DẠ DẠ LONG XÀ VŨ

Lần đầu gặp Long Tô, ta đã quỳ ba ngày ba đêm trên đài Tế Thiên, vừa mệt vừa buồn ngủ.

Hắn từ phía chân trời hạ xuống cùng với thanh quang vạn trượng, chầm chậm mà đến.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhưng bất đắt dĩ hào quang đằng sau hắn quá mãnh liệt, chỉ có thể nhìn thấy một hình cắt màu đen trên mảnh trắng chói chang kia, rất là kinh khủng.

Hắn khẽ cúi người xuống, nâng cằm ta lên đúng tư thế tiêu chuẩn của lưu manh đùa giỡn nữ tử nhà lành, ngay cả giọng nói cũng học được thật giống: “Đem tâm của ngươi cho ta, được không?”

Tóc dài của hắn rơi xuống, trượt lên mặt của ta, lạnh thấu xương.

Ta thật muốn không để ý đến lời dạy bảo của tiên đế, bỏ qua lời thái phó lão nhân ân cần dạy dỗ, không màng đến sáu ngàn ba trăm mười hai vạn tính mạng dân chúng mà trả lời hắn một câu:

“Cút cmn đi!”

Dĩ nhiên, ta không mở miệng nói câu này, cũng không phải là hơn ba mươi năm lễ nghi hoàng gia trói buộc ta, mà chẳng qua lúc đó ta đã mệt quá, hôn mê bất tỉnh.

Chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng nhi tử tính khí táo bạo hô to: “Phụ hoàng ta làm sao còn chưa tỉnh! Một lũ vô dụng cũng không biết làm cái gì nữa! Kéo hết ra ngoài, phạt bốn mươi đại bản cho ta!”

Ai, trong lòng ta lặng lẽ thở dài, đã sắp nhược quán rồi làm sao lại không có chút tiến bộ như vậy? Bất đắc dĩ mở mắt ra, nhẹ ho hai tiếng.

“Phụ hoàng!” Cẩm Huyền kinh hô một tiếng, nhào lên giường của ta: “Người rốt cục tỉnh lại, lo lắng chết con!”

Tiểu tử này nặng như vậy còn nhào lên giường của ta, nghĩ đè chết ta chắc? Vội vươn tay, ý bảo y.

Y hiểu ý, chuyển qua một bên, chưa mở miệng nói gì vành mắt đã đỏ lên: “Phụ hoàng, chuyện cầu mưa này hãy để nhi thần làm đi.”

Ta vỗ vỗ tay của y, an ủi: “Mưa này a, không phải là cầu là được.”

“Vậy người đi quỳ đàn tế làm gì.” Cẩm Huyền không phục.

Ta không nói nữa, phất tay cho cung nhân lui xuống.

“Cẩm Huyền a, con cũng xuống đi, phụ hoàng muốn nghỉ một chút.”

Cẩm Huyền không muốn nhưng nhìn thần sắc mệt mỏi của ta, cũng đành lui xuống.

Long tiên hương lượn lờ bốc khói, ánh đèn đỏ leo lắt.

Gian phòng bỗng nhiên dâng lên một mùi thơm, mát lạnh như cỏ non sau mưa, thấm vào ruột gan.

Ta nhắm mắt giả vờ ngủ, một tiếng cười khẽ vang bên tai: “Ta biết là ngươi tỉnh rồi.”

Giọng nói khinh bạc, ngữ điệu chắc chắn.

Ta bất đắc dĩ mở mắt ra. Long Tô một thân áo bào xanh thẫm, trường thân ngọc lập, tuấn tú như trúc mọc trong rừng, vững vàng như núi.

Ta giả cười: “Dám hỏi tiên quân sao lại tới?”

Long Tô cũng cười, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi gọi ta hả?”

Ta im lặng, ư, là ta quỳ ở đài Tế Thiên, ta đi cầu mưa, nhưng là cầu trời nha, cầu Lôi công Điện mẫu chứ không phải là tiên nhân —-háo sắc này!

Long Tô thấy ta có chút thở gấp liền cười càng bừa bãi: “Tế tự cũng phải có tế phẩm, ngươi một mình cô linh linh quỳ ở đó, thật là muốn trời cao thương hại chắc?”

Ta nghi ngờ: “Vậy ngươi…”

Long Tô vung ống tay áo, sát khí hiện ra giữa hai đầu lông mày: “Ta là yêu.”

Nghe khẩu khí kia, bảy phần bừa bãi ba phần tự tin, thật giống như làm yêu quái là chuyện khó lường như thế nào.

Mà tiên lại là thứ thấp kém, hèn mọn nhất, xấu xa nhất tồn tại trên cõi đời này.

Lòng ta cả kinh, haiz, cầu mưa không được, ngược lại dẫn ra một con yêu quái không rõ lai lịch!

Suy nghĩ xoay vòng, ta dò hỏi: “Xin hỏi yêu quân vì sao mà tới?”

Long Tô nhướng mày nhìn về phía ta, tựa như là kinh ngạc vì chuyển biến của ta.

Ai, ta đã làm vua mười lăm năm, trong triều đình, cái gì ngưu quỷ xà thần mà chưa thấy, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, tình huống có chút đột phá này, ta còn có thể ứng phó a.

Long Tô tựa hồ nổi lên hứng thú với ta, duỗi ngón ta vuốt đôi mắt, lông mày, mũi, tới lưu luyến đôi môi ta.

Ngón tay của hắn lạnh như băng, ta không dám thở mạnh, tùy ý để hắn làm.

Hắn sờ mó một hồi mới rời tay, đánh giá một câu: “Cũng không tệ lắm.”

Tựa như đang lựa chọn súc vật!

Ta cảm thấy bị vũ nhục, lửa giận dâng lên, nghiếng răng nghiến lợi: “Yêu quân có ý gì?”

Long Tô đứng một bên giường nhìn về phía ta, ánh mắt trong suốt, lạnh nhạt như nước, trong sáng như trăng, hắn hỏi: “Vì sao ngươi cầu mưa?”

Bị nhắc tới chuyện thương tâm, ta chán nản:”Đại hạn ba năm, dân chúng khó khăn lầm than. Trầm vì thương dân mà van xin.”

Hắn từng bước dụ dỗ: “Cầu người không bằng cầu mình.”

Ta hồn nhiên không hiểu: “Cầu như thế nào?”

Hắn khẽ nhướng mày, cực kỳ tự phụ: “Ta và ngươi liên thủ, ngươi cho ta long khí, ta cho triều ngươi trăm năm an ổn, chịu không?”

Đây là đang nói giá tiền!

Ta dùng sức nắm chặt sàng đan, vội hỏi: “Cho ngươi long khí bằng cách nào?”

Long Tô cúi người, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Cá nước thân mật, ngươi hiểu không.”

Như bị sét đánh, ta cứng đờ tại chỗ.

Hắn thấy ta không muốn, nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Ngươi cũng không thiệt.”

Không thiệt? Ta giương mắt đánh giá hắn, hắn thản nhiên đứng ở một bên, đôi mắt đẹp tựa thu thủy, nhàn nhạt trút xuống bao phủ một góc trời, ta cười phá lên, cười thật to, cười điên cuồng, ừ, ta không có thiệt!

Thế gian này, yêu vật nào không đẹp? Không tuấn tú? Không ma mị mê hoặc động lòng người?

Long Tô tuy là nam tử, nhưng một cái nhăn mày, một nụ cười, vẫn mang theo phong tình yêu dã.

Hoa lệ mà âm trầm.

Giống như hoa sen nở rộ rực rỡ, không lạc hồng trần, cam nguyện làm bạn cùng bùn nước màu đen, nếu không mạnh mẽ vươn lên, chỉ có thể hóa thành máu đen, độc khí nhập xương.

Long Tô thấy thần sắc si mê của ta, cố ý cúi đầu để ta đánh giá cẩn thận.

Hắn xác nhận tự phụ xinh đẹp, lường trước ta sẽ gật đầu đáp ứng.

Ta cô phụ cái da mặt vừa già vừa dày này, đỏ mặt lên, nghiêng đầu đi, không nhìn nữa: “Trầm còn không có luân lạc đến trình độ phải tìm yêu quái che chở.”

Hắn đứng dậy, không khí đột nhiên nặng nề, mùi thơm trên người càng phát ra nồng nặc, hun đến đau đầu ta.

Ta có chút sợ, nhỡ hắn nổi giận, cứng rắn… thì ta phải làm thế nào?”

Ai ngờ, hắn chẳng qua chỉ lui về sau mấy bước, cất cao giọng nói: “Sẽ có một ngày như vậy.”

Lại chắc chắn như thế.

Lòng ta hơi chùng xuống, đang muốn mở miệng phản bác, hắn biến mất.

Ta luống cuống, vội hỏi: “Trẫm làm sao để tìm người?”

Trong không trung truyền đến một trận cười khẽ, trong khinh bạc mang theo ba phần bỉ ổi.

Ta cơ hồ thẹn quá hóa giận.

“Nghĩ về ta, ta tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Yêu vật này, đồ không biết xấu hổ!

Ta đời nào lại đi nghĩ tới hắn cơ chứ!

./.

Đại thúc thụ, H cao nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi