắn còn tới thế giới tiếp theo sớm hơn, nhanh chóng tích lũy đủ điểm công đức để nhận được cuộc sống mới.

Về phần đồ dùng và thức ăn trong tay coi như bồi thường cho nhân vật phản diện, làm cho hắn vui vẻ đến cuối cùng đi, tuy nhiên cần phải dựa vào nhân vật phản diện giải độc cho nhân vật chính, Lâm Uyên sờ sờ cằm, vui vẻ quyết định.

Đợi sau khi vai ác giải độc rồi giết hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi