ĐÃ MỘT THỜI TÌNH THÂM

Sư đồ hai người ăn nhịp với nhau, cùng nhau lập ra kế hoạch thành lập chiến đội mới.

Tiêu Minh Hiên lần này có chuẩn bị mà tới, tiền vốn sớm đã chuẩn bị tốt, đến cả cứ điểm của chiến đội cũng đã xem xét tốt, anh tính toán đặt căn cứ chiến đội ở Thượng Hải, ở một tòa biệt thự nhỏ tại một tiểu khu an tĩnh. Nhà Thời Việt ở Thượng Hải, bản thân anh cũng là người Thượng Hải, nếu chiến đội được thành lập cuối tuần cũng có thể về nhà một chuyến, càng thuận tiện hơn nhiều.

Hiện tại vấn đề lớn nhất cần phải đối mặt là--- nên tìm đội viên ở đâu? Trước mắt có anh là huấn luyện viên cùng Thời Việt là đội trưởng.

Tiêu Minh Hiên trực tiếp hỏi: "Về phương diện đội viên cậu có biện pháp gì chưa?"

Thời Việt nói: "Em muốn chọn những tuyển thủ KPL hết kỳ hợp đồng, đồng đội có kinh nghiệm thực chiến hợp tác càng dễ dàng."

Tiêu Minh Hiên gật đầu đồng ý: "Có thể tìm được tuyển thủ chuyên nghiệp gia nhập đương nhiên là rất tốt, nhưng để tìm một lúc cả 4 người thì không dễ dàng như vậy. Trước mắt, tuyển thủ có thực lực mạnh trong liên minh ký hợp đồng với câu lạc bộ thường ký thời hạn khá dài, những người có hợp đồng sắp hết hạn, hình như không nhiều đi?"

Thời Việt nói: "Em biết được, có Lục Thanh Vũ và Lâm Lạc Nhiên, đều là sau mùa giải là hết kỳ hợp đồng."

Tiêu Minh Hiên ngớ ra, không khỏi cười nói: "Hai người này đều là trung đơn giỏi! Cậu muốn bắt cả hai vị đi sao?"

Thời Việt gật đầu: "Muốn thì muốn, nhưng để đưa hai người cùng lúc tới đây thì căn bản vô ích. Lâm Lạc Nhiên trước đó có nói với em, cậu ấy sẽ không ở lại Thiên Hoàn lâu nữa, hợp đồng hết hạn liền rời đi. Với hiểu biết của em với cậu ấy, cậu ấy khả năng cao sẽ tới Long Tộc. Trung đơn Long Tộc xuất ngũ, mùa giải này người mới thực lực cũng không mạnh, nếu cậu ấy qua đấy sẽ trực tiếp trở thành chủ lực, đãi ngộ khẳng định không kém, hơn nữa, Long Tộc trước đó đã từng liên hệ với cậu ấy."

Tiêu Minh Hiên từng là đội trưởng của Thiên Hoàn, cũng là nhìn Lâm Lạc Nhiên từ thanh huấn doanh chậm rãi trưởng thành, đối với thực lực của vị tuyển thủ này tự nhiên cực kỳ đồng ý.

Chỉ là, Lâm Lạc Nhiên quá an tĩnh, yên lặng, cậu ta không phải cái loại tính cách nhiệt huyết nguyện ý xông lên. Cùng anh với Thời Việt lập tổ đội mới đi từ con số không, cậu ta khẳng định không tình nguyện. Ngược lại, Long Tộc là đội ngũ rất hoàn thiện, có thực lực quán quân, lại thêm trung đơn vừa lúc xuất ngũ, nếu cậu ta muốn rời đi khẳng định lựa chọn đầu tiên chính là Long Tộc.

Tiêu Minh Hiên nghĩ đến đây, không khỏi nghi hoặc: "Khả năng Lâm Lạc Nhiên đến với tân đội là không lớn, cậu ấy dáng vẻ an tinh như vậy, khẳng định không thích cùng cậu xông phá đánh trận."

Thời Việt gật đầu: "Đúng vậy."

Tiêu Minh Hiên hỏi: "Vậy Lục Thanh Vũ thì sao? Tiểu Lục tuy rằng là đội trưởng của chiến đội yếu, thành tích chiến đội không tốt, nhưng thực lực của riêng cậu ấy vẫn ở đó, sau khi hết hạn hợp đồng khẳng định có không ít nhà đầu tư muốn cậu ấy, cậu chắc chắn cậu ấy chịu mạo hiểm sao?"

Thời Việt cười nhẹ, nói: "Trận đấu tuần sau em hẹn cậu ấy nói chuyện, em sẽ tận lực thuyết phục cậu ấy."

Tiêu Minh Hiên gật đầu: "Vậy anh đợi tin tức tốt từ cậu."

***

Bởi vì cùng sư phụ bàn bạc thuận lợi, sau khi trở về chiến đội, tâm tình của Thời Việt cấp tốc thoải mái.

Năm tuyển thủ chủ lực như cũ đang chuẩn bị trận đấu tuần sau, Thời Việt không cần tham gia thảo luận chiến thuật, bèn tự mình đi đánh thứ hạng.

Vừa đăng nhập tài khoản nhỏ, liền nhìn thấy tài khoản "Âm Phù" trong list bạn bè online, có thể do tâm tình tốt, đến cả ảnh đại diện hình nốt nhạc cũng trở nên thuận mắt.

Anh không khỏi nâng khóe miệng, lập tức gửi tin: "Còn đang luyện Hoa Mộc Lan?"

Phù Âm rất nhanh trả lời: "Không, em đang xem bản lưu trận đấy chiến đội hôm qua."

Bốn trận chiến đội tối qua, trừ trận đầu thua, ba trận kế tiếp bởi vì Thời Việt cùng mở mic liên thủ, thắng đặc biệt dễ dàng.

Phù Âm kiểm tra tư liệu, đối thủ cả bốn trận đều là tối cường vương giả, thấp cũng là đẳng cấp tôn vinh tinh diệu, cô lần đầu đánh trận cao cấp như vậy, trong lòng có chút căng thẳng và phấn khích, vậy nên cô đem mấy trận này toàn bộ ghi hình lại, muốn xem lại vài lần, còn có thể học được thêm vài thứ.

Thời Việt phát hiện cô trả lời xong câu kia thì yên lặng.

Thời Việt gấp gáp hỏi: "Xem xong thu hoạch được gì rồi?"

Cô đại khái là đang tập trung xem bản ghi hình, vẫn không trả lời.

Không để ý tới anh?

Thời Việt đợi thêm 5 phút, phát hiện Phù Âm như cũ không có ý tứ chủ động để ý tới anh, bèn dựng mày, hỏi: "Xem xong chưa?"

Vẫn không để ý.

Thời Việt: "....................."

Gửi một đống dấu chấm qua, sắc mặt Thời Việt có chút khó coi.

Cô rốt cuộc là đang làm gì? Cư nhiên không để ý tới anh?

Tâm tình của anh không dễ dàng mới tốt một chút, muốn cùng cô nói chuyện, "thuận tiện" chỉ giáo cô một chút kỹ thuật, kết quả cô lại làm lơ anh.

Một cái đùi vàng siêu cấp to đặt ở trước mặt cho cô ôm, cô còn ghét bỏ, thích để ý là để ý, này tính là gì a?

Trong lòng Thời Việt nổi lên một trận buồn bực.

Anh hoàn toàn không phát hiện, trạng thái hiện tại của anh, giống như dáng vẻ của người bị ruồng bỏ.

Thời Việt giả vờ không để ý mà lướt xem tin tức trên điện thoại, tâm tư lại đặt ở hết ở trên weixin, một chút lại ngó một lần, nhìn xem đối phương đã trả lời chưa.

Lại qua một lúc, bên tai mới truyền đến âm thanh "ding dong".

Thời Việt tức khắc mở weixin, thấy Phù Âm gửi lại một câu: "Thật ngại quá, vừa nãy ra ngoài lấy đồ ăn."

Thời Việt: "Ờ."

Hóa ra là đi lấy đồ ăn, không phải là không để ý tới anh.

Trong lòng tựa hồ tốt hơn rất nhiều. Nhưng suy nghĩ một chút, giờ này đã mấy giờ rồi? Cô mới đi lấy đồ ăn?"

Thời Việt chau mày, nói: "Sắp hai giờ rồi em vẫn chưa ăn trưa sao?"

Phù Âm giải thích: "Hôm nay trường học kiểm tra quân huấn, bạn cùng phòng đều không ở, chân em không tiện xuống lầu, liền đặt hàng đồ ăn mang đến. Đại khái là do kẹt xe đi, anh trai giao hàng trễ một tiếng."

Đầu mày Thời Việt càng nhíu chặt: "Chân em vẫn chưa tốt sao?"

Phù Âm nói: "Tốt hơn nhiều rồi, hiện tại có thể xuống đất đi lại, chính là đi đường không tiện, dùng gậy có thể chậm rãi đi."

Nghe cô miêu tả, trong lòng Thời Việt chỉ cảm thấy đau lòng. Anh trầm mặc một lúc, mới gửi tới một câu: "Chăm sóc tốt bản thân, cuối tuần anh đến thăm em."

Phù Âm: "Ân, được ^^"

Thời Việt thấy cô gửi lại mặt cười, tâm tình mới chuyển tốt, hỏi: "Bản ghi xem thế nào rồi?"

Phù Âm đáp: "Xem được ba lần."

Thời Việt: "..........."

Một trận chiến đội bình thường đều có thể xem ba lần, cô cũng đủ nhẫn nại.

Thời Việt nói: "Đừng xem bản ghi hình nữa, đi thực chiến đi."

Phù Âm hiếu kỳ hỏi: "Anh lần đầu chơi Lý Bạch luyện mất bao lâu?"

Thời Việt đáp: "Thao tác của Lý Bạch tương đối khó, anh tốn hết một tháng mới có thể thành thục, đánh lên quốc phục cũng phải đánh trên ngàn trận."

Liền cả Việt thần cũng mất nhiều thời gian như vậy, xem ra tốc độ của bản thân cũng không tính là quá chậm.

Tim Phù Âm vì vậy mà được an ủi, nói: "Vậy em tiếp tục thực chiến."

Thời Việt: "Cùng nhau."

Phù Âm có chút xoắn xuýt: "Đẳng cấp của anh quá cao, toàn gặp tối cường vương giả, nếu em với anh cùng đi, đối thủ phối hợp cũng sẽ khá đáng sợ."

Thời Việt: "Đối thủ mạnh, trình độ em luyện ra mới có thể càng mạnh."

Phù Âm: "............."

Hình như cũng có đạo lý?

Phù Âm lại không do dự, tiếp tục cùng Thời Việt đánh trận ghép đội.

Thời Việt đối với kết quả này rất vừa lòng.

Mỗi lần đều bị cô ghét bỏ trình độ quá cao, anh cũng rất ngại ngùng.

Sớm biết cô bé này có tinh thần chiến đấu, anh nên sớm nói lời này ----

Thời Việt dáng vẻ đoan chính đánh chữ: "Bị đối thủ mạnh ấn trên đất đánh vài lần, sự hiểu biết cũng sẽ tự mình chậm rãi nâng cao. Nếu không, chỉ đánh ở trận kim cương, hiểu biết chỉ dừng ở trình độ kim cương. Vậy nên em sau này nên cùng anh tổ đội nhiều, đánh nhiều trận vương giả, trước đem ý thức nâng cao, khi em đơn chiến lên vương giả cũng dễ dàng hơn nhiều."

Phù Âm cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu nói: "Được, cảm ơn Việt ca ^^"

Cô hoàn toàn không ý thức được, cái người nào đó là vì muốn tổ đội với cô, phải vặn hết tế bào não mới nghĩ ra cái lý do thoái thác này.

***

Tuy rằng Thời Việt là tối cường vương giả, nhưng đẳng cấp của Phù Âm thấp, theo cách tính của hệ thống sẽ kéo thấp để cân bằng, hai người cùng tổ đội, đối thủ đa phần đều là người chơi tầm cấp tinh diệu 5, đối với Thời Việt mà nói thực sự cực kỳ dễ đánh.

Nếu anh nguyện ý, có thể đẩy nhanh tốc độ mang Phù Âm nằm thắng.

Nhưng anh lại không làm vậy, bởi vì Phù Âm rất phản cảm đối với cục diện như vậy. Ấn theo cách nói của cô là ---- Em không muốn có người dẫn nằm thắng, em muốn bản thân tự thắng.

Tốt thối, vậy anh ở đây nhìn cô tự thắng.

Thời Việt tùy ý mang chậm tiết đấu đánh dã, lúc có lúc không đảo tầm nhìn đến xem thao tác của Phù Âm.

Phù Âm thao tác Hoa Mộc Lan so với lần trước đã tiến bộ rất lớn, Thời Việt nhìn thấy cô dưới tình huống bị đánh dã đối phương đánh cho tàn máu tháo chạy, chớp nhát rồi lại dùng hai lần kỹ năng 1 phi đi, nháy mắt từ ngoại tháp quay về vị trí nội tháp, chạy đến nhanh. Lúc ở khu dã bị đối phương mai phục, cô cũng nhanh chóng tìm được đường tháo chạy, ít nhất không bị đối thủ gϊếŧ chết.

Cái điểm "tháo chạy" này, cô chính xác có thể đạt để độ tiêu chuẩn hàng đầu.

Đại khái là số lần chết quá nhiều, chuyên môn luyện đi?

Thời Việt không khỏi cười lên, mở miệng nói: "Chạy nhanh như vậy."

Bên tai truyền đến thanh âm bình tĩnh của Phù Âm: "Hết cách rồi, đánh không lại thì chạy thôi, vẫn tốt hơn là tặng đầu người."

Thời Việt gật đầu, nói: "Thao tác Hoa Mộc Lan của em đã không có vấn đề gì lớn, các kỹ năng nắm bắt cũng rất đạt. Nhưng vẫn luôn ở mãi cấp kim cương không thăng lên được, có biết vì sao không?"

Phù Âm nghiêm túc xin chỉ giáo: "Có phải là vì em chuyên môn luyện Hoa Mộc Lan, đối với những tướng sĩ khác nằm bắt không đủ?"

Thời Việt đáp: "Không sai, có thể ý thức được điểm này, em cũng rất thông minh."

Phù Âm được khen ngợi mặt có chút phát nóng, nhẹ "ha" một tiếng điều chỉnh nhịp đập, nói: "Gần đây xem không ít công lược, muốn đạt được tiêu chuẩn cấp cao, cần phaair hiểu được kỹ năng của tất cả tướng sĩ, như vậy mới có thể phối hợp với đồng đội, càng dễ dàng để phản kích đối thủ."

Thời Việt gật đầu: "Ân, kỹ năng của mỗi tướng sĩ, kỳ cường thế, ảnh hưởng của trọng tâm trang bị đối với lực chiến đấu, khi nào nên đánh, khi nào nên chạy, trong lòng em sau khi nắm bắt hiểu rõ được những điểm này, em đối với bất kỳ đối thủ nào cũng không sợ hãi. Cũng chính là "Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng". Em hiện tại chỉ mới "Biết ta", vẫn chưa làm được "Biết địch", vậy nên, êm vẫn không thể thăng cấp được, gặp phải khó khăn."

Trước mắt Phù Âm đột nhiên khai sáng --- Cô thực sự đặc biệt luyện tốt Hoa Mộc Lan, nhưng cô đối với các tướng sĩ khác hiểu biết đặc biệt kém, đối với trang bị, kỳ cường thế những điều này càng thêm không rõ, vậy nên cô phân không rõ tình hình trên trận đấu, không biết bản thần lúc nào có thể đánh thắng đối phương, lúc nào cần phải tháo chạy tránh chiến.

Thời Việt không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp, quét mắt một cái đã nhìn ra vấn đề mấu chốt của cô.

Phù Âm nghiêm túc hỏi: "Ý của Việt ca là em tạm thời ngưng luyện Hoa Mộc Lan?"

Thời Việt nói: "Hoa Mộc Lan có thể dùng lúc đánh thứ hạng, nhưng bình thường chơi ghép đội, em nên mở rộng hố tướng sĩ, hệ thống cũng thưởng cho em không ý thẻ thể nghiệm tướng sĩ đi? Em chọn những tướng sĩ thường thấy đều chơi vài lần, đại khái hiểu biết những hiệu quả kỹ năng, thời gian phóng chiêu, trang bị phối hợp của mấy tướng sĩ đó, sau này em gặp được những tướng sĩ đó, trong lòng em từ từ hiểu được làm sao đối phó với bọn họ."

Phù Âm lập tức gật đầu đáp: "Được, vậy em đi luyện với máy."

Thời Việt: "Luyện người máy giống như đánh với tay mơ không có hiệu quả, trực tiếp cùng anh đánh trận ghép đội."

Có anh ở che chở, đừng sợ bị mắng, câu này Thời Việt đánh xong lại xóa đi, bởi vì anh rất nhanh ý thức được, Phù Âm là một cô bé mạnh mẽ, anh nếu nói như vậy, cô khẳng đinh sẽ đáp: Em không cần anh che chở, em muốn tự mình luyện.

Quả nhiên, không có câu sau đó, cô rất nhanh trả lời: "Như vậy cũng quá làm phiền anh rồi."

Thời Việt nói: "Không phiền."

Anh dừng một chút, đột nhiên dâng lên một cái ý niệm: "Nếu không, anh nhận em làm đồ đệ?"

Lục Thanh Vũ không phải thu Nhan Nhan làm đồ đệ sao? Kết quả bị Nhan Nhan quấn lấy, mỗi ngày mang con bé đi đánh thứ hạng. Bản thân cùng Phù Âm nếu như có danh nghĩa sư đồ, cô có phải cũng không để ý bị bản thân mang đi chứ?

Thời Việt nghĩ như vậy.

Kết quả Phù Âm với Thời Nhan không giống nhau, nghe thấy câu này quyết đoán từ chối: "Không cần, em không muốn bái anh làm sư phụ."

Thời Việt nghi hoặc: "Sao thế? Anh không đủ tư cách làm sư phụ em sao?"

Phù Âm: "................"

---- Thực ra bởi vì em thích anh, muốn làm bạn gái anh, mới không muốn làm đồ đệ của anh.

Cô đương nhiên không thể nói ra câu này, tùy tiện tìm một lý do: "Em tạm thời không tính toán nhận sư phụ."

Thời Việt có chút không hiểu suy nghĩ của con gái, chỉ có thể đau đầu mà xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ đáp: "Theo ý em, không nhận thì không nhận."

Nếu đoạn đối thoại này bị fan của Việt thần biết, tuyệt đối kinh ngạc há hốc mồm.

Đường đường Việt thần cư nhiên chủ động yêu cầu thu một cái tân binh làm đồ đệ? Mà em gái tân bình lại dám từ chối? Càng kỳ quá hơn là, Việt thần không hề tức giận, còn thuận theo lời cô, theo ý em?

Việt thần cao lãnh không gần người của chúng ta, đã biến đâu mất rồi? ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi