ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

Dự cảm của y quả nhiên là chính xác.

Chung Ly và Lysa ngồi ở trong góc, cố gắng khiến cho Lina không chú ý đến mình.

“Ha ha ha ha ha ha ha! Tên tiểu tử thúi này lại có ngày rơi vào trong tay ta!” Thật ra Lina rất đẹp, nét đẹp lộ rõ, tóc quăn màu nâu, một đôi mắt đẹp có thể câu hồn người khác.

Chỉ tiếc…

Là một người phụ nữ bị thần kinh.

Dầu sơn móng tay làm bằng rong biển, móng tay Lina được sơn thành màu đỏ chói.

Cái tay trắng nõn thon dài cứ trượt qua trượt lại, rồi trượt qua trượt lại trên mặt của Siren.

Cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến Chung Ly cảm thấy quỷ dị.

“Trước đây, Lina cũng là một thành viên trong danh sách chỉnh người của Siren. Siren cắt sạch mái tóc quý giá nhất của Lina, bây giờ mới dài được một chút.” Chung Ly nhìn về phía Lina, đúng vậy, tóc Lina ngắn ngủn, còn chưa chạm đến vai.

“Cô ta sẽ không gi3t chết Siren chứ?” Chung Ly hơi lo lắng.

“Nàng ấy vẫn có chừng mực.” Lysa giúp Chung Ly thả lỏng.

Tiếng nói chuyện nho nhỏ trong góc phòng khiến Lina chú ý, nhìn lướt qua, hóa ra là Lysa và người vừa mới đưa Siren đến. “Nhân loại?” Lina nhìn Chung Ly chằm chằm, sờ sờ cằm. “Bộ dạng trắng trẻo nõn nà hình như rất thú vị.”

Cả người Chung Ly liền nổi da gà.

Lysa im lặng xê dịch sang một bên, tỏ vẻ thuần khiết.

“Hello…” Chung Ly kéo ra một nụ cười, chào hỏi với Lina.

“Còn là một đứa bé lễ phép. Thật là càng nhìn càng thấy thích.” Nụ cười của Lina lại càng thêm quỷ dị.

Trong lòng Chung Ly ra sức tát mình một cái, cái miệng thối nhà mi, cái miệng thối nhà mi!

“Có điều, hôm nay có tên nhóc đáng ghét này, xem ra đành phải để hôm khác tìm ngươi chơi.” Lina hơi tiếc nuối, nói.

“Ha ha ha ha… Phù…” Chung Ly chỉ có thể ngây ngốc cười gượng.

“À, được rồi, bây giờ chúng ta tới xem chút, thứ gì đó có thể cứu tên nhóc đáng ghét này.” Lina xoay người, sau lưng cô có đầy rẫy ngăn tủ màu đen, hình như là lấy từ trong mấy chiếc thuyền sang đây.

“Vòi bạch tuộc. Rong biển… Ừ, thêm hai mảnh vỏ rùa. Được rồi được rồi, trứng x hải mã, móng tay hải yêu…” Lina cứ liên tục lấy một vài thứ gì đó kì kì quái quái từ trong bình, bỏ vào trong chén.

Một lát sau, Lina lấy một bình chất lỏng màu đen đổ vào trong chén. Dùng một cái muỗng lớn khuấy liên tục, rất nhanh, mấy thứ gì đó trong chén trở nên sền sệt vô cùng.

Sắc mặt của Chung Ly và Lysa hơi khó coi.

“Chuyện này, nhất định, nhất định, nhất định không thể cho Siren biết.” Lysa nói lời thấm thía.

Lina hình như vẫn chưa hài lòng, không biết từ đâu móc ra một cây kéo.

Đi từng bước một về phía Siren.

Chung Ly che mắt. “Tôi biết rồi.”

Lina nắm lấy tóc Siren, cuộn một vòng ở trên tay, không hề lưu tình cắt xẹt qua.

Lina ném tóc trên tay vào trong chén, tóc bạch kim chìm vào trong chén, không để lại dấu vết.

Lina đỡ Siren dậy, kề chén đến bên miệng Siren. Chất lỏng sền sệt màu đen cứ như thế chảy vào trong miệng Siren.

Chung Ly ở bên cạnh rơi lệ đầy mặt.

Cảm ơn cha mẹ ban cho y một thân thể khỏe mạnh như vậy.

Đút hết chén thuốc, Lina cảm thấy thỏa mãn, nở nụ cười.

Vẫy vẫy tay, Chung Ly và Lysa liền vội dìu Siren lên.

“Được rồi, mang hắn đi nghỉ ngơi đi.”

Cứ như nhận được thánh chỉ, Chung Ly và Lysa đỡ Siren nhanh chóng rời khỏi nhà Lina.

Lysa mang theo Siren và Chung Ly vào cung điện từ cửa nhỏ, lượn vài vòng trong cung điện, tìm được gian phòng Siren từng ở trước đây.

Đặt Siren lên giường, Chung Ly và Lysa liền ngồi phịch dưới đất.

“Siren giao cho ngươi, xin hãy chăm sóc hắn thật tốt.” Lysa vừa mới nghỉ ngơi một hồi, liền muốn rời khỏi.

“Cô muốn đi đâu?” Chung Ly hỏi.

“Siren trở thành tân vương, buổi lễ đăng ngôi diễn ra vào ngày mai.”

“Nhanh vậy, không phải ông ấy vừa mới…”

Lysa thở dài, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ. “Đây là đế quốc nhân ngư tàn khốc,  không ai nhớ đến người đã mất. Huống chi… Quốc vương là vì…” Lysa không nói tiếp. “Chăm sóc hắn cho thật tốt đi, chờ hắn bước lên ngôi vua, các ngươi cũng phải rời khỏi.”

Lysa vội vàng rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Chung Ly và Siren.

Rời khỏi… Chung Ly hơi choáng váng. Không mang theo Siren sao?

Có lẽ do tác dụng của thuốc, Siren lại trở về bộ dáng của nhân ngư, đuôi cá xinh đẹp rũ xuống bên giường. Tuy mái tóc dài bị cắt, nhưng tóc ngắn chỉnh tề lại khiến Siren tăng thêm vài phần… Ừm… Khí khái đàn ông.

Chung Ly chống cằm nhìn Siren nằm trên giường, trong lòng cứ cảm thấy buồn phiền hoảng loạn.

“Phiền phức, phiền phức, phiền phức…” Chung Ly gãi gãi đầu, đối với loại tâm tình này của mình thật không biết phải làm sao.

“Ngươi đang làm cái gì?” Giọng nói hơi yếu ớt vang lên.

“À… Á?” Thuốc của Lina hiệu nghiệm như vậy?

Đôi mắt Siren hơi mở, đầu hơi đau, Siren không nhịn được gõ đầu một cái, sau đó, cái tay liền cứng đờ giữa không trung.

“Tóc của ta…” Siren nhanh chóng phát hiện tóc của mình trở nên ngắn đi.

“Là chuyện gì?” Siren quay đầu, hỏi Chung Ly đang mang vẻ mặt chột dạ.

“Ừm… Cái này…” Cũng không thể nói bị bản thân anh ăn mất. “Ngoài ý muốn, chỉ là do ngoài ý muốn. Đừng để ý, anh như vậy cũng rất tuấn tú mà!” Giọng nói Chung Ly lộ rõ sự chân thành.

Siren nhắm mắt, khẳng định nói: “Là Lina.”

“…”

“Cái nữ nhân ghi thù kia.”

“…”

“Chắc chắn nàng ta đút ta uống thứ gì đó kì quái.”

“…”

“Còn cắt tóc của ta.”

“…”

“Đúng không?”

Muốn biết chân tướng vậy để làm gì chứ, ông anh.

Trong lòng Chung Ly lệ rơi đầy mặt, gật đầu.

“… Mà thôi.” Siren kéo tấm rong biển làm thành chăn đắp trên người, kêu lớn: “Chung Ly.”

“Đây.”

“Ngủ với ta.”

Quỷ tha ma bắt, quỷ tha ma bắt, đồ quỷ ấu trĩ này từ đâu ra!

“Không muốn, anh sẽ lây cho tôi.”

“Nhưng mà ta lạnh quá.” Giọng của Siren yếu ớt.

“Sẽ ấm lên.” Xong rồi, xong rồi, nổi da gà.

“Ta bị bệnh.”

“Sẽ khá hơn.”

“Tóc của ta.” Đôi mắt Siren mang theo chút tủi thân.

Lần này Chung Ly hơi chột dạ.

Siren vội vàng tràn ngập mong đợi nhìn về phía Chung Ly. “Ta sẽ không táy máy tay chân.”

“Ta bảo đảm.” Siren nói lời thề son sắt.

“Ôi…” Chung Ly cam chịu số phận, thở dài. “Nhớ là không được táy máy tay chân.”

“Được.”

Giở chăn, Chung Ly chui vào.

Siren liền quấn lấy Chung Ly, cái đuôi cá lạnh như băng ám muội quấn lên chân Chung Ly, nhẹ nhàng cọ xát.

“Anh!”

“Suỵt, ta sẽ không cử động nữa, ngủ.” Dứt lời, liền nhắm hai mắt lại.

Chung Ly che mặt. Trong lòng im lặng thì thầm: Mày là heo sao? Chung Ly.

Sự thật chứng minh, có lẽ y là heo, dính vào giường chưa được mấy phút, đại não hoàn toàn bị ngắt kết nối. Sau khi kết nối lại lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Siren nằm bên cạnh đã không thấy đâu, thay vào đó là một người đã lâu không gặp – Helen.

“Ngươi tỉnh rồi!” Helen nửa nằm nửa ngồi trên thuyền, mở to hai mắt nhìn Chung Ly, đuôi cá thon dài nhẹ nhàng đong đưa.

“Ừ…” Chung Ly gật đầu.

“Ngươi và Siren, ngày hôm qua có làm chuyện xấu hổ thẹn thùng gì không?” Trong mắt Helen lóe ra tia sáng chói mắt.

Chuyện… xấu hổ thẹn thùng?

“Không có!” Chung Ly nói bằng giọng nói khẳng định 100%.

“Ồ ~” Helen dường như có hơi tiếc nuối.

“Được rồi, được rồi.” Helen vỗ vỗ mặt, tiếp sức cho chính mình. “Chúng ta còn phải đi, đám bạn của ngươi đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”

“À.” Chung Ly biết Helen nói gì.

Xuống giường, Chung Ly vẫn hơi mơ mơ màng màng, tìm không thấy phương hướng.

Helen nhìn Chung Ly ngơ ngơ ngác ngác, liền bơi tới phía sau Chung Ly đẩy y ra khỏi phòng.

“Nhanh chút, nhanh chút, sắp không kịp rồi, thuyền các ngươi chờ lâu lắm rồi.”

Bất đắc dĩ, Chung Ly chỉ có thể chạy nhanh theo Helen.

Bên ngoài vang lên tiếng nhạc.

Chung Ly hạ mắt, khẽ thở dài.

Con cá thối này, ấy vậy mà ngày hôm nay đã nở mày nở mặt.

Lắc lắc đầu, Chung Ly bước nhanh hơn, mình vẫn nên rời khỏi nơi này nhanh chút vẫn tốt hơn.

Dưới sự hướng dẫn của Helen, Chung Ly nhanh chóng đi tới trước một cánh cửa nhỏ bên phải cung điện, đám người An, Manson toàn bộ đều đã chờ ở nơi này.

“Chậm muốn chết, nhanh chút!” An gọi.

“Tới đây, tới đây.” Chung Ly sải bước chạy đến cửa.

“Được rồi, được rồi, người đã đến đủ.” Helen thúc giục, “Ra cánh cửa này, sẽ có một lối đi, cứ đi dọc theo con đường đó, các ngươi sẽ tìm được đường trở lại mặt biển, người của chúng ta đã thông báo cho thuyền viên các ngươi.”

“Cảm ơn.” Roger nói lời cảm ơn, cậu gấp rút muốn rời khỏi nơi này. “Mọi người đi nhanh đi.”

Manson liền lên núi mở cửa, cửa đen như mực, đám người Bonnie, Joy, An chạy ra ngoài trước.

Chung Ly nhìn cung điện lần cuối, một chỗ khác của cung điện thấp thoáng truyền đến tiếng vang, nghe khá là náo nhiệt.

“Đi, Arthur.” Roger kêu Chung Ly đang ngẩn người.

“À, tới đây.” Chung Ly gật đầu. “Helen, tạm biệt.”

Helen lộ ra một nụ cười thật to. “Tạm biệt nha! Được rồi, có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

“Cô nói đi.”

“Các ngươi, thật không có làm chuyện xấu hổ thẹn thùng sao?” Helen nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kì.

“Không! Có!” Cô gái này… Chung Ly xoay người rời khỏi.

“Vậy ngươi nhất định phải nỗ lực nha! Lúc cần thiết thì chủ động một chút!” Helen vẫn đứng ở đó hô to.

“Biết rồi, biết rồi.” Lộn xộn cái gì? Chung Ly chạm vào cửa lớn, đóng lại, đi theo Roger.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi