ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN

Không khí trên đại điện lại lần nữa có sự thay đổi. Tiếng đàn ưu nhã vẫn dịu dàng như nước, không chút gián đoạn. Ánh mắt Sở Lăng Thường cũng không hề ngước lên mà vẫn chăm chú nhìn vào cây huyền cầm của mình tựa như tình hình trên đại điện không chút quan hệ gì với nàng vậy. Làn khói mờ từ lò đốt hương trong đại điện khẽ quẩn quanh y phục trắng muốt của nàng, tạo thành một cảnh tượng như trên thiên giới.

Tiếng đàn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi tựa như khiến cho tâm tình của Cảnh Đế cũng dịu lại đôi chút. Hàng lông mày khẽ nhíu lại, Cảnh Đế đưa mắt nhìn về phía mấy vị đại thần rồi chậm rãi lên tiếng, “Tả hiền vương có lòng vì xã tắc Đại Hán như vậy thật khiến trẫm cao hứng. Nếu không ngại xin hãy nói một chút, đối với thế cục hiện nay, Tả hiền vương có diệu kế gì không?”

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, thản nhiên nâng chén rượu lên, khóe môi nở nụ cười nhẹ, “Đại Hán nhân tài tầng tầng lớp lớp, các nước lân bang đâu thể sánh kịp. Bản vương chỉ là mạo muội nói vậy mà thôi. Hoàng thượng là vị vua nhân nghĩa, có thể nghe lời người khác như vậy thật không dễ. Bản vương cũng có một kế sách. Bất quá kế sách này cần hoàng thượng nén đau buồn bỏ đi thứ mình yêu thích, chỉ là không biết hoàng thượng có thể hay không thôi.”

“Tả hiền vương cứ nói, đừng ngại.”

“Hiện nay, Ngô vương thông đồng cùng Sở, Triệu, Giao Đông, Giao Tây, Truy Xuyên, Tế Nam, sáu nước chư hầu công khai phản loạn. Không thể nghi ngờ đó là do việc hoàng thượng nghe lời của Ngự sử đại phu Triều Thác tước đoạt đất Cối Kê, Dự Chương của nước Ngô. Ngô vương đã giương cờ, “Giết Triều Thác, thanh lọc triều đình” để công khai làm phản, khiến lê dân bách tính lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Vậy sao hoàng thượng không thu hồi ý chỉ để trấn an bọn họ?”

Cảnh Đế nghe vậy liền có chút giật mình, “Ý của Tả hiền vương là ngừng việc thu lại đất phong?”

“Đúng vậy!”

Các đại thần trong điện nghe xong đều sững người, Triều Thác cũng từ vị trí của mình đứng dậy, đi tới giữa điện vội vàng quỳ xuống, sang sảng cất tiếng, “Hoàng thượng minh giám! Thần cho rằng Hung Nô nói vậy không thể tiếp thu được. Từ thời Hán sơ, việc nghị chính vốn không cho ngoại tộc can thiệp vào. Lần này tước phiên hiệu là để trị tận gốc phe cánh của Lữ hậu, tránh hậu hoạn về sau. Phàm đã quyết tâm làm việc gì thì không thể tránh khỏi chút sóng gió, khẩn xin hoàng thượng đừng nghe lời ngoại nhân như vậy.”

Rất rõ ràng, Triều Thác vẫn luôn có lòng đề phòng với Hung Nô. Ông ta là người rất ngay thẳng, cũng rất bạo gan, từng nhiều lần vì Cảnh Đế hoạch định vô số sách lược, dâng tấu đề nghị tăng cường quyền lực cho thiên tử, cắt giảm đất phong của chư hầu, coi trọng nghề nông, đối với việc chính sự cũng đưa ra rất nhiều kiến giải. Chính vì vậy Cảnh Đế rất tán thưởng với năng lực của ông ta, từ quan Nội sử phong lên làm Ngự sử đại phu.

Cảnh Đế thấy trên đại điện nổi lên tranh chấp, còn chưa kịp mở miệng thì Hách Liên Ngự Thuấn đã mỉm cười cất tiếng, “A! Ngự sử đại phu của Đại Hán quả nhiên tính tình ngay thẳng. Thì ra là bản vương tự mình đa tình.” Nói đến đây, hắn nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch rồi nhìn về phía Cảnh Đế, “Nếu đã hòa thân, sao có thể nói là ngoại tộc nữa đây? Hai năm qua, Hung Nô cùng Đại Hán luôn chung sống hòa bình, Triều ngự sử nói vậy quá không ổn, hoặc là ngay cả hoàng thượng cũng có ý này?”

Cảnh Đế nghe xong liền cười lớn, “Tả hiền vương hiểu lầm rồi. Triều ngự sử là người nói và làm việc luôn rất thẳng thắn, xin đừng trách cứ. Cũng đừng vì lời nói của một người mà làm ảnh hưởng đến tình giao hảo của đôi bên.”

“Xem ra hoàng thượng cũng không muốn thu hồi tước phiên của họ.” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn thoáng hiện lên chút âm u, nhưng vẫn cất giọng vui vẻ, “Bản vương cũng chỉ là quan tâm đến sự an nguy của Đại Hán mà thôi. Nam Bắc duy trì quan hệ tốt là được rồi, đạo lý môi hở răng lạnh mọi người đều biết. Hoàng thượng nếu không muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban, lại không muốn nhìn thiên hạ bách tính chịu nỗi khổ chinh chiến, chi bằng chặt đứt cái cớ của Ngô vương đi cho rồi?”

“A? Không biết cái cớ mà Tả hiền vương vừa nói là gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi