ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

Trận cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, lúc đầu mọi người đều tò mò, đều muốn biết cuối cùng ai là người thắng. Nhưng giờ không chỉ là sự tò mò nữa, mà là trận đấu giành tôn nghiêm giữa hai quốc gia.
Trận đấu thứ ba thi khoảng cách, nói cách khác, hai người thay nhau bắn tên, tên của người nào gần hồng tâm nhất, thì người đó thắng.
Đương nhiên, với trình độ của bọn họ, một bia ngắm thực sự quá dễ, nên sẽ không chỉ có một bia, mà có đến chín tấm bia, mỗi bia cách nhau năm mươi thước.
Nếu có thể xuyên qua tám bia ngắm bắn vào hồng tâm của bia cuối cùng, vậy đó quả thực là thần tiễn thủ!
Mọi người dưới đài phi thường kích động, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người thi đấu, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Vẻ mặt Nhiếp Vũ Sương lạnh như băng, nắm chặt tay, sau đó lạnh lùng mở to mắt, đôi mắt đen trong suốt như mã não, trong mắt tỏa ra hàn quang thanh lạnh, lãnh liệt bức người. Hiện giờ trên mặt nàng đã không còn sự cuồng ngạo như trước, ánh mắt tinh nhuệ sắc bén, tỏa ra khí tức cường giả chân chính.
Trái lại Tô Tất, váy dài lam sắc, vạt áo thêu những cánh hoa cùng màu, nhẹ nhàng bay bay, đơn giản nhưng cũng không mất đi sự thanh lệ. Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười lạnh lùng, như yên hoa mờ ảo sáng lạn, vẻ mặt tự đắc, nào có chút khẩn trương? Hoặc có thể nói bởi vì thực lực của bản thân, nên nàng mới tự tin như vậy.
«Các ngươi lại đây bốc thăm, quyết định thứ tự bắn.» Trận thứ ba do thái tử đích thân làm trọng tài.
Mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Tất, đáy mắt lóe lên tia sáng quỷ dị không ai nhìn thấy.
Hai người bốc thăm quyết định trình tự bắn, Nhiếp Vũ Sương khá may mắn, rút được thăm thứ nhất.
Mọi người nhịn không được nghĩ, với trình độ một mũi tên trúng hai con chim vừa rồi của Nhiếp Vũ Sương, rất có thể sẽ chấn động Tô Tất, nếu nàng thật sự có thể xuyên qua cả chín tấm bia, lúc đó chỉ sợ Tô Tất ngay cả sức cầm cung cũng không có, Đây là ưu thế của việc lên sân trước.
Đương nhiên, hầu như mọi người đều không tin Nhiếp Vũ Sương có thể bắn thủng chín tấm bia. Bởi vì, chín tấm bia mỗi cái cách nhau những năm mươi thước, sức người bình thường chưa chắc đã có thể bắn được hai cái, còn chín cái? Nằm mơ đi.
Nhiếp Vũ Sương khinh thường nhìn Tô Tất, đi đến bên vạch, đứng thẳng, giương cung, xoay người, bắn tên, toàn bộ động tắc liền mạch như mây trôi nước chảy, chỉ mỗi động tác thôi đã khiến người xem vui mắt.
Chỉ thấy tốc độ của mũi tên như đạn bắn, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng xé gió xoèn xoẹt, có thể thấy được rằng tốc độ của nó cực nhanh.
Bia thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư…..Mỗi người đều trừng lớn hai mắt, ngừng thở, ánh mắt dán vào mũi tên đằng xa.
Bọn họ đều là cao thủ, thị lực cũng không phải bình thường, khoảng cách bốn trăm năm mươi thước không là gì với bọn họ, vì thế bọn hắn đều trố mắt nghẹn họng nhìn kết quả!
Tên bay rất xa, yên lặng cắm vào bia ngắm!
«Tám bia!» Giọng nói của người đứng ghi chép vang lên.
Tám bia? Mặc dù không thể xuyên qua bia thứ tám bắn tới bia cuối cùng, nhưng lại bắn trúng hồng tâm của bia thứ tám, đây đã là kỳ tích rồi. Chỉ Bắc Di quốc mới có thiên tài cưỡi ngựa bắn cung như vậy, Đông Vân quốc thì tìm đâu cho ra cao thủ?
Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người rơi trên người Tô Tất có chút đồng cảm, thương hại, thở dài, thậm chí còn có sự xấu hổ không chút che giấu, từng ánh mắt khác nhau đan xen vào cùng một chỗ, lóe lên quang mang phức tạp, từng ánh mắt như tên bắn vào người Tô Tất, khiến nàng nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Một mũi tên này đã khiến Nhiếp Vũ Sương tìm lại được sự tự tin, nàng đắc ý hướng về phía Tô Tất hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi, bắt đầu bắn mũi tên thứ hai của nàng.
Cùng một động tác, nhưng lần này Nhiếp Vũ Sương không chỉ bắn được tám bia.
Chín bia!
Chín bia, quá biến thái rồi. Chín bia a…..
Nếu nói ngay từ đầu còn có mấy người Đông Vân quốc âm thầm cầu nguyện đừng trúng đừng trúng, thì hiện tại tâm bọn họ đã sớm hóa thành tro tàn, không còn ý niệm tranh đầu, lựa chọn cách nhận thua. Khuôn mặt bọn họ trắng bệch, thở vắn than dài, tâm hoàn toàn nguội lạnh.
Nhiếp Vũ Sương không đợi mọi người ổn định hô hấp, tiếp tục bắn ra mũi tên thứ ba.
Hai lần trước thành công, lòng tự tin của nàng giờ đã tăng lên gấp bội, khí thế mạnh mẽ như vũ bão, mũi tên thứ ba bắn ra cũng mang theo sự sắc bén này.
Đợi đến khi mũi tên cuối cùng cắm lên bia ngắm thì hầu như mọi người đều vui mừng tung hô!
Hồng tâm! Mũi tên cuối cùng của Nhiếp Vũ Sương vậy mà lại bắn trúng hồng tâm!
Đây quả thực là thần hồ kỳ kĩ, đã không thể dùng từ kỳ tích để miêu tả nữa rồi. Ánh mắt mọi người nhìn Nhiếp Vũ Sương, đều mang theo sự sùng bái, Nhiếp Vũ Sương đắc ý dào dạt. Nàng đã nói mà, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thua cuộc, sao có thể bại dưới tay một tiểu cô nương Đông Vân quốc chứ?
«Ngươi, còn muốn thi sao?» Nhiếp Vũ Sương miệt thị liếc Tô Tất, dùng lời của Tô Tất lúc trước để phản lại, nàng không tin Tô Tất còn có thể làm tốt hơn như thế, trừ phi xảy ra kỳ tích.
Đáng tiếc là nàng không ngờ được rằng, kỳ tích xảy ra trên người Tô Tất không chỉ mới một hai lần, lần này có xảy ra cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Nàng còn chưa có thi, sao tất cả mọi người đều cho rằng nàng thất bại? Lúc trước có thể nàng không thắng được, nhưng hiện giờ có Thí Vân Cung, trận này từ lúc bắt đầu đã có kết quả, nàng sao có thể thua?
Tô Tất cười nhạt, mắt cong thành hình lưỡi liềm, đáy mắt lộ vẻ trêu tức: «Nếu không thi, thì ngươi tự động nhận thua chứ?» Nếu Nhiếp Vũ Sương nhận thua, nàng sẽ nhân từ mà bỏ qua cho nàng ta.
Đáy mắt Nhiếp Vũ Sương tràn đầy sự mỉa mai, chỉ vào mũi mình, cười đến khoa trương, «Ta tự động nhận thua? Tô Tất, ngươi khẳng định ngươi không phải đang nằm mơ chứ?»
Bảo nàng nhận thua? Nhiếp Vũ Sương như đang nhìn một kẻ ngốc, nàng cảm thấy Ninh vương phi nho nhỏ này đại khái là đã bị dọa cho sợ đến choáng váng rồi nên mới nói nhảm như vậy, nếu không nàng ta làm sao dám nói ra những lời cuồng vọng như vậy được chứa?
Tô Tất nhìn nàng, cười cười: «Có phải nằm mơ hay không thì ngươi rất nhanh sẽ biết thôi, trợn to mắt của ngươi lên mà nhìn.»
Lấy Thí Vân Cung trên lưng xuống, nàng chỉ lấy tên từ trong ống tên như Nhiếp Vũ Sương, chứ không dùng huyền thiết tiễn. Huyền thiết tiễn trân quý như vậy, dùng ở đây chẳng phải quá lãng phi sao? Hơn nữa nếu toàn bộ con át chủ bài đều lật ra cho người khác coi, vậy về sau còn có gì để bảo vệ mình nữa?
Tô Tất vuốt ve Thí Vân Cung, đáy mắt ôn nhu như nước, thanh âm mềm mại: «Tiểu Vân, bị bọn họ cười nhạo như vậy, ngươi chắc cũng cảm thấy rất ủy khuất đúng không? Chúng ta cùng nhau cho bọn họ biết lợi hại là gì đi, được không?»
Thí Vân Cung run nhè nhẹ, ngoại trừ Tô Tất ra, ai cũng không cảm giác được.
Nhìn Thí Vân Cung, khóe miệng Tô Tất cong lên một nụ cười hoàn mỹ.
Trên đài cao, Tô Tất cầm Thí Vân Cung lẳng lặng mà đứng, gió nhẹ khẽ thổi, mái tóc đen như mực tung bay trong gió. Trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười, toàn thân tản mát ra hào quang vạn trượng, khiến người ta phải lóa mắt.
Đứng thẳng, giương cung, xoay người, kéo dây, bắn tên –

Trên người nàng tỏa ra khí thế bức người khiến người ta nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Động tác hoàn mỹ so với Nhiếp Vũ Sương còn lưu loát hơn, khiến vẻ mặt tất cả đều trắng bệch, trừng lớn hai mắt –
«Xoẹt –» Tiếng mũi tên xé gió còn bén nhọt chói tai hơn cả Nhiếp Vũ Sương.
Đây chứng minh điều gì?
Ánh mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào mũi tên, trợn mắt nhìn nó như đang ở chốn không người, dùng khí thể không thể đỡ nổi mà vọt đi!
Mũi tên cắm phập vào bia, lông vũ trên đuôi khẽ rung lên, một lúc lâu mới dừng lại.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng lá cây rơi xuống cũng vô cùng rõ ràng.
Nhiều người miệng mở to quá quên cả khép lại. Không ít người liều mạng mà cấu tay mình, cấu đến khi tay tụ máu rồi vẫn không buông ra. Rất nhiều người cảm thấy trước mắt là một màu đen, cảm giác trời đang sụp xuống.
«Hồng, hồng tâm!» Không biết là ai hô lên một tiếng, xung quanh lập tức bao trùm bởi một bầu không khí điên cuồng tung hô, mọi người đều nhốn nháo ầm ĩ.
Hồng tâm! Còn chuẩn hơn cả của Nhiếp Vũ sương, cắm chặt, hoặc là căn bản đã mũi tên đã được khảm luôn lên mặt bia.
Nữ tử khuynh quốc trên đài cao vẫn duy trì tư thế bắn tên như cũ, vẻ mặt cao ngạo của nàng, dáng vẻ hiên ngang của nàng, mái tóc tung bay của nàng, tất cả đều vô cùng mê người, thu hút ánh nhìn của tất cả, khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt,
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Tô Tất đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, chỉ có điều vẫn chia ra làm hai loại.
Đám cao thủ Bắc Di quốc với Nhiếp Vũ Sương là đại diện, trong mắt đều có sự kinh ngạc, nhưng nhiều nhất vẫn chính là hàn băng lạnh lẽo, ghen tỵ cùng không cam lòng.
Nhưng cao thủ Đông Vân quốc với lục hoàng tử làm đại diện, lại reo hò nhảy nhót, ầm ĩ náo nhiệt, vốn tưởng bị Nhiếp Vũ Sương áp chế, cho rằng lần này thua không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại, kết quả dường như đã xảy ra nghịch chuyển.
Mặc dù tâm tình bất đồng, nhưng bọn họ giống nhau ở một điểm, đó là ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tô Tất, không biết nàng tiếp theo sẽ bắn đến bia thứ mấy. Bởi vì hồng tâm đã bị bắn trúng, nên có thể loại trừ khả năng này.
Thế nhưng, khí ánh mắt bọn họ rơi xuống mũi tên trong tay Tô Tất, thì lại một lần nữa sửng sốt, bởi vì trong tay nàng lại cầm hai mũi tên, nàng đang muốn một phát bắn hai tên sao? Điều này sao có thể?
Bọn họ trợn mắt nhìn hai mũi tên được bắn ra cùng một lúc, nhưng lại một trước một sau mà lao đi, chuyện này đã đủ khiến người ta phải trợn mắt há mồm rồi, vậy mà –
Khiến mọi người phải kinh ngạc hơn nữa, là lần này Tô Tất vẫn bắn trúng hồng tâm như trước!
Bởi vì tên thứ hai cắm vào đuôi tên thứ nhất, mà tên thứ ba lại cắm vào đuôi tên thứ hai, ba mũi tên lần lượt cắm vào nhau!
Lại nhìn bia ngắm, Tô Tất tổng cộng bắn ba mũi tên, nhưng tám tấm bia phía trước chỉ có một lỗ thủng duy nhất ở hồng tâm! Điều này chứng minh cả ba mũi tên đều đâm xuyên qua những lỗ nhỏ đó, không sai lệch lấy một li! Còn chứng minh cung kỹ của nàng đã vượt qua cả ngưỡng thần hồ kỳ kĩ!
Nếu nói Nhiếp Vũ Sương là kỳ tích, vậy thì Tô Tất chính là thần tích, phóng nhãn toàn bộ đại lục, tuyệt đối không ai sánh bằng, chính là đệ nhất có một không hai!
Bọn họ vừa rồi quả thực là bị mù mắt, còn cho rằng nàng sẽ thua…..Thần tích như vậy, sao có thể thua a?
Thế nhưng, lúc ánh mắt bọn họ rơi xuống cung tên trong lòng Tô Tất, trong mắt có đủ các loại mê muội, hoài nghi cùng khó hiểu, cây cung đó, thật sự như mắt thường nhìn thấy, chỉ là một cây phá cung sao?
Tô Tất lúc này đang dịu dàng vỗ về Thí Vân Cung, sóng mắt nhu hòa: «Tiểu Vân a, biểu hiện của ngươi quả thật là không tồi, phải làm sao để thưởng cho ngươi đây? Thật sự là khiến ta phải phiền não nha.»
Dưới tay Tô Tất cảm nhận được tiếng đập thình thịch, như đang phản ứng lại lời của nàng.
Tô Tất cảm giác có bóng người đến gần, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đang đứng cách xa nàng một trượng, đáy mắt phức tạp nhìn nàng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Nhiếp Vũ Sương? Sao lại có thể là nàng ta?
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta, «Lúc trước đã bảo ngươi nhận thua, lại ngươi không chịu, giờ không thể trách ta.»
Ngoài dự đoán của Tô Tất, trên khuôn mặt đó, không có sự đố kị điên cuồng và sự ác độc tàn nhẫn, có chi chỉ là sự không cam lòng và kiên nghị.
«Không ngờ, ngươi lại một lần nữa ngoài dự liệu của ta. Tô Tất –» Nhiếp Vũ Sương, khuôn mặt lạnh băng, chậm rãi nói từng chữ, «Ta cho phép ngươi trở thành đối thủ của ta.»
Tô Tất nhìn vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng của Nhiếp Vũ Sương, cười cười, «Tùy ngươi.»
Nàng thật sự không quan tâm.
Tô Tất biết, cho dù là võ công hay các phương diện khác, những người ở cùng trình độ với nàng sau khi nhìn thấy sự nổi bật của nàng, luôn ghen tị và không cam lòng, nhưng khi nàng bỏ xa bọn họ, đứng ở một trình độ cao hơn mà lạnh lùng nhìn xuống, lúc đó sự ghen tỵ cùng không cam lòng của bọn họ mới có thể biến mất.
Bởi vì bọn họ ngay cả tư cách để so sánh với nàng cũng đều không có, làm sao mà ghen tỵ nổi?
«Ngươi cứ chờ đấy, tại trận đấu bài danh cao thủ lục địa ta sẽ đánh bại ngươi!» Nhiếp Vũ Sương nhìn không nổi biểu tình không quan tâm đó của Tô Tất, lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ lại một câu nói rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Nàng đã liên tiếp bại dưới tay Tô Tất hai lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba! Nàng muốn đi tu luyện, tại trận đấu bài danh cao thủ sẽ đường đường chính chính đánh bại Tô Tất!
Nhìn bóng dáng của nàng ở đằng xa, Tô Tất thản nhiên thở dài, ai, thật ra nàng rất muốn nói, trận thi đấu bài danh cao thủ đại lục gì gì đó nàng một chút cũng không có hứng thú, lại càng không muốn tham gia.
hết chương 66.1
Tiểu tuyết hồ và Tiểu Bạch không biết có phải là oan gia kiếp trước hay không, chúng nó vừa đứng cùng nhau mấy canh giờ mà đã đánh nhau không dưới ba lần rồi.
Tiểu tuyết hồ nghịch ngợm như tiểu muội, mà tiểu bạch mã nội liễm khí phách lại giống như đại ca, mỗi lần đều là tiểu tuyết hồ gây sự trước, tiểu bạch mã không tha thứ được mới đánh trả, nhưng cuối cùng tiểu bạch mã vẫn là người phải nhận thua.
Hiện giờ, không biết chúng nó đã chạy đi đâu chơi rồi.
Bầu trời đêm yên tĩnh, chân trời mênh mông bát ngát. Trăng sáng rọi xuống nhân gian, điểm thêm vài đốm sao nhàn nhạt, ánh sáng mông lung bao trùm mặt đất, giống như được phủ một tấm lụa mỏng màu xám bạc, trong không khí tràn ngập mùi hương của mai trắng.
Tô Tất một mình đứng bên vách núi, dưới chân mây mù bao phủ, sương nặng trĩu, không cẩn thận đá một mẩu đá vụn rớt xuống, mãi một lúc lâu tiếng động nhỏ mới truyền lên.

Tô Tất lẳng lặng đứng đó, cánh hoa trắng mịn rơi trên người nàng, giống như những bông tuyết trắng, chiếc tua trên đai ngọc khẽ bay trong gió.
Nàng ngẩng đầu lên, hé mở bàn tay, để những cánh hoa trong tay bay theo gió, cánh hoa trắng muốt tỏa hương thơm ngan ngát bốn phía.
Phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, lẳng lặng đứng nhìn Tô Tất, trầm mặc không nói một lời nào.
Hắn mặc cẩm bào màu xanh, trên áo choàng thêu mãng xà giương nanh, đôi mắt đen láy kiêu ngạo, đáy mắt ẩn ẩn quang mang ngọc bích. Bạc môi nhàn nhạt khẽ hé mở, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt tuấn mỹ, phong thái trác tuyệt, trên mặt là sự ôn nhu và xa cách.
Tô Tất quay đầu lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Vệ Lăng Phong, ta biết chàng sẽ đến. Đôi mắt Tô Tất đen láy, sáng như mã não, trong mắt tỏa ra hàn quang trong trẻo lạnh lùng, cứ như vậy thản nhiên mà nhìn hắn .
Vệ Lăng Phong bước đến gần, mở miệng nói, «Nàng còn giận ta sao?»
Khóe môi Tô Tất nhếch lên một nụ cười trào phúng, quay đầu đi, nhìn trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng mông lung kéo dài bóng của nàng.
Đôi mắt lạnh như nước, mang theo sự băng lãnh nhàn nhạt.
Vệ Lăng Phong tiến đến, đứng song song với nàng, cũng lẳng lặng mà nhìn lên bầu trời, một lúc lâu không nói lời nào, giống như từ từ trước tới nay vẫn luôn đứng như vậy, vô cùng yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, tiếng thở dài nặng nề vang lên, Vệ Lăng Phong quay đầu lại nhìn Tô Tất: «Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào?»
«Vệ Lăng Phong, ta mới phải hỏi chàng rốt cuộc là muốn thế nào chứ.» Mãi một lúc sau, Tô Tất mới lên tiếng, nàng quay sang, nhìn Vệ Lăng Phong, «Ta chỉ hỏi chàng, chàng lợi dụng Tiết Tuyền Y, chỉ vì muốn chọc giận ta, có đúng không?
Vệ Lăng Phong nghe vậy, cười ầm lên, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nụ cười của hắn vẫn tao nhã như vậy, chỉ là trong mắt chợt lóe lên hồng quang yêu dã.
«Ta nghĩ ta đã biết đáp án của chàng rồi.» Nói đến đây rồi, nhưng hắn vẫn không tin nàng.
«Nàng không biết.» Trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên sự uất giận, nhưng nháy mắt tan biến, khôi phục lại sự bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, «Nàng không biết.»
Giọng nói của Vệ Lăng Phong rất khẽ và rất thấp, giống như đang che giấu điều gì đó, không muốn Tô Tất biết.
«Vậy, xin hỏi chàng, rốt cuộc là vì điều gì?» Vệ Lăng Phong đến tột cùng là có điều gì khó nói? Hoặc có nhược điểm gì bị Tiết Tuyền Y nắm trong tay? Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không như vậy.
Vệ Lăng Phong quay đầu đi, cái gì cũng không nói. Đôi mắt sâu không thấy đáy, lóe lên hàn quang u ám sắc bén.
«Chàng rốt cuộc là làm sao vậy? Bị người ta uy hiếp? Ha ha, đây là việc mà Vệ Lăng Phong chàng chịu đựng được ư?» Hắn sao có thể bị người khác uy hiếp? Ai có thể uy hiếp Ninh vương hắn cơ chứ?
Vệ Lăng Phong nhìn thấy vẻ mặt của nàng, trên mặt hiện lên nụ cười tà mị yêu dã, chỉ nói một câu, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo tàn khốc, «Vậy nàng thì sao? Nàng bỏ lại ta mà đi cùng Nhiếp Thanh Nhiên, là vì sao? Ta vẫn luôn đợi một lời giải thích từ nàng.»
Vẻ mặt Tô Tất hơi cứng lại, mắt khẽ híp, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng bao phủ lấy cơ thể nàng. Ánh trăng cũng cô tịch như lòng nàng vậy.
Nàng có thể nói với hắn rằng nàng là linh hồn xuyên không từ thế kỷ 21 tới sao? Nàng có thể nói rằng Nhan Thanh tiền bối mà bọn họ tôn sùng rất có thể cũng là người xuyên qua sao? Nàng có thể nói rằng nàng cũng không biết vì sao Nhiếp Thanh Nhiên lại đối tốt với nàng sao?
Khóe miệng Vệ Lăng Phong hiện lên nụ cười nhạt, mang theo chút mù mịt: «Nàng và Nhiếp Thanh Nhiên đến tột cùng là có bí mật gì? Nàng vì sao không dám nói cho ta biết?»
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt hiện lên sự cảnh báo nguy hiểm: «Nào có bí mật gì? Cho dù có bí mật cũng là bí mật mà ta không biết.»
Vệ Lăng Phong giống như có thể nhìn thấu ánh mắt của nàng, nụ cười trên mặt càng đậm thêm: «Hoặc, ta hẳn nên hỏi, các ngươi đến tột cùng là có quan hệ gì, vì sao ta đã kéo nàng đi như vậy, mà nàng còn đi cùng hắn? Các ngươi lúc trước có phải……»
«Vệ Lăng Phong, trong đầu chàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?» Tô Tất thật sự bị chọc giận, «Cho dù ta và hắn có gì đó thì sao nào? Chúng ta cũng không phải phu thê, vì lợi ích mà đến với nhau thôi, chàng quản nhiều như vậy để làm gì?»
«Tô Tất!» Hồng quang yêu dã trong mắt Vệ Lăng Phong bộc phát, đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lên môi nàng.
Đôi môi mềm mại tuyệt mĩ khiến người ta đã chạm vào là không thể buông ra, thân mình hai người đều run lên, tiếng hô kinh ngạc của Tô Tất còn chưa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt vào. Lưỡi hắn cường hãn thừa cơ hội tiến lên, mạnh mẽ dây dưa, mang theo sự cuồng nhiệt không thể ngăn cản.
Tay hắn khẽ vuốt hai gò má ấm áp của nàng, đầu ngón tay lạnh như băng di chuyển xuống chiếc cổ tinh tế, bất giác tiến tới bộ ngực mềm mại.
«Buông ra……Đừng……» Tô Tất bị hắn kiềm chặt, không thể động đậy, nàng vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không chút nhúc nhích, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng lại dẫn đến động tác trong tay hắn càng thêm cuồng nhiệt.
Tô Tất tức đến đỏ mặt, nàng vận linh lực vào tay, đánh thẳng vào ngực của hắn!
Vệ Lăng Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức đình chỉ toàn bộ động tác, sững sờ đứng ở đó.
Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, trong mắt là dục vọng đã như kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Tô Tất.
Trên trường bào nguyệt sắc, máu đỏ thẫm, loang lổ chảy xuống. Dưới ánh trăng lạnh, màu đỏ của máu khiến không khí vô cùng quỷ dị.
«Chàng –» Nhìn vết máu trước ngực hắn, lòng Tô Tất lập tức mềm nhũn.
Vệ Lăng Phong vẫn kinh ngạc nhìn nàng như trước, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt nhắm lại, bờ mi dài che giấu suy nghĩ trong mắt của hắn.
«Chàng thế nào rồi? Có sao không?» Tô Tất ân hận gần chết, nàng sao có thể sơ ý như vậy? Lần trước bị Mộ Dung Vô Cực đả thương còn chưa hồi phục hoàn toàn, nàng lại đánh một chưởng như thế…..
Nàng vẫn quan tâm đến hắn sao?
Vệ Lăng Phong khẽ cười, đáy mắt mang theo sự ôn nhu mê hoặc lòng người. Hắn đột nhiễn duỗi tay ra, kéo mạnh một cái, Tô Tất không phòng bị, kết quả là ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Trên người nàng tỏa ra hương thơm nhẹ nhè, rất dễ ngửi, khiến hắn không khống chế được mà muốn đến gần nàng thêm một chút.
Xung quanh rất tĩnh mịch, bên tai là tiếng gió thổi, dưới ánh trăng, hai người gất gao ôm lấy nhau.

Đột nhiên, Vệ Lăng Phong buông Tô Tất ra, ánh mắt nhìn vào một chỗ –
«Cút ra đây.»
Dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra.
Ánh mắt hắn như nước biển, mái tóc đen dài dùng một dải lụa đỏ buộc lên, khẽ bay trong không trung, giống như thần tiên hạ giới. Tao nhã như một bức tranh thủy mặc, vô cùng mỹ lệ, cao quý mà thanh nhã.
Nhiếp Thanh Nhiên? Sao lại là hắn?
Ánh mắt Tô Tất băng lãnh, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt, mang theo chút khó đoán. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy được bao nhiêu? Hay là đã nhìn thấy tất cả rồi?
Tô Tất phát hiện nàng vậy mà không nhận thấy được sự tồn tại của Nhiếp Thanh Nhiên. Chứng tỏ tu vi của Nhiếp Thanh Nhiên đã cao thâm hơn nàng rất nhiều, thật sự là một người bí hiểm, thâm tàng bất lộ, không biết hắn so với Ninh vương thì như thế nào?
Khóe môi Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có điều đáy mắt như hắc diệu thạch lại ẩn ẩn ánh sáng, mang theo sự khoe khoang cùng khiêu khích như có như không.
Nhiếp Thanh Nhiên một chút cũng không xấu hổ, hắn phe phẩy chiếc quạt trong tay, ho khan hai tiếng, «Ha ha, khí trời quá nóng, nên ra đây đi dạo một chút, không ngờ lại bắt gặp…..mỹ cảnh, khụ khụ, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi.»
«Quả thật là do khí trời quá nóng sao?» Vệ Lăng Phong dường như đọc được tâm tư của hắn, nụ cười trên mang theo một phần quỷ dị, chín phần mờ mịt.
Đêm hôm khuya khoắt, nếu không có hẹn trước thì sao hắn lại lên vách núi làm gì? Mà Tô Tất….Nàng đã sớm đợi ở chỗ này.
Hóa ra người nàng đợi không phải là hắn……
Hắn tìm khắp thiên hạ mới tìm được nàng, vậy mà người nàng chờ lại không phải là hắn….
Trong lòng Vệ Lăng Phong nhất thời sinh ra cảm giác mất mát, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, lóe lên hàn quang, như kim châm hướng về phía Nhiếp Thanh Nhiên.
«Vậy, Ninh vương cho rằng….Ta là có hẹn trước hay sao?» Trên mặt Nhiếp Thanh Nhiên mang theo nụ cười khiêu khích, khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, một bộ dáng dương dương tự đắc.
Vệ Lăng Phong nhìn Tô Tất –
Mắt Tô Tất sâu như biển, nhìn không thấy đáy, không chút gợn sóng. Ánh mắt Vệ Lăng Phong sắc như kiếm, giống như muốn xuyên vào chỗ sâu nhất, giống như muốn tìm ra câu trả lời, ánh mắt hai người giao nhau, yên lặng mà đối mặt.
Bốn phía rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống đất, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hoa nở…..
Dường như qua một lúc rất lâu.
Đáy mắt Tô Tất hiện lên một nụ cười lạnh, «Vệ Lăng Phong, chàng đúng là vẫn không tin ta.» Lúc đả thương hắn, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng hiện giờ nhìn hắn nghi thần nghi quỷ như vậy, Tô Tất cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa vô danh chậm rãi lan ra.
Vẻ mặt Vệ Lăng Phong lúc này đã bình tĩnh lại, chỉ là mắt khẽ khép, che giấu đôi mắt đen như mặc ngọc kia, «Vậy vì sao nàng lại làm ra những chuyện khiến ta hoài nghi?»
«Ta đã làm chuyện gì khiến chàng hoài nghi chứ?» Tô Tất cắn môi dưới, ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn, như sắp phát hỏa đến nơi.
«Nếu không phải hai người có hẹn trước, toàn bộ khu vực săn bắn lớn như vậy, há có thể vừa khéo mà gặp ở đây? Cho dù bây giờ là trùng hợp, vậy lúc trưa thì sao?» Vệ Lăng Phong khoanh tay mà đứng, khuôn mặt chứa đầy sự tức giận, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tô Tất.
«Vệ Lăng Phong, chàng –» Tô Tất siết chặt nắm tay.
«Chờ một chút –» Nhiếp Thanh Nhiên giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, «Ta thật ra là vì….»
«Câm miệng.» Tô Tất và Vệ Lăng Phong rất ăn ý cùng mở miệng.
Tô Tất quay lại nhìn Vệ Lăng Phong: «Một câu thôi, chàng rốt cuộc có tin ta hay không?»
Vệ Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác.
Hắn không tin! Hắn vẫn không tin! Tình cảm của bọn họ vậy mà không thể vượt qua chút trắc trở cỏn con như vậy, vậy còn nói cái gì mà nắm tay nhau đi đến cuối đời? Thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
«Được, Vệ Lăng Phong, hôm nay Tô Tất ta ở đây tuyên bố một câu –»
hết chương 66.2
Lời còn chưa dứt, xung quanh truyền đến tiếng xào xạc trong tán cây, một cỗ sát khí vô hình lặng lẽ bao trùm lấy bọn họ.
Đột nhiên, bóng đen quỷ mị xuất hiện, vây lấy ba người họ.
Phía trước bị chặn bởi ba mươi sát thủ bịt mặt, phía sau là vách núi cao vạn trượng, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể liều mạng.
Không có những câu hỏi vô ích như «Các ngươi là ai?», «Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?», các sát thủ bịt mặt phân làm ba nhóm, chia nhau vây lấy ba người, cố ý chia cách bọn họ.
Không có một câu dư thưa, những người đó phóng thẳng về phía họ, giơ đao chém xuống.
Bọn chúng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bát cấp với cửu cấp, nhưng lại là sát thủ chân chính, vung kiếm không chút do dự, mỗi chiêu đều là trí mạng. Nếu là một chọi một thì tốt, nhưng lại có đến hơn ba mươi người.
Bọn chúng ngay từ đầu đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhóm đang bao vây Vệ Lăng Phong thực lực cực cao, bên trong có một thập cấp cường giả, ngoài ra còn có bốn tên cửu cấp và năm tên bát cấp.
Không chỉ có vậy, trong số những người đang bao vây Tô Tất, cũng có một thập cấp cường giả! Nàng cũng chỉ mới ở đỉnh cửu cấp thôi a!
Bắt đầu từ lúc nào mà cửu cấp thập cấp đều nhan nhản như thế này vậy? Trước đây muốn tìm một thập cấp khó khăn biết bao nhiêu a, giờ thì ở đâu cũng có.
Sát thủ bịt mặt ra tay mạnh như vũ bão, hai tay dồn lực vào một chưởng, Tô Tất hét lên một tiếng, ngã về phía sau, ngực bị chém một phát, huyết khí trào lên cuồn cuộn, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng.
«Tô Tất!» Thấy Tô Tất gặp nguy hiểm, Vệ Lăng Phong gấp đến độ hồng quang trong mắt bùng phát, hắn muốn qua cứu Tô Tất, thế nhưng, bản thân hắn bị bao vây còn đang khó bảo toàn.
Tô Tất thừa dịp đang hỗn loạn đứng dậy, nàng biết hôm nay chỉ có thể liều mạng, chỉ cần kéo dài thời gian, chờ người trong khu săn bắn phát hiện ra, thì sẽ có một con đường sống. Nàng động nhuyễn kiếm trong tay, vô số mũi nhọn huyền ảo sắc bén, như cuồng phong gào thét, quyết định cá chết lưới rách.
Trên người Tô Tất vừa trúng một kiếm, nhưng nàng vẫn có thể chém đứt cánh tay phải của một thập cấp cường giả.
Tên sát thủ kia đau muốn hôn mê bất tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, hắn cố nén sự đau đớn bước từng bước một về phía Tô Tất, như ác ma, rùng rợn đến cực điểm.
Các sát thủ bịt mặt khác thấy thế, cũng gầm lên một tiếng, cùng nhau giơ kiếm bổ về phía Tô Tất, hàn quang lập lòe.
Thoáng chốc, người Tô Tất lại trúng phải ba nhát kiếm. Nếu tiếp tục như vậy sẽ phải chết không nghi ngờ!
Tô Tất rên lên một tiếng, sử dụng chiêu thứ chín trong Vân Thiên thủ ấn có tên Phật quang tỏa sáng, chưởng ấn mạnh mẽ bao trùm lấy người Tô Tất, kiếm trong tay nàng chém xuống –
Đáng tiếc đối phương đều là đệ nhất cao thủ, mà công lực của Tô Tất cũng không cao hơn bọn hắn được bao nhiêu.

Chỉ nghe một tiếng nổ ‘Ầm!’ vang lên, Tô Tất như diều đứt dây ngã xuống, phía sau là vách núi cao vạn trượng –
«Tô Tất!» Vệ Lăng Phong vốn đang trọng thương, giờ lại bị cao thủ bao vây tấn công, trên trường bào nguyệt sắc đã sớm loang lổ máu tươi, tựa như Tu La đến từ địa ngục.
Lúc hắn nhìn thấy Tô Tất bị đánh bay, trong đáy mắt hắn là sự sợ hãi và tuyệt vọng trước nay chưa từng có!
Vệ Lăng Phong liều mạng phóng về phía Tô Tất, nhưng đã sớm có kiếm quang của ba người đan vào nhau ngăn hắn lại, còn có một đường kiếm ở vị trí cao chém tới –
Thấy Vệ Lăng Phong sắp bị đâm trúng.
«Không –» Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bóng người nhanh như chớp bay về phía Vệ Lăng Phong, thay hắn đỡ một kiếm từ sau lưng.
«A –» Nàng phát ra tiếng kêu đau đớn, thân thể như nhũn ra, sau đó cả người yếu ớt trượt xuống sau lưng Vệ Lăng Phong.
Tiết Tuyền Y?
Lúc này, bóng người như chớp động, toàn bộ cao thủ trong khu săn bắn đã tập trung đến đây. Bọn họ cùng vây lấy nhóm sát thủ bịt mặt, đám sát thủ thấy tình thế bất lợi, phát ra một thanh âm bén nhọn chói tai rồi cùng nhau biến mất trong bóng đêm.
Vệ Lăng Phong nhận ra nữ nhân đang nằm trong vũng máu, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, lập tức phi thân về phía vách núi đen –
Thế nhưng Tô Tất đã ngã xuống.
Nhiếp Thanh Nhiên lại một chút vết tích cũng không có.
Đúng rồi, lúc Tô Tất bị đánh bay xuống vách núi, Nhiếp Thanh Nhiên cũng bay xuống theo, hắn vậy mà lại liều mạng nhảy xuống đón được Tô Tất.
Nhiếp Thanh Nhiên có thể nhảy xuống, vì sao hắn lại không thể?
«Nhị ca –!» Lục hoàng tử tiến đến giữ chặt ống tay áo Vệ Lăng Phong, nhưng với sức lực của hắn thì sao có thể kéo được một thập cấp cường giả?
Vệ Lăng Phong một chưởng đánh bay lục hoàng tử bên cạnh, xoay người muốn nhảy xuống, thế nhưng sau gáy lại bị một người đánh trúng, Vệ Lăng Phong hừ cũng chưa hừ một tiếng, thân mình đã mềm nhụn ngã thẳng vào lòng lục hoàng tử.
Đánh nhau một lúc lâu hắn đã sớm mệt mỏi đến không chịu đựng nổi, nên mới không phát hiện ra hành động của lục hoàng tử.
«Nhị ca, thực xin lỗi, đệ không thể trơ mắt nhìn huynh đi tìm chết được, nói vậy chắc nhị tẩu cũng…..Nàng chắc cũng không muốn huynh làm như vậy….» Lúc chạy tới, hắn nhìn tà áo trắng của nhị tẩu bay lượn trong không trung, sau đó như sao băng rơi xuống dưới….
Nhị tẩu nàng…..Nàng nhất định sẽ không có việc gì!
Vận khí của nàng tốt như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Lại nói, nàng vô lương như vậy, âm hiểm như vậy, gian xảo như vậy, Diêm Vương chắc chắn sẽ không thu nhận nàng, chắc chắn sẽ không…..
Lục hoàng tử lo lắng nhìn Ninh vương, lại cắn môi dưới nhìn làn sương mù mịt dưới vách núi.
An Á kinh ngạc nhìn biển mây phía dưới, siết chặt nắm tay, nàng không nói lời nào, xoay người rời đi, không quay đầu lại. Nàng không tin vách núi này không có đáy, nàng muốn đi xuống để tìm Tô Tất!
Nàng ấy nói ba năm sau sẽ tự tay trả thù cho nàng, lời hứa còn chưa thực hiện được sao có thể rời đi!
Lúc bị đánh bay ra khỏi vách núi, Tô Tất vẫn dùng linh lực để hộ thể, ngưng thần nín thở, nàng biết chỉ cần có chút sơ suất sẽ lập tức bị ngất xỉu. Đúng lúc này, một cánh tay ôm lấy người nàng, nàng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp, nhưng ý thức của nàng từ lúc đó cũng bắt đầu mơ màng.
Ầm một tiếng, cơ thể Tô Tất rớt xuống mặt nước, nước bắn lên cao chừng mười thước, Tô Tất vốn đang bị thương hừ cũng chưa hừ một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
«Tô Tất!» Nhiếp Thanh Nhiên thấy Tô Tất ngất xỉu, trên mặt xuất hiện sự lo lắng. Nhưng bất luận hắn kêu như thế nào, Tô Tất vẫn không tỉnh lại, một chút phản ứng cũng không có.
Người hắn cũng bị trúng vô số kiếm, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ dòng nước, hắn muốn ôm Tô Tất phi thân lên bờ, nhưng lại phát hiện bản thân mình ngày càng xa bờ, mà lúc bị vây đánh hắn đã dùng toàn bộ sức lực của mình, hiện giờ hắn một chút khí lực cũng không có.
Lúc này nước sông chảy cuồn cuộn, cuốn lấy hai người bọn họ, mãnh liệt hướng về phía hạ lưu.
Giờ cho dù có biết bơi cũng không thể bơi được, việc duy nhất có thể làm chính là tận lực mà nín thở, ngàn vạn lần không được để bị sặc nước, cũng không thể uống nước, sau đó thừa dịp có điểm tựa để trồi lên mà lấy không khí.
Nếu là bình thường, những việc này đối với hắn hoàn toàn không có chút trở ngại gì, nhưng hiện giờ bản thân hắn thì trọng thương, hơn nữa còn có thêm một Tô Tất đang hôn mê bất tỉnh trong lòng.
Cũng do vận khí của bọn họ không tốt, rơi xuống đâu không rơi lại rơi đúng ngay chỗ này, ở đây nhiều thác, nước chảy rất mạnh, đá ngầm nhan nhản. Hai người bọn họ thỉnh thoảng lại đụng phải một cái. Đến lúc đó, Nhiếp Thanh Nhiên đem cả người Tô Tất bảo hộ trong ngực, hai tay ôm lấy đầu nàng, dùng thân thể mình mà đón đá ngầm.
Tô Tất bị đá ngầm đụng nên tỉnh giấc, trong tiếng sóng nước, nàng có thể nghe được rõ ràng tiếng rên khe khẽ của Nhiếp Thanh Nhiên.
Nàng mở mắt ra, nhờ ánh trăng sáng, nàng có thể nhìn thấy Nhiếp Thanh Nhiên đang cắn chặt răng, đợi một lần nữa nổi lên mặt nước, nàng nói: «Ngươi buông ta ra đi, may ra còn có cơ hội sống.»
Buông ra….Một người chết dù sao vẫn hơn là cả hai người cùng chết. Được sinh ra không phải dễ dàng, huống chi hắn có một dung mạo cùng tư chất thiên phú như vậy, cứ vậy mà chết đi chẳng phải là quá uổng phí sao? Kiếp sau đầu thai chưa chắc số mệnh đã tốt như vậy.
Nhiếp Thanh Nhiên cười rất ôn nhu, nụ cười mờ mịt như gió đêm, đầu hắn đụng phải đá ngầm, máu chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn cười nói: «Ta sẽ không buông tay, dù sống hay chết cũng phải cùng nhau, tốt xấu gì cũng có bạn, nàng chết một mình sẽ rất cô đơn.»
Năm đó hắn sai lầm mà buông tay, khiến nàng vĩnh viễn quên đi hắn, hiện tại, nếu hắn buông tay, hắn sẽ mất nàng mãi mãi. Hắn sao có thể buông tay được chứ?
Tô Tất cũng cười, hai chân thon dài của nàng vòng quanh thắt lưng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nàng la lớn: «Chúng ta cùng đánh cược đi, xem ai ngất xỉu trước.»
Máu tươi trên mặt Nhiếp Thanh Nhiên bị nước sông cuốn trôi, chỉ lưu lại vết tích nhàn nhạt, dưới ánh trắng có một vẻ đẹp yêu dã, hắn vậy mà vẫn còn có thể mở miệng cười cười, nói: «Được, ta cược là nàng.»
Cuối cùng cũng đến vùng đá ngầm nguy hiểm nhất. Mặc dù hai người đều cố hết sức để tránh đá ngầm, nhưng vẫn bị đâm trúng, cuối cùng hai người ai cũng bị đâm vô cùng tàn nhẫn, chỉ có điều Nhiếp Thanh Nhiên đã sớm dùng toàn bộ sức lực của hắn để chắn đá ngầm ở sau lưng –
Không biết đã qua bao lâu, hai người cứ như vậy trôi trong nước.
Sáng tinh mơ, mặt trời đỏ rực nhô lên từ đằng xa, ánh bình minh rực rỡ xóa tan màn đêm ảm đạm. Nắng sớm xinh đẹp mỹ lệ, tỏa sáng như bạch ngọc dưới biển sâu, mặt trời không chút cố kỵ, cũng nhô lên ngày càng cao.
Ánh nắng chói chang rọi xuống, Tô Tất chậm rãi mở mắt.
«Nàng tỉnh rồi à?» Một giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên bên tai, Tô Tất chậm rãi nhìn sang, là Nhiếp Thanh Nhiên. Hắn không biết đã hái thảo dược ở đâu, lúc này đang ngồi giã nát.
Tô Tất nhiu nhiu mắt, chống người ngồi dậy, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thường trên người mình.
Vết xước cùng vết bầm trên người đếm không xuể, bả vai còn có mấy chỗ bị chém, miệng vết thương ngâm nước giờ đã trở nên trắng bệch.
Còn có tay phải của nàng, vừa đau vừa sưng, không phải trật khớp, mà là gãy xương, chả trách đau như vậy. Xem ra không thể động thủ rồi, nếu lúc này mà xuất hiện địch nhân, nàng cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Tô Tất cúi đầu nhìn quần áo trên người bị đá ngầm xé rách tơi tả, làn da tuyết trắng bên trong như ẩn như hiện, hơi nâng mắt, đối diện với thần quang kiều diễm của Nhiếp Thanh Nhiên.
hết chương 66.3


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi