ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Sa không biết phải đi đâu.

Cậu muốn đến chỗ Tùng Quân nhưng nghĩ tới việc hắn đã có người khác, trái tim đau nhói, đành chuyển hướng sang nhà quản lý.

Vừa thấy cậu mặt mày xanh lét, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra như suốt khiến hắn hết hồn, mau chóng đưa cậu vào nhà.
Sa vừa bước chân vào nhà quản lý, bỗng bắt gặp một chàng trai trẻ lạ mặt đang ngồi đó từ lúc nào.

Chàng trai trẻ thấy quản lý có khách liền lên tiếng hỏi:
“Ai vậy anh?”
Giọng nói trong veo không một gợn sóng của thanh niên trẻ tuổi lập tức thu hút sự chú ý của Sa.

Cậu ngẩn ra nhìn người trước mặt, cảm giác vô cùng quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Quản lý đi phía sau chưa kịp giới thiệu, thì chàng trai kia đã lên tiếng trước:
“Anh là Sa phải không?”
Sa ngạc nhiên quay lại.

Cậu ta là ai sao lại biết cậu? Rồi bỗng dưng Sa chợt nhớ ra cái đêm hôm ấy, cậu đã nhìn thấy Tùng Quân hôn môi một người con trai.

Người con trai đó, giờ đây đang đứng trước mặt cậu.

Vẻ ngoài đơn thuần thiện lương, không chút vẩn đục.
“Cậu là…” Sa hỏi.
“Em trai tôi.

Tên là Việt.” Quản lý đột ngột lên tiếng.
Sa trợn mắt nhìn hắn:
“Em trai? Anh có em trai lớn như vậy từ bao giờ? Lại còn mang vẻ ngoài dễ thương như vậy?”
Quản lý nói:
“Tôi có tận ba người em lận đó anh hai! Nhưng mà thằng em này là đứa ngốc nhất.” Hắn nhìn cậu em trai của mình rồi thở dài.
Việt thấy anh trai mắng mình ngốc không dám phản đối, cậu quả đúng là ngốc thật.

Tự dưng chạy về đây, khóc lóc kể lể về chuyện tình cảm cho ông anh đáng giận này làm chi để rồi bị mắng một trận không ra gì.


Chính cậu cũng chẳng biết mình sai chỗ nào khi trót yêu một người nữa.

Cậu nhìn Sa từ đầu tới chân, nhan sắc này đúng là mình không phải đối thủ.

Ngay cả vẻ ngoài thanh thoát điềm đạm ẩn giấu nét quyến rũ vạn người mê kia cậu cũng chẳng bằng một góc.

Bản thân đã thua ngay từ vòng gửi xe rồi.
Sa đứng ngẩn tò te không hiểu tại sao quản lý lại mắng em trai là đồ ngốc.

Trông cậu ta rất sáng sủa thông minh, lại còn đáng yêu đến vậy cơ mà.

Rất hợp với Tùng Quân, cậu buồn bã nghĩ.
Bỗng dưng Việt lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Sa:
“Anh ấy bệnh rồi.”
Sa ngạc nhiên nhìn Việt:
“Cậu đang nói ai bệnh?”
“Tùng Quân… Anh ấy đã vượt quá giới hạn, bệnh rồi.”
Sa cố nén nỗi đau trong ánh mắt, cứng giọng hỏi:
“Thì sao? Chẳng phải đã có cậu rồi?”
Chàng trai trẻ mỉm cười buồn bã, lúng túng nói:
“Tôi chỉ là trợ lý của Chủ Tịch thôi.

Tôi không biết vì sao anh lại rời bỏ anh ấy, nhưng hiện giờ anh ấy rất cần anh.

Kể từ khi quay lại điều hành công ty, Tùng Quân không quan tâm tới sức khoẻ, làm việc tới tận khuya mới về nhà.

Tôi không biết khi về anh ấy có ăn uống và ngủ đủ giấc hay không, nhưng mà lúc nào trông anh ấy cũng vô cùng mệt mỏi xanh xao.

Đêm hôm trước, Tùng Quân uống say, nhầm tôi là anh, ôm tôi khóc sướt mướt.

Sáng nay đã bệnh không xuống giường nổi, liên tục mê sảng gọi tên anh.

Tôi… bất đắc dĩ phải chăm sóc anh ấy cả ngày nay… Anh ấy vừa hạ sốt, tỉnh dậy liền đuổi tôi về…”
“Hết bệnh là tốt rồi…” Sa thở phào nhẹ nhõm.
“Không.

Vẫn còn.

Nếu anh không mau chóng tới để chữa trị cho anh ấy, bệnh tình sẽ không thuyên giảm.

Đến một ngày nào đó anh ấy sẽ chết mất.

Anh ấy đang rất nhớ anh, nhớ đến chết dần chết mòn…”
“Tôi không còn mặt mũi nào gặp anh ấy, từ nay về sau, cậu giúp tôi chăm sóc cho anh ấy thật tốt, được không?”
Việt nghe tới đây mặt mày biến sắc:
“Tôi không có khả năng.

Anh đừng giao cho tôi trọng trách đó.

Ở bên cạnh người không yêu mình, cảm giác thống khổ đến mức nào anh không hiểu được đâu.

Trước đây tôi chỉ nghe nói anh bỏ rơi anh ấy, cứ nghĩ anh đáng hận.

Nhưng hôm nay gặp anh, nhìn vào mắt anh, tôi chỉ thấy anh vẫn còn nặng lòng với anh ấy lắm.

Chắc chắn là anh đang có nỗi khổ tâm, đúng không?”
Sa bị nhìn trúng tim đen, bèn quay mặt tránh né.

Chàng trai này quả thật là một người có tâm hồn trong sáng, lại có khả năng nhìn thấu tâm can người khác.


Phải chi bác sĩ Vĩ cũng suy nghĩ như cậu ta, thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.

Gặp Tùng Quân rồi, cậu biết nói gì đây?
Quản lý đứng một bên thấy hai người một là em trai ruột, một là người hắn vốn dĩ xem là em trai nhường nhau một người đàn ông, máu nóng bốc lên cao ngút, liền tới ngắt lời:
“Tất cả các người đều là đồ ngốc! Cả cậu, cả Tùng Quân, cả mày nữa!” Câu cuối cùng hắn trừng mắt nhìn em trai.

“Thằng em ngốc nhà tôi, đang yên đang lành chạy tới khóc lóc, nói cái gì mà em đã yêu rồi.

Nhưng anh ấy không yêu em.

Anh ấy đã có người khác.

Tôi còn tưởng nó nói ai! Ai ngờ… Trái đất này đúng là tròn mà.

Trời ơi!”
Việt thấy anh trai nổi giận không dám nói gì nữa.

Ba người ngồi xuống, những chuyện vừa xảy ra đều được nói ra hết rõ ràng.

Quản lý nghe Sa kể về bác sĩ Vĩ, nghe tới đâu, hắn mắt chữ A miệng chữ O tới đó.
“Đúng là tên khốn! Không bằng cầm thú!”
Sa gật đầu nói:
“Hắn ta như vậy, em nuốt lời cũng không chút nào áy náy nữa.”
“Ngay từ đầu đáng ra cậu đã nên nuốt lời rồi! Dày vò nhau mãi để làm gì?” Quản lý lại thấy tức trong lồ ng ngực: “Chỉ tại cậu mà giờ xuất hiện thêm một kẻ si tình.”
Việt đỏ mặt cúi xuống, không biết nói gì.

Sa nhẹ giọng nói:
“Tôi xin lỗi…”
“Anh không cần xin lỗi.

Chỉ tại em dễ động lòng thôi.

Anh mau chóng đi gặp Chủ Tịch đi.

Anh ấy sẽ rất vui khi gặp anh.”
Sa mỉm cười đứng dậy, chào tạm biệt hai người rồi mau chóng đi tìm Tùng Quân.
oOo
Sáng hôm sau, Việt tới công ty, đến bàn Chủ Tịch và nộp đơn.
Tùng Quân nhìn lá đơn trên bàn, nhíu mi hỏi:
“Sao lại nghỉ việc? Là do hôm qua tôi đuổi cậu về nên giận?”
Việt lắc đầu:
“Không phải.” Cậu không dám nói là cậu đã yêu hắn rồi, không thể ngày ngày nhìn mặt người mình thầm thương trộm nhớ tơ tưởng đến một người khác mà còn có thể chuyên tâm làm việc được.

“Vậy thì tại sao?” Tùng Quân vẫn gặn hỏi nguyên do.
“Tôi… chỉ là tôi không thích công việc này nữa, mong anh phê duyệt.”
Tùng Quân đưa tay day trán, mắt khép hờ, nhẹ giọng nói:
“Cậu đi ra đi! Để tôi suy nghĩ đã.”
Việt cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, chân vẫn dán chặt tại chỗ để suy nghĩ.

Tùng Quân thấy cậu vẫn đứng đó, mở mắt ra hỏi:
“Sao còn chưa đi? Đổi ý rồi à?”
“Không, chỉ là… Tôi muốn hỏi… Tối qua… Tối qua…”
“Tôi không có kiên nhẫn đâu.

Nếu là chuyện không liên quan tới công việc thì đừng nói.”
“Tối qua có ai tới tìm anh không?” Việt cuối cùng cũng thốt ra được một câu.
Tùng Quân lúc này trở nên giận dữ nói:
“Cậu không hiểu lời tôi sao?”
Việt không bỏ cuộc, cuối cùng đành hỏi thẳng vấn đề:
“Anh Sa, anh ấy có tới tìm anh không?”
Tùng Quân nghe nhắc tới Sa, toàn thân rung lên, trừng mắt hỏi:
“Sao cậu lại nhắc tới cái tên này?”
“Tối qua tôi đã gặp anh ấy.”
Dứt lời, cậu bèn kể chuyện đã xảy ra cho Tùng Quân nghe, hắn nghe xong liền đứng bật dậy:
“Không có! Sa không có đến tìm tôi!”
Việt cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, rõ ràng trò chuyện xong Sa đã rất vui vẻ, quyết tâm đi tìm Tùng Quân, tại sao giờ lại không có tới?
Tùng Quân như phát rồ bỏ hết công biệc ra khỏi văn phòng.

Hắn lao đi tìm Sa, nhưng không biết cậu ở đâu để tìm.

Hắn tới nhà Đình Bách, nhưng anh không hề gặp cậu.

Hắn lại đi tìm quản lý, quản lý cũng ngơ ngác không biết rốt cục Sa đã nghĩ gì mà đổi ý không đến gặp Tùng Quân nữa.

Cứ như vậy, cậu lẳng lặng bốc hơi không một vết tích..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi