ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

“Cho nên toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của các anh?” Chung Ly thấp giọng hỏi. Bên bụi san hô kia, người anh em của Manson hình như có vẻ hơi nôn nóng, bất an.

“Phải, nhưng bây giờ, kế hoạch này dường như xuất hiện một vài vấn đề.” Siren nhìn thoáng qua Manson đang nằm dưới đất, thở dài.

“Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận là lỗi của tôi.” Roger ném san hô trong tay đi. “Tôi có trách nhiệm đánh thức anh ta.”

“Dùng cái gì? Nụ hôn của hoàng tử sao?” An ở bên cạnh trêu ghẹo, nói.

Roger liếc cậu bằng nửa con mắt.

“Nè, Siren, hình như đám người ngươi mang đến đang tìm ngươi.” Lysa nhắc nhở. “Có vài người đi đến đây.”

“Lysa, các ngươi rời khỏi đây trước.” Siren nói. Lysa gật đầu, sau khi chào hỏi, bốn cô gái nhanh chóng bỏ đi.

“Thật xin lỗi, nhưng phải làm như vậy. Thời gian các ngươi đến sớm hơn so với dự tính nhiều quá.” Trong chớp mắt, Siren đã bay tới phía sau Chung Ly, bẻ ngoặt tay y một cách chặt chẽ.

“Anh không thể nhẹ chút được hả?” Cảm giác bị trói buộc này thật làm cho người ta chán ghét.

Môi mỏng cong lên một độ cong đẹp đẽ. “Chúng ta phải diễn một màn kịch giống y như thật.”

Được, được, được, anh nói cái gì chính là cái đó đi. Chung Ly nhún vai.

Bọn họ vừa dứt lời, đám người kia liền phát hiện ra bọn họ.

“Nà, nà, nà, nhìn coi, đây là ai?” Bonnie thoáng nhìn qua Manson đang nằm dưới đất. “Em trai thân ái của tao, và, thuyền phó thân ái của nó?”

Vẻ mặt Roger vô tội xê dịch qua một bên.

“Mấy người gặp phải phiền phức gì, mấy con kiến nhỏ chọc phá người kia sao vẫn chưa chết?” Bonnie hỏi.

“Gặp chút trở ngại, chúng ta bị đánh lén, ngươi thấy đó, Manson thuộc loại trì độn, mà ta, bắt được một thành viên của bọn họ.”

“Này!” Chung Ly lộ ra nụ cười ngu đần không gì sánh được với Bonnie.

“Hừ, thật?” Bonnie phất phất tay, gọi mấy tên thuộc hạ đến. “Trói bọn chúng lại, còn anh, Hưu tiên sinh, đối với lời nói của anh, tôi cảm thấy thật khó tin.”

“Đây là sự thật, tiên sinh, có đôi khi lòng nghi ngờ quá sâu cũng không phải là một chuyện tốt.” Siren vẫn mang vẻ mặt vô hại với cả người lẫn vật, giao Chung Ly cho mấy tên thuộc hạ.

“Chúng ta còn muốn tiếp tục tranh luận à? Thời gian cũng không chờ người.” Người mặc áo khoác đen luôn im lặng không nói lại lên tiếng.

Bonnie im lặng một lúc, đá đá Manson trên mặt đất, nói: “Nói đúng lắm, thời gian không đợi người. Chúng ta phải đi.”

Siren gật đầu, tiếp tục đi ở phía trước dẫn đường.

Manson được người đỡ đi theo phía sau.

Mà tay của bốn người bọn Chung Ly bị sợi dây trói lại lần nữa.

Đồng thời có thêm mấy người cường tráng trông coi.

“Tụi mình lại bị trói.” An tỏ vẻ bản thân rất bình tĩnh.

“Tại sao bọn chúng phải cột nơ con bướm?” Roger buồn bực nhìn hai vòng dây màu trắng vểnh lên này.

“Có lẽ là để tình thú hơn chút thôi.” Ánh mắt Chung Ly vẫn không rời khỏi kẻ quái dị mặc áo choàng kia.

Cứ cảm thấy… Rất quen…

~OoO~

Cánh cửa bằng đồng thật to khắc đầy văn tự Hy Lạp cổ, tác phẩm điêu khắc tinh xảo tràn ngập trên cửa, mang theo ma lực thần kỳ nào đó.

Chung Ly cố kiềm lại ý nghĩ kích động @Bình Tà, giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc, “Cánh cửa thật kỳ bí!”

“Hành động quá khoa trương rồi.” An khinh thường đánh giá.

“Phía sau cánh cửa này chính là…” Bonnie không thể tin được chạm vào cánh cửa bằng đồng.

“Nơi các ngươi muốn tìm, đế quốc thất lạc.” Siren thay Bonnie nói ra nửa câu sau.

“Ôi! Thượng Đế ơi! Giây phút này phải được ghi lại vào sử sách!” Trong đôi mắt Bonnie dần hiện ra tia sáng hưng phấn. “Chúng ta mở nó thế nào đây?”

“Cái này…” Siren vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy một tiếng nổ vang.

Cát bụi đáy biển cuồn cuộn nổi lên, tầm mắt mọi người bị nhập nhèm.

“Khụ khụ! Cái quái gì!” Bonnie che miệng mũi.

Bụi bặm dần dần tản đi, lúc này mọi người mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cánh cửa bằng đồng đã được mở ra.

Mà đứng ở… À không, bơi ở trước mặt mọi người, là một ông già cùng với bốn em gái tóc vàng mắt xanh.

Đuôi cá ngũ sắc rực rỡ thật khó khiến người ta không chú ý đến.

“Nhân… nhân ngư!” Có người trong đội ngũ kêu lên.

Sau đó, chính là một trận xôn xao.

Trên mặt Bonnie lộ ra biểu tình vô cùng phức tạp, mà gương mặt của Siren chính là… Sụp đổ.

“Không sai! Bọn nhỏ! Có phải cảm thấy rất surprise hay không?” Ông già cầm đầu hẳn là quốc vương nhân ngư trong truyền thuyết. Một mái tóc ngắn màu trắng bạc, một đôi mắt sắc bén, râu quai nón, nếp nhăn, trên người vẫn có bóng dáng của tám khối cơ bụng. Đặt trong thời hiện đại, có lẽ chính là một ông già đẹp trai có sức hấp dẫn trong mấy bộ phim bắn súng.

“Ta là Dennis, các ngươi đến đây thì đều là khách quý, có điều, ta không thích mấy đứa nhóc hư hỏng mang theo vũ khí.” Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thuộc hạ của Bonnie bị một sức mạnh không tên quét qua một bên. Chỉ còn lại Bonnie, kẻ quái dị mặc áo choàng, bốn người bọn Chung Ly, còn có Siren và người mất đi lực chống đỡ – Manson.

“Cởi trói giúp mấy đứa trẻ đáng thương, còn tên ở trên mặt đất kia, Lysa, giúp hắn tỉnh táo chút.”

Lysa tuân lệnh, bốn vị mỹ nhân ngư liền bơi tới bên cạnh đám người Chung Ly, cởi trói giúp họ.

“Cuối cùng, Siren.” Dennis làm một biểu tình cực kì đau xót. “Con trai thân mến của ta, cuối cùng ngươi cũng biết về thăm ta một chút rồi sao, thật vui vẻ.”

“Con trai!” ⊙▽⊙

“Con trai!” ⊙▽⊙

“Con trai!” ⊙▽⊙

“Con trai!” ⊙▽⊙

“Ta cũng không nhớ mình có nhiều phụ thân như vậy.” Siren cũng không biến lại hình dạng nhân ngư. “Phụ thân đại nhân, bây giờ ngươi định đứng ở cửa nhà nói chuyện phiếm với ta như vậy?”

“Xin lỗi, ta thật sự rất vui. Mau vào đi.” Dennis lau nước mắt không hề tồn tại kia. Một sức mạnh kéo mọi người vào cửa. Cánh cửa bằng đồng dần dần khép lại, có thể thấy rõ một đám thuộc hạ mang ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc bất mãn ở ngoài cửa.

“Chân thành hoan nghênh các ngươi một lần nữa, đi đến Atlantis – đế quốc thất lạc trong truyền thuyết.”

Cứ như là một bức họa hùng vĩ bày ra trước mắt mọi người.

Lại đi thêm vài bước, phía trước là vực biển sâu không lường được, nhưng mà hai bên trái phải lại là đá ngầm to nhỏ không đồng nhất đứng sừng sững, kiến trúc cổ xưa phủ đầy các loại ngọc trai, châu báu và vàng bạc hòa cùng một thể với đá ngầm. Thực vật không biết tên dưới đáy biển chiếu sáng nơi này giống như ban ngày. Các loại cá bơi lội, sứa, thậm chí là cá mập qua lại như thoi đưa, lúc này, binh sĩ nhân ngư trên thân mặc áo giáp tao nhã lễ phép hai bên trái phải. Ngọn giáo trong tay hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cung điện của quốc vương được thiết lập ở chỗ cao nhất, là nơi không được phép lơi là nhất, nó nằm giữa một thành phố dưới đáy biển, trang nghiêm, hùng vĩ, cứ như tượng trưng cho quyền uy tối cao. Một dải ánh sáng màu lam đậm từ chỗ bọn họ lan đến cung điện.

“Chúng ta đi thôi. Ta tin là các ngươi sẽ thích nơi này.” Dennis dẫn đầu bơi ở phía trước.

Mọi người lần lượt đi theo bước lên dải ánh sáng, kể cả Manson vừa tỉnh lại, vẻ mặt luống cuống, cũng bị Roger lôi kéo theo sau. Chỗ mọi người đi qua, dải ánh sáng cũng dần dần biến mất trong nước biển, cứ như là hòa tan vậy. Cũng có nghĩa là, bọn họ không có đường lui.

“Siren là con ông ấy?” Chung Ly nhỏ giọng hỏi thăm Lysa.

“Đúng vậy, chỉ có điều, không hiểu sao Siren cứ luôn không thích quốc vương.” Lysa giải thích. “Mẫu thân Siren là hải yêu, đã mất từ lâu.”

“Mẹ của Siren là hoàng hậu sao?” Chung Ly hỏi.

“Không phải, ừm…” Lysa bắt đầu ba hoa. “Quốc vương của chúng ta lúc còn trẻ thật ra là một người phong lưu, bình thường cà lơ phất phơ, nhưng vẫn có không ít cô nương điên cuồng vì ngài. Tương tự hoàng đế phương Đông các ngươi, quốc vương có thể có vài người vợ. Chỉ là không ai nghĩ đến, có một ngày, ngài mang về một hải yêu. Ngươi phải hiểu rằng, hải yêu và chúng ta là hai loài khác nhau, bọn họ là sự tồn tại bị thần Poseidon nguyền rủa. Khuôn mặt họ xinh đẹp, giọng hát hay, lại vô cùng tham lam, tà ác. Yêu thích thuyền viên trẻ trung trên biển. Ngươi có thể tưởng tượng ra tình huống khi đó, nàng bị mọi người xa lánh gì đó. Có điều lúc Siren ra đời, chúng ta vẫn chúc phúc, dù sao thì đứa trẻ là vô tội.”

Chung Ly gật đầu, được rồi, vào lúc nhìn thấy Dennis thật sự cảm thấy có hơi lệch lạc.

Cho dù không phải là kiểu nhân ngư xinh đẹp ngồi cưỡi hải mã, cầm cái nĩa, giữ lại diện mạo râu quai hàm, chí ít cũng nên là loại diện mạo nghiêm nghị giữa Thor hay Odin gì đó chứ.

Mà cái người trước mắt này cho dù đầu đã đầy tóc bạc, vẫn không lúc nào không phát tán pheromone(*) của Dennis… Cũng như lời Lysa nói, giống với mấy hoàng đế trong những vở kịch cung đình. Nhiều tiền, nhiều phụ nữ. (*Pheromone: Thuật ngữ “pheromone” được giới thiệu lần đầu tiên bởi Peter Karlson và Martin Lüscher vào năm 1959 dựa trên nền tảng tiếng Hy Lạp pherein (vận chuyển) và hormon (thúc đẩy). Pheromone là một hóa chất sản xuất bởi động vật như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài. (Theo Oxford Advanced Learner Dictionary). Pheromone có ảnh hưởng đến hành vi và s1nh lý của động vật.)

“Trang phục quốc vương mấy người có hơi quá đơn giản thì phải?” Chung Ly lại hỏi tiếp.

“À, ngươi nói trang phục của quốc vương sao, ngài toàn ở trong cung điện, các ngươi tới quá gấp gáp, ngài ấy chưa kịp thay. Đối với quốc vương cuồng khoe khoang của chúng ta mà nói, đây thật là một sự tổn thất.” Lysa không nhịn được cười ra tiếng.

“Bạn nhỏ phía sau và Lysa, thính lực của ta cũng không tệ lắm nha!”

“À.” Bị phát hiện rồi… Chung Ly và Lysa sờ sờ mũi, im lặng cúi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi