ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Tùng Quân tỉnh lại, mơ hồ cảm nhận được một hình dáng quen thuộc đang ngồi bên cạnh.

Hắn mở bừng mắt ra, vui mừng tột độ khi thấy Sa đang ở trước mặt.

Hắn ngồi bật dậy, quên cả mệt mỏi, ôm chầm lấy cậu:
“Em về rồi sao?”
Sa gật đầu:
“Phải, em đã về…”
“Sao lại đi lâu như vậy? Đã hơn một tháng anh không được gặp em, em có biết là anh lo sợ đến mức nào không? Tại sao em lại dọn hết đồ đạc đi? Ảnh chụp của hai đứa mình em cũng tháo ra hết?”
Sa im lặng một lúc lâu.

Cậu đã nhờ bác sĩ Vĩ xoá đi ký ức về mình.

Khó khăn lắm cậu mới chấp nhận được việc hắn sẽ quên đi mình một lần nữa.

Nhưng không thể ngờ Tùng Quân vẫn nhớ ra cậu, đau khổ biến thành bộ dáng tiều tuỵ như thế này.

Cậu thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trả lời:
“Tùng Quân…”
Tùng Quân ngẩng mặt lên nhìn Sa, cậu lại nói tiếp:
“Chúng ta chia tay đi!”
Một câu nói được thốt ra giống như tiếng sét giữa trời quang, cả người chấn động như vừa trải qua cơn bão dữ, Tùng Quân nghĩ mình nghe nhầm, liền lắp bắp hỏi lại:
“Em vừa nói gì?”
Sa hít thở sâu, rồi nhấn mạnh từng chữ:
“Chúng ta chia tay đi!”
Tùng Quân vẫn nghĩ mình bệnh phát rồ rồi, vội nắm lấy tay cậu lắc mạnh:
“Là anh nghe nhầm phải không? Hay em đang đùa giỡn anh?”
Sa gạt tay hắn ra, đứng lên nói:
“Anh không nghe nhầm.

Cũng không phải tôi đang đùa.

Tôi không còn muốn ở bên anh nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi mệt rồi.

Ở bên anh chỉ toàn lo âu, phiền muộn.


Lúc nào cũng thấp thỏm không biết tai hoạ sẽ ập tới lúc nào.

Khi anh hôn mê không tỉnh dậy nữa, anh có biết tôi đã rất hoảng sợ? Tôi sợ một khi mở mắt ra, anh lại quên mất tôi là ai.

Chính vì vậy, tôi đã rời khỏi anh.

Tôi đã nói dối là đi lưu diễn, để không phải đối mặt với anh.”
Tùng Quân không ngờ Sa lại tuyệt tình như vậy, run giọng nói:
“Nhưng anh không hề quên em! Chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, tưởng chừng như chết đi sống lại, chẳng lẽ lần này em lại bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?”
Sa dứt khoát nói:
“Phải! Tôi đã bỏ cuộc rồi.

Anh cứ xem như tôi chưa từng tồn tại.

Chiếc nhẫn này… tôi trả lại anh.”
Nói rồi cậu tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra, đặt vào tay hắn, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài Đình Bách đã đứng chờ sẵn, thấy Sa đi ra vẻ mặt thất thần, không nén được tiếng thở dài, nói:
“Em thực sự phải làm như vậy ư?”
Sa không trả lời anh, lẳng lặng bước ra khỏi cửa.
Cậu đi rồi, Tùng Quân vẫn không tin chuyện đang diễn ra.

Hắn chẳng hiểu vì sao sự tình lại ra nông nổi này.

Mới đây thôi hai người họ còn vô cùng hạnh phúc.

Sóng gió đã qua, người ngăn cản tình yêu của họ cũng đã hoà vào cát bụi.

Vì cớ gì bỗng dưng cậu lại buông tay.

Tùng Quân lao ra khỏi phòng, vừa hay gặp Đình Bách bước vào, liền nhào tới nắm lấy cổ áo anh quát lớn:
“Chắc chắn Sa có chuyện gì giấu em! Em ấy không thể đối xử với em như vậy!”
Đến bây giờ hắn mới thấu hiểu nỗi đau đớn khi bị người mình yêu thương nhất đời ruồng bỏ.

Ngay cả một lý do chính đáng cậu cũng không cho hắn biết.

Tùng Quân thống khổ kêu gào trong tuyệt vọng, nhưng người nọ đã không còn ở đó mà nghe hắn than khóc nữa rồi…


Một tháng sau,
Chủ Tịch Trịnh Tùng Quân sau một thời gian bệnh nặng, giao hết công việc cho Phó Chủ Tịch, nay bắt đầu quay lại làm việc.
Sau hai tháng, trên mái đầu đen nhánh xuất hiện lưa thưa sợi bạc.

Vẻ mặt lạnh như tiền của hắn khiến nhân viên vừa gặp đã tim đập, chân run, quíu hết cả lưỡi lên.

Thường ngày hắn đã nổi tiếng khó tính, nay càng trở nên trầm lặng, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm người đối diện phải khép nép e dè.
Kể từ khi Sa biến mất khỏi cuộc đời Tùng Quân, hắn giống như một vùng biển cạn khô, không còn biết nở nụ cười.
Hắn ngây ngây dại dại đứng trước cửa công ty giải trí nơi Sa làm việc, chờ đợi cậu bước ra, hồi tâm chuyển ý quay về bên mình.

Nhưng hắn chưa bao giờ gặp được cậu.
Quản lý đứng trên lầu hai nhìn xuống, thấy Tùng Quân như vậy xót vô cùng, thở dài nói với Sa:
“Cậu không thấy mình làm vậy là quá đáng lắm sao?”
“Em còn cách nào khác hả anh?”
Cậu cũng muốn được chạy ào xuống, ôm chầm lấy hắn.

Nhưng lời hứa đã thốt ra cửa miệng làm sao có thể thu hồi được đây?
“Em rời xa anh ấy, để anh ấy được sống.

Nhưng không phải sống khổ sở như thế này.”
“Vậy thì cậu hãy mặc kệ tên bác sĩ kia đi, dù gì mọi chuyện cũng đã rồi.

Tùng Quân đã phẫu thuật thành công.

Ý chí mạnh mẽ đã làm cho anh ta không quên mất cậu, chứng tỏ anh ta yêu cậu rất nhiều.

Cậu làm kẻ tiểu nhân thất hứa một lần cũng không ai trách cậu đâu.

Là tên bác sĩ đó không có đạo đức nghề nghiệp, là hắn ép cậu mà!”
Sa nhìn quản lý, không trả lời, chỉ cười bất lực.

Ý nghĩ này đã hiện lên trong đầu cậu biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cậu vẫn muốn đường đường chính chính quay về với hắn, chứ không phải làm một kẻ nuốt lời.

Cậu lo sợ hậu quả của việc không giữ chữ tín sẽ khiến câu chuyện của họ chẳng bao giờ có hồi kết.


Cậu không muốn lặp lại câu chuyện của Trúc Ly ngày nào.

Chỉ là nhìn Tùng Quân vì cậu mà đau khổ, bản thân cậu như bị đứt từng đoạn ruột.
Đang thẫn thờ nhìn người nọ đứng bất động bên dưới, bỗng bác sĩ Vĩ gọi đến.

Sa cầm điện thoại lên, giọng nói không có lấy một tia vui vẻ:
“Alo.”
“Hôm nay anh không có ca trực, đang trên đường đến đón em.”
Sa lại liếc nhìn Tùng Quân, sợ rằng đụng mặt nhau sẽ thấy khó xử, bèn nói:
“Hôm nay tôi đi ăn với đồng nghiệp.

Anh cứ về thẳng nhà đi.”
“Anh đã tới nơi, đang đậu xe trước cửa rồi đây.”
Nói rồi hắn liền cúp máy.

Sa nhìn điện thoại mà thở dài.

Thôi được rồi, vậy cũng tốt, để Tùng Quân thấy được cậu đi cùng với bác sĩ Vĩ, có khi sẽ khiến hắn tuyệt vọng mà bỏ cuộc, sẽ đem kẻ không ra gì như cậu tống khỏi tâm trí.
Nghĩ tới đây, cậu liền đi xuống bên dưới.

Vừa thấy cậu ra khỏi cửa, Tùng Quân vui mừng nhào tới ôm chặt lấy cậu:
“Tại sao em lại tránh mặt anh?”
Sa đẩy hắn ra, cố giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói:
“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng sao?”
“Đó không phải là lời nói thật lòng! Chắc chắn em đang giấu anh điều gì! Em hãy cho anh một lý do chính đáng!”
“Lý do chính đáng của cậu ấy chính là tôi!”
Một giọng nói từ phía sau cất lên khiến Tùng Quân rùng mình.

Hắn hơi nới lỏng cánh tay, quay lại nhìn người nọ, toàn thân rung lên.

Người đứng đó không ai khác chính là bác sĩ Vĩ.

Hắn không tin vào mắt mình, bàng hoàng nhìn Sa, bất ngờ đến mức cơ miệng cứng đờ không thốt nổi thành lời.

Sa nghiêng người thoát khỏi hắn, bình thản đi đến bên bác sĩ Vĩ:
“Anh tới đúng lúc lắm.

Mình đi thôi, em không muốn nhìn thấy anh ta.”
“Được.”
Bác sĩ Vĩ khoác lấy vai Sa, rồi hai người cùng đi lên chiếc xe đậu dưới lòng đường, không quên nhìn Tùng Quân bằng vẻ mặt đắc thắng, khoé môi nở một nụ cười khinh miệt.
Tùng Quân đứng chết lặng nhìn chiếc xe nổ máy rồi di chuyển xa dần.


Hắn đã cất công chờ cậu bao ngày nay, bất kể mưa gió, nhưng những gì hắn nhận được là thế sao? Tùng Quân không tin Sa có thể thay đổi nhanh như vậy.

Mười năm dằng dặc trôi qua, cậu chưa từng thay đổi.

Trái tim được nặn ra từ sắt đá, ngay cả khi bị hắn chà đạp, tổn thương cũng vẫn giữ tấm lòng sắc son.

Vậy mà tại sao, tại sao giờ phút này cậu lại quay lưng, nép vào lòng một người đàn ông khác.
Quản lý từ nãy giờ chứng kiến mọi chuyện, muốn kể hết cho Tùng Quân biết nguyên nhân vì sao Sa lại hành động như vậy.

Nhưng hắn đã lỡ hứa với cậu sẽ giữ bí mật, nên đành bấm bụng im lặng cho qua.

Hắn đi đến bên Tùng Quân, vỗ vai an ủi:
“Anh về đi.

Đừng đến đây nữa làm gì.”
Tùng Quân hai mắt đỏ ngầu nhìn quản lý, rồi run giọng nói:
“Anh hãy nói cho tôi biết, thời gian tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khi tỉnh lại Sa lại trở thành một con người khác?”
Quản lý thở dài:
“Có những chuyện mà tại thời điểm nó diễn ra anh thấy như vậy là đúng, nhưng ở một thời điểm khác, lại thành sai mất rồi.

Lúc này đây, anh thấy cậu ấy không còn là Sa của ngày xưa nữa.

Nhưng một ngày nào đó, cậu ấy sẽ quay lại bên anh.

Chắc chắn một điều là, từ trước đến nay, Sa vẫn là Sa, không bao giờ thay đổi.”
Tùng Quân không hiểu ý quản lý, đôi mắt mờ mịt ẩn hơi nước.

Hắn chỉ biết rằng, tại lúc này đây, tâm can như bị vỡ nát.

Hắn cần cậu, thật sự cần cậu hơn bất cứ ai ở trên đời này.

Tùng Quân chợt nhớ đến cái ngày mà hắn đã xua đuổi cậu, hắn cũng tay trong tay với một người thứ ba, dùng những lời lẽ tàn nhẫn đối với cậu.

Lần này, chính hắn đã bị báo ứng.

Thì ra, bị người mình yêu ruồng bỏ lại đau đến tê tâm liệt phế như vậy.

Tùng Quân ngây ngẩn chân thấp chân cao quay về nhà.

Hắn đúng là đáng bị trừng phạt.

Hắn phải bị trừng phạt, để biết được nỗi đau cậu đã chịu đựng tàn khốc đến nhường nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi