ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Nghe Đỗ Hà nói như vậy, Lý Dật Phong cũng không hỏi nhiều.

Hắn là một du hiệp, nói dễ nghe là hành hiệp trượng nghĩa, đi ngắm cảnh đẹp của tổ quốc sơn hà, gia tăng kiến thức. Nói khó nghe chính là một người nhàn rỗi không có việc gì làm, để cho hắn đi làm bảo tiêu cũng không có vấn đề gì lớn. Tuy rằng cao thủ chân chính khinh thường việc làm bảo tiêu cho người khác, như vậy sẽ cảm thấy mất thân phận, nhưng nếu là Đỗ Hà mở miệng, Lý Dật Phong cũng không để ý ngoại lệ một lần, cũng không nói thêm lời nào liền gật đầu đồng ý.

Đỗ Hà vỗ tay cười to:

- Thật tốt quá, có ngươi ở đây ta an tâm.

Hắn lâm thời thay đổi chủ ý cũng không phải do Hoàng Phủ Hạo Hoa cùng Ba Vũ Hưng không có năng lực, chỉ là thích khách cũng không giống như đối thủ trực diện, nhất lưu thích khách dù không có võ nghệ xuất sắc nhưng vẫn có thể giết chết mãnh tướng mạnh mẽ cao minh hơn hắn gấp trăm lần. Cho nên đối phó thích khách võ nghệ mạnh yếu không phải là trọng yếu nhất, trọng yếu nhất chính là kinh nghiệm. Có thể phát hiện được thích khách trước khi bọn hắn xuất hiện mới là phương pháp hữu hiệu nhất đối phó thích khách, nếu chờ tới khi bọn hắn tới gần người để ám sát mới phát hiện thì đã trễ.

Hoàng Phủ Hạo Hoa cùng Ba Vũ Hưng trải qua nhiều năm lịch lãm, có năng lực làm việc rất mạnh mẽ. Nhưng luận kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, bọn họ vẫn không cách nào so sánh được với người trong võ lâm như Lý Dật Phong.

An nguy của A Sử Na Xã Nhĩ phi thường trọng yếu, phải cẩn thận đề phòng kỹ lưỡng.

Đỗ Hà nói tiếp:

- Mặt khác ta cho ngươi hai trợ thủ, bọn họ đều là tâm phúc của ta, gặp phải chuyện gì khả nghi có thể phân phó bọn hắn đi làm. Một người ngươi cũng nhận thức, chính là lục sư đệ Ba Vũ Hưng của ngươi, người kia gọi là Tần Dục, có thể xem là phân nửa đệ tử của ta, có được khinh công cao minh, sẽ trợ giúp ngươi thuận lợi làm việc này.

Lúc trước Ba Vũ Hưng phụng lệnh của Đỗ Hà trà trộn vào bên trong Chấn Uy võ quán tìm hiểu tin tức, để cho Chu Chấn Uy thu làm quan môn đệ tử. Về sau tuy sự tình bại lộ, nhưng Chu Chấn Uy vẫn không đem Ba Vũ Hưng đuổi khỏi sư môn, ngược lại trước một tháng vào thiên lao, còn cẩn thận tỉ mỉ chỉ điểm võ nghệ cho Ba Vũ Hưng, xem như đã nhận sự tồn tại của vị đồ đệ này. Cũng bởi vì như thế, công phu của Ba Vũ Hưng đột nhiên tăng mạnh, đã xa xa vượt qua Hoàng Phủ Hạo Hoa, là người có võ nghệ cực mạnh bên trong hai tiểu đội Đạp Nguyệt Lưu Hương.

Lý Dật Phong nhìn ra được vẻ thận trọng của Đỗ Hà trong sự việc này, trầm giọng nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần không phải gặp được đại bộ đội, với võ nghệ của ta chống lại một ít thích khách vẫn dư sức có thừa. Cho dù thật sự gặp phải người khó đối phó, cũng nắm chắc đưa hắn hộ tống tới địa phương an toàn.

Trong giọng nói của hắn tràn ngập khẳng định, đó là lòng tự tin của cao thủ đối với tài nghệ của mình.

Đỗ Hà cũng yên tâm gật nhẹ đầu, nếu nói về kiếm pháp, Lý Dật Phong ngang ngửa với mình, trên đời này người có thể dùng mấy chiêu thu phục được hắn hẳn còn chưa tồn tại. A Sử Na Xã Nhĩ là đại tướng quân Đường triều, ra ngoài hành động bên cạnh không khả năng không có thân binh hộ tống, chỉ cần Lý Dật Phong có thể bám trụ thích khách nhất thời, cấp cho thân binh cơ hội phòng bị, liền có thể bảo đảm an toàn của A Sử Na Xã Nhĩ.

Lý Dật Phong cũng thật dứt khoát, đứng dậy nói:

- Nếu như A Sử Na Xã Nhĩ ở trong mắt Thanh Liên trọng yếu đến như thế, vậy việc này không nên chậm trễ, ta sẽ cùng sư muội khởi hành ngay bây giờ!

Đỗ Hà kinh ngạc nói:

- Chu cô nương cũng cùng đi sao?

Lý Dật Phong biết nỗi băn khoăn của hắn, cười nói:

- Không ngại, đừng nhìn tiểu sư muội còn nhỏ tuổi, nhưng Tu La đao pháp của nàng thật lợi hại, muốn bảo vệ mình cũng dư dả!

Đỗ Hà cười nói:

- Vậy cũng được, là ta nhìn hoa mắt thôi!

Nói xong hắn cho người gọi Ba Vũ Hưng cùng Tần Dục đến, dặn dò bọn họ chú ý phối hợp Lý Dật Phong.

Cùng ngày, Lý Dật Phong, Chu Linh Linh, Ba Vũ Hưng, Tần Dục mang theo thư của Đỗ Hà đi tới nơi ở của dân chúng Đột Quyết, tìm A Sử Na Xã Nhĩ và Chấp Thất Tư Lực còn đang làm công tác thúc đẩy Đột Quyết dung nhập vào Đại Đường.

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đọc thư của Đỗ Hà, có chút không cho là đúng, đều nghĩ rằng hắn chỉ làm điều thừa. Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của Đỗ Hà, người ta đã biểu lộ, hai người cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Vì vậy tiếp nhận ý tốt của hắn, để cho bốn người đảm nhiệm hộ vệ cho mình, chỉ dặn dò bốn người đừng quấy rầy bọn họ làm việc.

Phía nam Hoàng Hà, doanh địa Đột Quyết.

Từ sau khi Đông Đột Quyết diệt vong, Lý Thế Dân đem dân chúng Đông Đột Quyết ổn định ở khu vực trung nguyên nam Hoàng Hà. Dụng ý của hắn vô cùng rõ ràng, hiển nhiên dự tính đem hành động này thu phục dân chúng, để họ dung nhập vào Đại Đường. Tuy nhiên hiệu quả lại không được lý tưởng, tuy rằng bọn họ vẫn chịu nộp thuế, vẫn sinh hoạt, nhưng hoàn toàn quần cư cùng một chỗ, song phương vẫn không cách nào dung hợp vào nhau.

Nhưng hôm nay được A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực dụng tâm thuyết phục, tình huống đã thay đổi thật rõ ràng, lều trại theo phong tục của người Đột Quyết đã được dỡ bỏ, chuyển tới những ngôi nhà mà Đường triều đã chuẩn bị sẵn cho họ nhiều năm không chịu dùng tới, bọn họ đã có bước đầu thay đổi tập tính sinh hoạt trong quá khứ của mình. Tuy rằng ban đầu khó tránh khỏi còn chưa thích ứng, nhưng chỉ cần qua một thời gian, tin tưởng hết thảy đều chuyển biến tốt đẹp.

Đại Độ Thiết cải trang đi bên trong doanh địa, nhìn thấy tình huống biến hóa khắp bốn phía, trong lòng không nhịn được kêu không xong. Lúc ở bên trong nội thành Trường An sau khi nghe được tin tức, hắn cũng không thể tiếp tục ở yên bên trong thành, cùng Bố Nhĩ Đặc lấy thân phận thương nhân đi tới doanh địa quần cư của người Đột Quyết.

Bố Nhĩ Đặc đã đi tìm hiểu tin tức, hắn ở trong phòng buồn bực không chịu nổi, cải trang đi ra ngoài, tự mình nhìn xem tình huống bên trong doanh địa. Vừa thoáng đánh giá, hắn phát hiện tình hình so với tưởng tượng của hắn càng thêm ác liệt, nếu tiếp tục kéo dài đừng nói là vài năm, chỉ cần vài tháng ngắn ngủi song phương thực sự có thể hoàn toàn dung nhập thành một thể, vì vậy hắn làm như thản nhiên quay về khách điếm đang ở lại.

Bố Nhĩ Đặc lo lắng đi tới, thấp giọng nói:

- Thiếu tộc trưởng, ngươi thật dọa chết ta. Nơi này dù sao cũng là Đại Đường, thân phận ngươi không thể bại lộ, mang tới phiền toái.

Đại Độ Thiết không trả lời, chỉ bất động thần sắc đi về phòng, mới đáp:

- Ta đi dạo một vòng bên trong doanh địa, cũng không biết hai tên vương bát đản A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đã dùng thủ đoạn gì, thế nhưng tạo ra hiệu quả như vậy, thật sự đáng giận. Quyết định của ta không hề sai, không thể không trừ diệt bọn hắn!

Bố Nhĩ Đặc lắc đầu nói:

- Ta vẫn phản đối, vừa rồi ta cho hảo thủ trong tộc chúng ta theo dõi A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực, đã phát hiện ra một chuyện đáng sợ. Tựa hồ có người phát hiện chúng ta có ý đồ ám sát bọn hắn, ở bên cạnh bọn họ ngoại trừ có quân tốt làm hộ vệ, còn có mấy người mặc trang phục người Hán. Bọn họ có tính cảnh giác vượt quá người thường, hết sức chăm chú đánh giá từng người tiếp xúc với A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực, lúc nào cũng đưa mắt quan sát tình huống khắp bốn phía. Ta an bài người suýt nữa đã bị bọn hắn phát hiện. Mặc dù ta không chứng kiến bọn hắn ra tay, không biết võ nghệ như thế nào, nhưng bọn họ đều đeo binh khí, hiển nhiên không phải quân nhân bình thường. Căn cứ theo sự điều tra của ta, những người kia mấy ngày trước còn chưa xuất hiện. Hôm nay bọn họ lại xuất hiện bên cạnh A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực, ta nghĩ kế hoạch của chúng ta đã bị tiết lộ!

Đại Độ Thiết quả quyết nói:

- Không có khả năng, kế hoạch của chúng ta còn chưa thực hiện, làm sao có thể tiết lộ? Chuyện đó…hẳn chỉ là sự trùng hợp. Hành động ám sát không thể ngừng lại. Nguy hại của A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đối với Tiết Duyên Đà chúng ta quá lớn, phải diệt trừ!

Bố Nhĩ Đặc phản đối:

- Thiếu tộc trưởng, làm việc phải lượng sức mà làm. Chính bởi vì hai người này uy hiếp chúng ta quá lớn, chúng ta nhất định phải cẩn thận hành sự. Tình huống có biến, lấy lực lượng trên tay chúng ta là không thể ám sát được thành công. Tuyệt đối không thể đem vận mệnh toàn tộc đặt vào ván bài không chắc thắng…Ta cảm thấy chúng ta nên lập tức quay về Tiết Duyên Đà, đem tình huống nơi này báo cho Khả Hãn, báo cho Vũ Văn đại nhân, để Khả Hãn đến quyết đoán, để Vũ Văn đại nhân xuất mưu!

Đại Độ Thiết chợt vui mừng nói:

- Được rồi, sao ta lại quên Vũ Văn tiên sinh…Vũ Văn tiên sinh liệu sự như thần, là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nhất định sẽ cấp ra diệu kế cho chúng ta.

Hắn nhắc tới “Vũ Văn tiên sinh” ngữ khí tràn ngập tôn kính.

Ngừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức khởi hành!

Vũ Văn Bác Vĩ xuất thân từ một gia tộc hiển hách uy danh – Vũ Văn thế gia.

Ở mấy chục năm trước, nhắc tới Đại Tùy Vũ Văn thế gia có ai mà không biết?

Tiểu nhân Vũ Văn Thuật trí dũng song toàn, quyền khuynh triều đình; Tên hồ ly, hành thích hoàng đế xưng vương Vũ Văn Hóa Cập; Còn có âm hiểm cay độc, giảo quyết tàn ác Vũ Văn Trí Cập.

Đây đều là những kẻ nổi tiếng mấy chục năm về trước.

Chỉ là thời gian trôi qua, cảnh còn người mất.

Vũ Văn thế gia đã sớm vì hành động hành thích vua xưng vương của Vũ Văn Hóa Cập mà bị hủy hoại, chỉ có Vũ Văn Trí Cập con trai trưởng Vũ Văn Bác Vĩ may mắn tránh được kiếp nạn.

Vũ Văn Bác Vĩ là nhân tài mới xuất hiện của Vũ Văn thế gia, có lòng tiểu nhân của Vũ Văn Thuật, có tính hồ ly của Vũ Văn Hóa Cập, đồng thời cũng có được tính âm hiểm cay độc của phụ thân Vũ Văn Trí Cập.

Có thể nói tập hợp đủ sở trường của ba đại nhân tài Vũ Văn thế gia trong một thân.

Loại người này thường thường sẽ không muốn sống trong vô danh, không muốn trải qua một cuộc sống bình thường.

Vũ Văn Bác Vĩ chính là người như thế, nhưng trong Trung Nguyên lại không có chỗ để hắn dung thân, chỉ có thể bắc thượng xâm nhập vào thảo nguyên, tìm kiếm con đường cho mình xuất đầu, trở thành người trên người.

Đối với hắn mà nói không hề có sự tồn tại của quốc gia dân tộc, chỉ cần chỗ nào có ích lợi hắn đều có thể không chút do dự bán đứng linh hồn của chính mình.

Trước tiên hắn sẵn sàng góp sức cho Hiệt Lợi Khả Hãn, trở thành mưu sĩ dưới trướng của Đột Quyết, năm xưa Đông Đột Quyết có thể nhanh chóng thẳng bức Trường An chính do hắn hiến ra kế sách, còn dẫn đường, chỉ là cuối cùng Hiệt Lợi Khả Hãn không nghe theo lời khuyên của hắn, để cho Lý Thế Dân phô trương thanh thế chấn nhiếp, cuối cùng mới thất bại.

Sau khi Đông Đột Quyết bị diệt vong, Vũ Văn Bác Vĩ lại đến cậy nhờ Tiết Duyên Đà, theo hắn trù hoạch Tiết Duyên Đà nắm bắt cơ hội Đại Đường khai phá Tây Vực, lấy lòng Đường triều đồng thời thành công lớn mạnh tại phương bắc, trở thành bá chủ bắc phương. Tiết Duyên Đà có được thành tựu như hôm nay đều nhờ vào mưu đồ của Vũ Văn Bác Vĩ.

Vũ Văn Bác Vĩ đã chiếm được điều mình mong muốn tại Tiết Duyên Đà, địa vị. Hắn ở dưới trướng Di Nam Khả Hãn ăn sơn trân hải vị, ôm ái thê mỹ thiếp, hưởng thụ niềm vui do quyền lực mang đến.

Khi Vũ Văn Bác Vĩ nhận được tin tức do Đại Độ Thiết mang về, cũng chợt thất thần biến sắc, trầm mặc hồi lâu lại cười nói:

- Bố Nhĩ Đặc làm tốt lắm, loại tình huống này muốn ám sát là không có hiệu quả, chỉ biết đả thảo kinh xà, bại lộ chính mình!

Đại Độ Thiết bất đắc dĩ nói:

- Như vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết?

Vũ Văn Bác Vĩ lạnh lùng cười nói:

- Điều này cũng không hẳn, bọn hắn có thể phòng ngừa thích khách, nhưng có thể phòng ngừa được cường sát sao? Có một câu nói là hai tay không địch lại bốn tay, còn có một danh từ gọi là “thuê sát thủ”!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi