ĐÃ THUỘC VỀ EM TỪ BAO GIỜ



Dùng bữa xong hai người cùng nhau tâm sự trong căn phòng ấm cúng thân thuộc của họ.
- Em có biết hôm nay anh gặp lại ai không? _ Anh đan bàn tay vào tay cô
- Anh gặp ai?
- Anh...gặp Y Loan.

_ Anh cẩn trọng nhìn cô vì sợ cô kích động.

- Sao anh gặp được cô ta? _ Cô điềm tĩnh hỏi lại.

Anh kể tất cả mọi chuyện cho cô nghe vì anh không muốn giấu giếm cô điều gì cả, anh và Y Loan đã thật sự không còn mối quan hệ nào.
- Em có giận anh không?
- Sao anh hỏi vậy?
- Vì anh biết em hận Y Loan nên anh nghĩ...
- Giận! Em rất giận anh!
- Vợ à, mọi chuyện anh kể em nghe hết rồi mà, anh không có làm gì có lỗi với em cả, đừng giận anh tội nghiệp! _ Anh ôm cô dỗ dành.

Thấy anh như vậy cô cười khúc khích làm anh chợt nhận ra điều gì đó...
- Em đang chọc anh đúng không?
Cô tựa đầu vào ngực anh thì thầm:.



- Thương mới chọc mà!
- Làm anh sợ muốn chết luôn, anh sợ em giận lắm.
- Em giận cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu..._ Cô lại chọc anh.
- Sao lại không...đối với anh em là cả cuộc đời...anh chỉ mong được sống vui vẻ hạnh phúc cùng em từng ngày.

- Sến...
- Có sến anh cũng chỉ sến với mình em thôi!
- Anh nè, nãy giờ anh kể em không nghe anh nhắc đến đứa nhỏ...
- Em muốn nói đứa nhỏ nào?_ Anh ngạc nhiên.

- Con của Y Loan, lúc trước cô ta mang thai mà.
- Anh cũng có nghĩ đến chuyện đó nhưng nó khiến anh nhớ đến việc cô ta lừa dối cái thai đó là con của anh nên anh không muốn hỏi làm gì!
- Hy vọng cô ta nuôi nấng đứa nhỏ thật tốt.

Dù chuyện gì đi nữa thì đứa nhỏ vô tội.
- Em không hận cô ta sao?
- Hận thì cũng từng hận nhưng mọi chuyện qua cả rồi, bây giờ em có anh bên cạnh, chúng ta sắp cùng nhau đón thiên thần nhỏ ra đời, cô ta thì cũng đã trả giá bằng cuộc sống hiện tại.

Em còn mang lòng hận thù làm gì...

- Ba em đặt em tên Thục Tâm quả không sai, em mang trái tim rất nhân hậu._ Anh hôn lên tóc cô.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
- ----Tại khách sạn Lâm Gia-----
Lâm Tổng nam thần đang tập trung làm việc trong phòng riêng của anh, như mọi ngày nhân viên ở nhà bếp sẽ đích thân mang phần ăn trưa vào phòng cho anh.

Điều lạ thường là sau khi đặt phần anh lên bàn thì nhân viên đó cứ đứng nhìn mà không chịu ra ngoài...Anh cảm nhận ánh mắt chăm chú đang tập trung vào anh nên bèn lên tiếng nhưng mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào vào xấp tài liệu.
- Sao không ra ngoài mà đứng đó?
- Vĩnh...Ân...
- Anh ngạc nhiên khi nghe người đó cất giọng gọi tên mình vội ngước mặt lên nhìn.
- Y Loan sao cô lại ở đây! Sao cô vào được đây vậy hả?
- Em...em chỉ muốn gặp anh...
Chuyện này đâu có khó đối với cô ta, cô ta từng là thư ký riêng của anh cũng vài năm nên sinh hoạt thường ngày của anh ở khách sạn và mọi lối đi hay cách bố trí ở cách khách sạn cô ta gần như nắm rất rõ.

Anh nhanh chóng kêu cô ta ra ngoài:
- Cô mau ra ngoài, đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện để vào!
- Vĩnh...Ân em nhớ anh nên mới tìm cách vào đây để gặp anh.

Anh đừng lạnh lùng với em như vậy!
Trông cô ta bắt đầu uốn éo, mặt đỏ lên như người say rượu, đôi mắt lờ đờ nhưng đầy khát tình lao đến ôm chặt lấy anh khiến anh khó chịu vô cùng.
- Cô làm cái trò gì vậy hả? Người đâu đưa cô ra ngoài cho tôi!
Ả ta mặc kệ những gì anh đang nói, bàn tay bị cởi bỏ nút áo của mình mà còn áp sát bộ ngực của ả vào người anh.

Anh giữ chặt hai tay ả nhưng ả ngoan cố cựa quậy, đôi mắt ả dại đi và thốt ra những lời nói khát tình...
- Em yêu anh...rất yêu anh...em muốn anh...làm ơn...giúp em đi...Vĩnh Ân...em sắp chịu không nổi rồi!
Nhìn ả như con thú hoang dại đang bị trói buộc anh đã hiểu ra được vì sao ả như vậy, có điều anh không tưởng tượng được rằng không lẽ ả tự uống xuân dược.....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi